Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 8



Xe đạp độ cao có hạn, làm hai cái chân dài kia của Cố Thành Lâm phải chịu tủi thân, anh làm xong công việc sáng sớm thì gặp được Ôn Mộc đang chờ mình, trời xui đất khiến sao đó liền ngồi lên ghế sau.

“Đi thôi.”

“Vậy cậu ngồi vững nha.” Ôn Mộc nói xong, đạp xe trở về, cậu không biết đường, dựa cả vào “ông lớn” Cố Thành Lâm ngồi sau chỉ đông chỉ tây.

Có mấy con đường nhỏ gập ghềnh, còn phải đi qua sườn núi có độ cong rất lớn, Ôn Mộc cố gắng đi vững, để Cố Thành Lâm ngồi ở phía sau không đến nỗi quá khó chịu.

Về đến nhà tiết kiệm không ít thời gian, xe bán điểm tâm vẫn chưa đẩy đi, Ôn Mộc liền chủ động mời Cố Thành Lâm ăn sáng, sau đó ai về nhà nấy.

Cố Thành Lâm không lạnh lùng như bề ngoài, người khác đối xử tốt với anh, anh cũng không phải không biết thân phận, chỉ cần không phải thương hại hay đồng cảm, anh đều có thể tiếp nhận.

Ôn Minh tranh thủ đến thăm cháu trai, gọi một ly rượu, ngồi ở trên quầy bar hỏi: “Thế nào? Mệt không.”

Ôn Mộc lắc đầu, cười hì hì nói: “Không mệt một chút nào, chỉ là thấy hắc bạch điên đảo.”

“Quán bar là vậy đó, nếu cháu sợ bị mất giấc ngủ, chú đặt phòng ăn cho cháu, nhưng mà ăn ở quán bar thì vui hơn.”

“Không sợ đâu, trước khi khai giảng cháu điều chỉnh lại một chút là được, huống hồ cháu là người trẻ tuổi, không giống mấy người có tuổi như chú đâu.”

Ôn Minh lắc chén rượu: “Xem thường ai đó hả, tuổi trung niên mới là thời kỳ mị lực đỉnh cao của mỗi cá nhân.”

Ôn Minh từ nhỏ đã từ bỏ sản nghiệp nhà họ Ôn, tự mình ra ngoài làm, cơm tàu cơm tây quán bar khách sạn đều đã từng làm, không có nghiêm túc hay cứng nhắc như các trưởng bối khác ở nhà họ Ôn, có thể trò chuyện vài câu với Ôn Mộc.

Ôn Minh thấy cháu trai thích ứng nhanh, uống rượu xong liền đi, tâm tình Ôn Mộc vốn đang rất tốt, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Thành Lâm.

Cố Thành Lâm đang đứng cùng một vị khách nữ tóc xoăn, Ôn Mộc đứng xa không biết hai người đang nói gì, Cố Thành Lâm đứng dưới ánh đèn mờ ảo, mang theo một khí thế rất nguy hiểm, như một con báo hoang đang ngủ đông bắn ánh nhìn sắc bén tới đám người ầm ĩ, dụ dỗ người ta tới gần, lại sợ đột nhiên gặp phải công kích.

“Xoảng” một tiếng, cái ly trên tay Ôn Mộc rơi xuống đất, Đại Lưu quay đầu: “Làm sao vậy?”

Ôn Mộc ngồi chồm hỗm trên mặt đất định nhặt mảnh ly vỡ lên, Đại Lưu nhanh chóng nói: “Đừng dùng tay, để đó anh đi lấy chổi.”

Ôn Mộc nói tiếng “Xin lỗi”, lại ngẩng đầu, Cố Thành Lâm đã không thấy đâu.

Tan tầm trở lại phòng thay quần áo, Ôn Mộc vẫn chưa đi đến trước ngăn tủ, đột nhiên phát hiện trên ghế có một cái áo sơ mi, trên áo sơ mi có thêu tên, là của Cố Thành Lâm. Cậu do dự vài giây, đi tìm một cái túi màu đen, trước tiên cẩn thận khoá cửa phòng thay đồ, rồi bỏ áo sơ mi Cố Thành Lâm vào trong, sau đó mới mở cửa ra, thay quần áo.

Xe đạp hôm nay hơi bất thường, điên đến nỗi Cố Thành Lâm rất muốn nhảy khỏi xe, Ôn Mộc như là cố ý, cứ chọn mấy chỗ ổ gà ổ voi mà đi.

Một lần Cố Thành Lâm không để ý tới cậu, hai lần Cố Thành Lâm nghĩ cậu mù, lần thứ ba là một vũng nước rất rõ ràng, Ôn Mộc trực tiếp nhảy xe vào đó.

Là cố ý đây mà.

Cố Thành Lâm chờ Ôn Mộc chuyển hướng giảm tốc độ, thả chân dài xuống ghì trên mặt đất, Ôn Mộc sợ hết hồn, cả người và xe dừng lại ngay tức khắc.

“Chơi gì vậy?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Chả chơi gì cả.” Ôn Mộc nói, cả ngày nay cậu cứ rầu rĩ, không có nói chuyện lanh lảnh như thường ngày.

“Không chơi gì thì nhảy xuống hố nước làm gì? Cậu học của Ông Đinh Đinh à?” Ông Đinh Đinh là một thằng nhóc bướng bỉnh.

“Liên quan gì đến Đinh Đinh?” Ôn Mộc nghi hoặc.

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Cố Thành Lâm từ đâu đó lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Ôn Mộc không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một chút vẫn nói ra: “Tớ nhìn thấy cậu với vị khách nữ kia hôn nhau.”

“Mắt cậu cận bao nhiêu độ?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Thị lực tớ bình thường.” Ôn Mộc nghiêm túc trả lời.

“Cậu cảm thấy đó là hôn à?”

“Cuỡng, cưỡng hôn.”

“Tôi là người bị hại đúng khồn.” Cố Thành Lâm phun ra một vòng khói, hơi nóng xuyên thấu qua áo thun Ôn Mộc, thấm vào lưng cậu, còn muốn thấm vào xương tủy nữa, cậu ưỡn lưng, gật đầu, “Ừm.” Một lát sau, nói thẳng, “Nhưng mà cô ta đã hôn cậu rồi, tớ ghen tị.”

“Cậu ghen tị với cô ta, chẳng lẽ không phải là nên đi tìm cô ta sao?”

“Nhưng tớ phải chở cậu về mà…”

“Cậu đang làm tổn thương tới người vô tội đó.” Cố Thành Lâm nói.

Ôn Mộc cảm thấy anh nói cũng đúng, nhưng cậu vẫn không vui: “Vậy tớ nên làm gì.”

“Thì cậu cũng cưỡng hôn đi.” Cố Thành Lâm đơn giản mà thô bạo.

“Tớ có thể hôn cậu sao?” Ôn Mộc quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh.

Cố Thành Lâm kẹp thuốc lá, trống rỗng vài giây, giơ bàn tay lên bấu đỉnh đầu Ôn Mộc, xoay đầu cậu lại: “Cậu dám hôn tôi thả rắm cho cậu ngửi đó.”

Về đến nhà, Cố Thành Lâm đi ngủ, Ôn Mộc lấy túi đen ra, từ phòng vệ sinh tìm ra một cái chậu, bỏ áo sơ mi Cố Thành Lâm vào, áo sơ mi rất sạch sẽ, chỉ là trên bả vai có một dấu son môi đỏ, Ôn Mộc ủ rũ, trước tiên không nói chuyện này là Cố Thành Lâm không chú ý nên mới đột nhiên bị đánh lén, nếu như là Cố Thành Lâm chủ động hôn môi với cô gái kia, cậu cũng không có gì để nói, dù sao Cố Thành Lâm cũng không chấp nhận cậu.

Nhưng mà sao cái dấu son này khó coi quá vậy?

Thật khó coi.

Ôn Mộc đổ rất nhiều bột giặt lên áo, bắt đầu vò.

Cậu chỉ giặt một cái áo sơ mi, mà nước giặt lên tận nửa chậu, cuối cùng phòng vệ sinh nhỏ hẹp không thể thoát nước được, không thể làm gì khác hơn là bưng chậu nước ra ngoài cửa, đi tới đầm nước ở lầu một, bên đó rộng rãi, bình thường cũng rất nhiều người giặt quần áo ở đây.

Đồng hồ sinh học của Cố Thành Lâm đã cố định, hai ngày nay về sớm, không thể ngủ ngay được, mở cửa phòng định đi thăm Ông Thư Quốc, kết quả gặp được Ôn Mộc đang giặt quần áo ở đầm nước.

Từ xa đã nhìn thấy sàn đất đầy bọt, đã bỏ bao nhiêu bột giặt vậy trời? Vò đến vò đi chỉ có một cái áo sơ mi trên tay, giặt sạch sẽ rồi, liền phát hiện không có móc treo, quần áo đặt ở trong chậu, người thì chạy vào trong hẻm, hơn năm, sáu phút sau mới trở lại, trong tay cầm theo một cái móc quần áo.

Cố Thành Lâm lần đầu tiên nhìn thấy kiểu này, giặt quần áo xong mới đi mua móc, anh đi xuống lầu, vừa vặn đụng phải Ôn Mộc đang treo cái áo sơ mi trắng trên dây phơi, Cố Thành Lâm cứ cảm thấy này áo sơ mi này nhìn quen mắt.

Đồng phục quán bar phần lớn đều là làm theo yêu cầu, lúc phát thì ở góc áo sẽ có thêu tên, để tránh lấy nhầm, Cố Thành Lâm liếc mắt một cái, quả nhiên là của mình.

Không phải anh đã ném nó đi rồi sao?

Ôn Mộc cảm thấy mình giặt rất sạch sẽ, nhìn thấy Cố Thành Lâm chỉ nói một câu: “Tớ đi ngủ đây.” Liền chạy lên lầu.

Buổi tối Cố Thành Lâm đi làm, trong tủ là cái áo sơ mi chỉnh tề Ôn Mộc giúp anh giặt, trên tay anh có một cái mới, lựa chọn hai giây, lấy cái áo Ôn Mộc giặt mặc lên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.