Nhìn người vốn kiêu ngạo khí thế bừng bừng nay ngoan ngoãn bước chân theo cảnh sát, Ôn Nguyễn xoa cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên giác ngộ được một chân lý…
Hóa ra việc mình có tiền có thể nhanh chóng giải quyết được nhiều chuyện như vậy.
“Ôn Nguyễn!”
Phó Tri Hoán đứng ở vị trí cách khoảng 1 mét, bước dần về phía cô, nhẹ giọng nói: “Để anh đưa em về.”
Suýt chút nữa thì miệng Ôn Nguyễn tự động đáp lại “vâng”, may thay trước khi kịp bật ra khỏi miệng cô đã phản ứng lại.
Nguy hiểm thật.
Tí nữa thì bị người đàn ông này thôi miên.
Tuy vừa rồi anh đã cứu cô, nhưng việc nào ra việc nấy, chuyện trước kia không thể hoàn toàn xóa bỏ được.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phó Tri Hoán, mím môi chuyển giọng, bước vài bước tới gần anh rồi thấp giọng lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của Phó Nhị thiếu gia, nhưng tôi không cần, tôi có thể tự về nhà được.”
Dứt câu, cô xoay người rời đi.
Đúng lúc này, từ đằng xa truyền tới tiếng chân bước dồn dập lại đây.
Là Từ Trạch Minh vừa bị cảnh sát đưa đi nói chuyện.
Tóc cậu hơi ướt, lồng ngực cũng vì chạy nước rút mà phập phồng lên xuống.
Thấy Ôn Nguyễn muốn đi, cậu vội vàng vươn tay ra nắm hờ lấy cổ tay cô và nói: “Chờ đã…”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên quay lại nhìn Từ Trạch Minh, vô thức muốn rút ra.
Phó Tri Hoán vốn đang đứng dựa tường, nhìn thấy cảnh đó lập tức híp mắt đứng thẳng dậy, kêu: “Này!”
Ôn Nguyễn và Từ Trạch Minh không hẹn mà cùng quay đầu.
Phó Tri Hoán nhìn tay Từ Trạch Minh bằng đôi con ngươi sâu hun hút, hất cằm ra hiệu, bực bội nói: “Buông ra!”
Nhưng Từ Trạch Minh vẫn đứng im.
Tuy cậu mới chỉ hơn hai mươi nhưng ngang ngạnh chẳng thua kém ai, nghe thế cũng chỉ nhếch môi nhẹ một cái. Mặc dù cậu thấp hơn Phó Tri Hoán nhưng vẫn cứng đầu không chút sợ sệt.
Khi tầm mắt hai người giao nhau, không khí xung quanh như đóng băng.
Phó Tri Hoán cười nhẹ, tiến lên phía trước một bước, bình thản lặp lại câu nói: “Nhóc con, buông tay ra.”
“Buông con khỉ!”
Ôn Nguyễn lấy lại tinh thần ngay lúc đó, dứt khoát lên tiếng cắt ngang.
Cô tóm ngược lại tay Từ Trạch Minh, hất cằm với Phó Tri Hoán, nói với giọng điệu như muốn ăn đòn: “Sao phải buông? Phải nắm!”
Xong rồi cô còn quay sang nhìn Từ Trạch Minh, nâng cao âm lượng nói như ra lệnh: “Nắm chặt không được buông!”
Từ Trạch Minh: “…”
Phó Tri Hoán: “…”
Ôn Nguyễn tức muốn điên.
Đùa gì vậy? Phó Tri Hoán nói buông tay là phải buông tay chắc?
Tay mình là vật sở hữu của riêng anh ấy sao?
Thế là tình hình chuyển từ cuộc chiến sặc khói thuốc súng của hai người đàn ông sang chiến trường của Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn tức giận chống nạnh nhìn Phó Tri Hoán, dáng vẻ như thể muốn quyết chiến với anh đến cùng.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn Ôn Nguyễn tuy bất lực nhưng vẫn mang theo chút gì đó nuông chiều.
“…”
Từ Trạch Minh im lặng quét mắt quan sát hai người, cuối cùng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.
Từ Trạch Minh nhấn nhá rõ từng chữ: “Em muốn biết tên của chị và cả phương thức liên lạc.”
Ôn Nguyễn im lặng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô được không ít người xin số điện thoại nhưng đây là lần đầu tiên được một cậu trai nhỏ hơn mình bốn, năm tuổi xin.
Hơn nữa chàng trai này còn trông rất lầm lì, xin số điện thoại thôi mà vẻ mặt nghiêm túc cứ như đang tuyên thệ vậy.
Ôn Nguyễn không có thói quen cho người lạ phương thức liên lạc, nhếch môi tính uyển chuyển từ chối: “Không cần…”
Còn chưa dứt câu, khóe mắt cô đã liếc thấy Phó Tri Hoán cau mày, dịch chân trông hết sức sốt ruột.
Nhìn có vẻ rất để ý đến chuyện này.
Thế là Ôn Nguyễn dứt khoát móc di động ra, mở mã QR trên wechat cho chàng trai quét: “Ôn Nguyễn, Ôn trong ấm áp, Nguyễn là từ nguyên thêm một nét phụ bên cạnh. Phải rồi, cậu muốn biết luôn tài khoản QQ, instagram lẫn ID taobao của tôi không. Nếu như cậu muốn biết thêm tài khoản Alipay cũng được luôn, chúng ta chuyển khoản qua lại để nói chuyện phiếm.”
Phó Tri Hoán: “…”
Từ Trạch Minh gật đầu, nghiêm túc viết ghi chú.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân chạy lại đây, lờ mờ thấy được dáng người mặc đồng phục cảnh sát: “Cậu trai ban nãy đâu rồi? Sao nhoáng cái đã không thấy bóng người vậy?”
Ôn Nguyễn cau mày hỏi: “Cậu lén đi ra đây à?”
Từ Trạch Minh rũ mắt không đáp, một lát sau mới mở miệng nói: “Bởi vì em sợ không tìm thấy chị, sau này cũng không thể gặp lại chị nữa.”
Ánh mắt Phó Tri Hoán càng lúc càng nặng nề. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trẻ con ngang bướng của Từ Trạch Minh.
Như là cố ý khiêu khích vậy.
Ôn Nguyễn nghẹn họng.
Có phải cô vừa được một cậu trai trẻ thả thính không?
“Này.”
Phó Tri Hoán nhếch môi, khom người nhướn mắt nhìn thẳng Từ Trạch Minh. Anh cười nhẹ, dù là giọng ẩn chứa ý cười nhưng vẫn mang tới cảm giác áp bách: “Anh trai đây cũng giúp cậu, sao cậu không xin phương thức liên lạc của anh?”
Từ Trạch Minh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh là bạn trai chị ấy à?”
Ánh mắt Phó Tri Hoán sa sầm, không nói gì.
Từ Trạch Minh hiểu ngay tức khắc: “Nếu không phải thì hai chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Phó Tri Hoán: “Cậu không có cơ hội đâu.”
Ôn Nguyễn nghe mà hoang mang.
Từ Trạch Minh quay người nhìn cảnh sát xong quay lại dịch chân nói: “Thế, em đi trước nhé.”
Phó Tri Hoán: “Cậu đi nhanh đi.”
Từ Trạch Minh bước được mấy bước lại quay ra sau nhìn Ôn Nguyễn, mở miệng gọi: “Chị ơi.”
Ôn Nguyễn: “Hả?”
Từ Trạch Minh nghiêm túc nói: “Em sẽ đến tìm chị.”
Ôn Nguyễn ngẩn ngơ, không chờ cô phản ứng lại chàng trai trước mắt đã xoay người chạy biến đi.
Phó Tri Hoán ở bên cạnh bình luận một câu cực kỳ không hợp hoàn cảnh: “Để tránh tiếp xúc với người lạ, sau ra ngoài phải chú ý an toàn hơn.”
Ôn Nguyễn bị lời anh nói làm cho nghẹn họng. Vốn lòng còn đang dạt dào cảm xúc, xúc động vì sự chân thành yêu thích của thiếu niên, nay lại bị người bên cạnh dội cho một gáo nước lạnh, dội sạch sẽ không xót chỗ nào.
Cô nghiến răng nghiến lợi lườm anh rồi quay người đi thẳng về hướng cửa.
Chân mày Phó Tri Hoán khẽ động. Anh cứ thế lẳng lặng đi theo sau Ôn Nguyễn.
Tiếng bước chân một trước một sau vang lên, so le không đồng đều.
Ôn Nguyễn giả vờ như không nghe thấy, tăng tốc bước nhanh hơn.
Nhưng tới khi bước chân đằng sau bắt đầu bước theo nhịp với mình cô lại không nhịn được nữa, quay đầu nói: “Phó Tri Hoán, đủ rồi đấy! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Phó Tri Hoán nhẹ “ồ” một tiếng, cụp mắt tựa như đang nghiền ngẫm điều gì đó, một lúc sau mới ngước lên cười nhẹ, nhưng ngữ điệu lại không hề giống đang đùa: “Anh thấy mình biểu hiện đã đủ rõ ràng.”
“Rõ ràng cái gì?”
“Chẳng phải anh đang…”
Anh nhướn mày, nói nghe rất giống đùa cợt nhưng vào trọng điểm rồi lại vô cùng nghiêm túc: “Theo đuổi em sao.”
Chỉ bằng một câu nhẹ tựa lông hồng đã khiến bao lời mắng nhiếc trong lòng Ôn Nguyễn bị bịt kín.
Cô mím chặt môi, lòng nghẹn ứ, nhìn chằm chằm Phó Tri Hoán mà rối bời không biết xử lý sao.
Nếu cô được nghe lời này sớm hơn mấy ngày, chắc hẳn khi ấy cô sẽ vô cùng sung sướng, lập tức đồng ý ở bên anh.
Nhưng giờ lòng Ôn Nguyễn chỉ thấy buồn bực khó chịu.
Cô im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt một lúc rồi lạnh lùng nói: “Anh bị điên à?”
Nói xong câu đó, Ôn Nguyễn lại thấy hơi hối hận, cơ mà vẫn thấy bức bối khó chịu nhiều hơn.
Phải vất vả lắm cô mới gần như dứt ra khỏi đoạn tình cảm đau buồn này, vậy mà đối phương lại nhảy ra chắn ngang ngay lúc cô nỗ lực hết sức để quên đi mọi thứ, khiến cô bắt đầu lưu luyến không nỡ.
Thật quá đáng.
Lúc nào anh cũng thế!
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, quả quyết quay người rời đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước cô lại cảm thấy kể cả mình có nặng lời thì Phó Tri Hoán vẫn sẽ không làm theo. Chợt, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Chóp mũi Ôn Nguyễn chua xót, miệng khô khốc đắng ngắt. Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra viền mắt đã đỏ hoe.
Cô quay ngoắt lại cao giọng nói: “Phó Luật, rốt cuộc anh muốn gì?”
Phó Tri Hoán ngước mắt, hàng mi dày dài càng thêm đậm nét dưới ánh đèn, che đi tâm tình giấu trong đôi mắt hẹp dài.
Sau lưng anh có ánh đèn ấm áp chiếu rọi. Anh đứng ở nơi đó, cứ vậy nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn, mặc dù biểu cảm lạnh nhạt trước sau như một nhưng vẫn thổi vào một luồng gió ấm áp không tên.
Một lúc sau, Phó Tri Hoán mở miệng nói: “Anh không nói dối.”
Ôn Nguyễn cắn môi, cố gắng điều chỉnh sao cho giọng bản thân nghe bình tĩnh một chút: “Thế thì sao? Chúng ta từ hôn rồi.”
Phó Tri Hoán rũ mắt cười nhẹ, nhưng giọng nói bật ra từ miệng anh lại không hề vui vẻ, ngược lại còn gật đầu nói với ngữ điệu nghe hơi cô đơn: “Đúng, em từ hôn rồi.”
Ôn Nguyễn vô thức nắm chặt tay thành quyền.
Phó Tri Hoán nghiêm túc nhìn cô, khàn giọng nói: “Nhưng anh luyến tiếc.”
Chỉ bằng một câu nói, lòng Ôn Nguyễn đã lộp độp như mưa trút xuống, rối bời.
Cô cúi đầu, đến cả tiếng hít thở cũng hơi kích động.
Dòng cảm xúc vốn luôn duy trì bình tĩnh giờ đây bị đánh tan bằng một câu nói rồi dâng trào như vỡ đê.
“Luyến tiếc?”
Ôn Nguyễn cười nhẹ, khóe mắt không kìm được chảy nước mắt: “Phó Luật, lúc đính hôn, không có ai hỏi tôi có nguyện ý chấp nhận không.”
“Tôi đã từ chối rất nhiều lần, sau cùng vẫn phải tự thuyết phục bản thân đặt chân tới buổi tiệc đính hôn đó, nhưng anh lại không tới. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi là một đứa mặt dày nằng nặc đòi đính hôn, cưỡng ép anh ở bên tôi.”
“Lúc đó anh không thích, tôi cũng thấy rất bình thường. Sau đấy tôi quyết định từ bỏ, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, chạy tới thành phố Giang sống.”
“Rõ ràng lúc đó anh biết tôi thích anh như thế nào, cũng biết cả thân phận của tôi. Nếu anh đã không muốn ở bên tôi thì tại sao lại lặng im nhìn tôi diễn kịch trước mặt anh như con ngốc thế?”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi hòng khống chế cảm xúc nhưng nước mắt cứ rơi liên tục. Cô đưa tay lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Anh thật sự thích tôi sao? Anh thích tôi như thể thích thú cưng nhặt ngoài đường về để mua vui đúng không?”
Nhìn Ôn Nguyễn khóc lóc đáng thương, lòng Phó Tri Hoán như bị hàng trăm nghìn cây kim châm chích, lục phủ ngũ tạng đâu đâu cũng nhói đau.
Anh vươn tay ra muốn lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Ôn Nguyễn…”
“Đừng nói nữa.”
Ôn Nguyễn lui về sau một bước, mở miệng cắt ngang: “Cái tôi muốn không phải một câu thích hay một lời tỏ tình, mà là một người bạn trai không bao giờ giữ bí mật, luôn đặt lòng tin vào tôi.”