An Hứa Ngâm rất bối rối khi bị ông An đột ngột đẩy ra. Cô nàng chần chừ đưa mắt ngó lung tung, thậm chí còn hoảng đến mức chẳng biết đặt tay ở đâu cho phải.
Ông An cau mày, hắng giọng ho khan, giọng rõ đang rất khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra hiền từ yêu thương: “Tiểu Ngâm, con đứng thẫn ra đó làm gì, chào hỏi hai người họ đi.”
Dứt câu, ông ta bật cười ha ha quay sang giải thích với đối phương: “Hai người đừng để bụng nhé, bình thường con bé hơi yên lặng.”
Ôn Nguyễn lặng im.
Sao lại hai người?
Rõ ràng cô đang đứng cùng hai vị thiếu gia đó mà!
Cuối cùng, dưới sự thúc giục từ ngầm ra hiệu đến trắng trợn ra lệnh của ông An, An Hứa Ngâm hít sâu một hơi, chìa tay ra trước mặt Phó Minh Hoành, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chào anh.”
Phó Minh Hoành khách sáo đáp lại cái bắt tay của cô nàng, theo phép lịch sự giới thiệu đơn giản hai câu.
Xong xuôi, cô nàng lui về một bước, tính tiếp tục im lặng đứng bên cạnh cha.
Đúng lúc này, ông An cau mày, đưa tay đặt sau lưng An Hứa Ngâm, đẩy nhẹ người về phía trước: “Cái con bé này, sao con không chào hỏi cả Nhị thiếu gia hả? Sao con lại không lễ phép như thế chứ?”
Ôn Nguyễn híp mắt.
Cô khoanh tay đứng nghiêng người, tỉ mỉ quan sát ông An.
Rồi không biết là do trùng hợp hay tại chột dạ mà lúc đẩy An Hứa Ngâm ra, ông An hơi dịch tầm mắt về phía Ôn Nguyễn.
Và lúc mắt hai bên chạm nhau, ông ta lại nhanh chóng lảng sang nhìn hướng khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
… Giờ thì cô biết ông An này đây coi trọng ai rồi.
Nhà họ Ôn với nhà họ An không thân, nhưng cũng chỉ có thể nói là bề nổi không có mâu thuẫn gì, chứ trong chuyện kinh doanh, vì tranh giành miếng ăn, đôi bên hoàn toàn có thể biến thành đối địch trong giây lát.
Mà Phó Minh Hoành thân là con trai cả nhà họ Phó, đã nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh, vậy nên với những trường hợp như này anh ta vô cùng nhạy cảm. Nếu muốn lân la kéo quan hệ với anh ta, chỉ sợ không dễ dàng xuống tay.
Nhưng Phó Tri Hoán thì khác. Anh không hứng thú với chuyện kinh doanh, bản thân lại làm việc ở viện kiểm sát, thế nên vô tình lại trở thành sự lựa chọn tốt nhất với giới tư bản.
Thế nên, chả trách lúc biết Ôn thị và Phó thị lên thông báo từ hôn, lại có nhiều người ở thành phố Đồng phản ứng kịch liệt như vậy.
An thị hao tâm tổn sức mở một bữa tiệc hoành tráng như vậy, đoán chừng cũng vì ôm chút lòng riêng muốn giành được “giải thưởng” này.
Ôn Nghiên cắn răng.
Tức.
Cực kỳ tức!
Rõ ràng vị hôn thê cũ là cô còn đứng lù lù ở đây mà lại dám làm thế. Tuy rằng không biểu hiện lồ lộ ra ngoài nhưng con gái mà tỉ mỉ quan sát thì ông ta nghĩ cái lối đường vòng đấy không bị lộ chắc.
Nghĩ tới đây, Ôn Nguyễn lại quay sang lườm Phó Tri Hoán.
Sao cái tên nam hồ ly tinh này lại lắm người muốn cướp thế chứ?
Nhưng cô không ngờ, lúc đó Phó Tri Hoán cũng nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay bắt được động tác nhỏ của cô.
Anh mím môi, ánh mắt hơi nhúc nhích nhưng không nói gì.
Mà An Hứa Ngâm đứng đó quả thật là leo lên lưng cọp khó xuống. Vì thế, cô nàng lại hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, tiến lên phía trước, chìa tay ra nói: “Chào anh, Nhị thiếu gia.”
Nghĩ nghĩ, cô nàng lại nói thêm: “Cảm ơn anh ban nãy đã giúp tôi.”
Thấy đối phương bắt chuyện, Phó Tri Hoán cũng quay sang lẳng lặng nhìn cô nàng trong chốc lát, sau đấy anh cúi xuống nhìn cánh tay đang chìa ra trước mặt mình.
Một lát sau, anh nhếch môi cười khẽ, cánh tay hơi giơ lên.
“Keng…”
Ly rượu vang đỏ để ở mép bàn sát bên vì động tác giơ lên mà chao đảo, hất toàn bộ rượu trong cốc lên cánh tay phải của Phó Tri Hoán, theo đường đó chảy dần vào trong cổ tay áo.
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn bên tay phải dính rượu. Anh không hề luống cuống khi có tình huống bất ngờ xảy ra, ngược lại còn bình tĩnh ngước lên, giơ tay ra hiệu, nhàn nhạt nói: “Chúng ta bỏ qua cái bắt tay đi.”
An Hứa Ngâm giơ tay ra giữa không trung đã lâu, nghe anh nói thế liền xấu hổ cụp mắt, co dần các ngón tay lại rồi thu tay về: “Không sao đâu.”
“Phải rồi.”
Ngay lúc đấy, Phó Tri Hoán làm bộ như mình sực nhớ ra gì đó, vừa ung dung rút giấy ra lau cánh tay dính rượu, vừa chậm rãi nói: “Người cô phải cảm ơn không phải tôi.”
“Hả?”
“Tôi không giúp cô, là cô ấy giúp.”
Phó Tri Hoán mỉm cười nhìn về phía Ôn Nguyễn, nhẹ nhàng nói: “Đừng cảm ơn tôi, vô công bất hưởng lộc(1).”
(1)Vô công bất hưởng lộc: Không có công thì không nhận lộc/thưởng/…
Kể cả ông An không trực tiếp chứng kiến hiện trường thì qua lời anh nói, ông ta vẫn sẽ hiểu được phần nào tính toán của Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán.
Sắc mặt ông An cứng đơ. Ông ta cau mày, quay đầu lườm An Hứa Ngâm một cái sắc lẻm, bất mãn ra mặt.
Ông ta cười khan, lựa bậc thang đi xuống: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, bác xin phép đưa con gái mình đi trước để chuẩn bị. Chờ xong thủ tục, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Dứt câu, ông ta xoay người đưa An Hứa Ngâm rời đi.
Phó Minh Hoành là người tinh ý, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát là đoán ra ngay ý đồ của ông An. Anh ta bật cười, dùng khuỷu tay huých Phó Tri Hoán: “Em được đấy, mới về nhà chưa được bao lâu mà biết bao nhiêu chuyện tốt ập tới.”
Xem ra lời anh ta nói lại chọc trúng quả bom lớn rồi.
Phó Minh Hoành đứng thẳng người, đưa tay xoa mũi, làm bộ như không có việc gì xảy ra, thuận miệng bảo: “Ây, hình như anh thấy giám đốc Vương. Anh phải qua đó chào hỏi người ta một tiếng, lát nữa sẽ tới tìm em.”
Nói đoạn, anh ta chạy ra xa.
Nơi đây chỉ còn Phó Tri Hoán và Ôn Nguyễn đứng nhìn nhau.
Ôn Nguyễn đứng khoanh tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phó Tri Hoán rồi “hừ” nhẹ một tiếng, sau đó cô cầm lấy ly rượu, xoay người toan rời đi.
Phó Tri Hoán bật cười đầy bất lực, cất bước đi theo cô: “Sao em lại tức giận thế?”
Ôn Nguyễn thẹn quá hóa giận, nói không thèm quay đầu: “Tôi không tức giận! Với cả, anh đừng có đi theo tôi!”
Đúng là cái đồ yêu tinh chuyên hái hoa bắt bướm. Tiệc còn chưa bắt đầu đã có người sấn sổ tìm tới sắp xếp hôn nhân cho anh.
Đã thế còn làm trò ngay trước mặt cô!
Nghĩ thế nào cũng thấy đây là lỗi của cái tên nam hồ ly tinh này!
Phó Tri Hoán cười hỏi: “Nãy chẳng phải là anh giúp em sao?”
Ôn Nguyễn nghe thế lập tức dừng chân, quay người chống nạnh nói: “Anh nói mà không thấy xấu hổ hả! Rõ ràng là tôi thấy chuyện bất bình xông ra tương trợ, kết quả cô gái xinh đẹp ấy lại đi ra bắt tay với mỗi anh!”
Phó Tri Hoán đứng yên tại chỗ nhìn Ôn Nguyễn đang tức giận bừng bừng, thoáng cái hiểu ra, không khỏi nhếch miệng, ánh mắt đượm ý cười.
Hóa ra là cô ghen.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Anh không bắt tay với cô ấy.”
Ôn Nguyễn giận dỗi nói: “Anh đừng có điêu! Rõ ràng tôi trông thấy anh định bắt tay! Chẳng qua không may bị tạt rượu mới dừng!”
Phó Tri Hoán cười nhẹ nói: “Ừm, đấy là anh cố tình.”
Ôn Nguyễn nghẹn họng.
Tự dưng nghe anh nói vậy, cô lại nhớ tới khi đó quả thực động tay của anh trông không được tự nhiên. Nhìn thế nào cũng thấy giống như cố tình hất đổ ly rượu.
Ngẫm nghĩ một hồi, chợt bao nhiêu buồn phiền trong lòng Ôn Nguyễn bay đi hết.
Cô cúi đầu, nghẹn họng mấy phút mới thốt ra được đúng một chữ “ồ”.
Phó Tri Hoán khom người, dùng ngón trỏ búng nhẹ vào trán Ôn Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Có điều, nếu em đã nhắc thì không bằng chúng ta nói luôn chuyện hôm qua đi. Rõ ràng tối qua người giúp cậu trai kia là anh, sao tới cuối cùng người ta lại chạy ra xin wechat em?”
Cái tên này!
Sao dám lật ngược thế cờ hả!
Ôn Nguyễn nhảy dựng lên, che trán mình lại, hùng hồn nói toàn lời rất chi là tiêu chuẩn kép: “Sao anh nhỏ mọn thế hả? Giúp người là không màng tới hồi báo!”
Ánh mắt Phó Tri Hoán đượm ý cười, anh không phản bác lại: “Ừm, em nói đúng.”
Hai người ầm ĩ với nhau giữa đại sảnh thu lại không biết bao nhiêu sự chú ý từ nhóm người xung quanh. Ai ai cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ, tập trung tinh thần âm thầm quan sát.
Dù sao thì đây cũng là cặp đôi gần đây nhận được nhiều sự quan tâm từ người thành phố Đồng.
Ôn Nguyễn cảm nhận được ánh mắt mọi người đang “bắn” về phía này. Cô hắng giọng, buông tay che trán xuống, xoay người tức giận nói: “Tôi đi đây.”
Phó Tri Hoán cụp mắt, ánh mắt dừng lại ở phần xương bướm xinh đẹp sau lưng Ôn Nguyễn. Sau đấy, anh cau mày, yết hầu khẽ chuyển động, con ngươi cũng trở nên khác lạ.
Anh chú ý đến lễ phục của Ôn Nguyễn ngay lúc vừa tới.
Váy lụa cúp ngực lộ bả vai thon gầy, phô ra được dáng người hoàn mỹ của Ôn Nguyễn, vẻ quyến rũ gần như được lột tả xuất sắc, nhất là lúc cô bước đi. Mỗi một cái nhấc chân đều làm khí chất của cô thêm phần hơn người.
Rất nhiều người vô thức dừng mắt trên người Ôn Nguyễn. Loại người nào cũng có, tới ánh mắt cũng vậy.
Quá bắt mắt!
Điều ấy làm đáy lòng anh nhóm lên một ngọn lửa, bùng lên làm tâm trạng thêm bực bội.
Ánh mắt Phó Tri Hoán trở nên sa sầm. Anh đột ngột vươn tay, tóm lấy bả vai Ôn Nguyễn.
“Anh làm gì…”
Ôn Nguyễn còn chưa nói xong đã cảm nhận được cơ thể mình bị thứ gì đấy đè nặng lên. Một chiếc áo vest bất ngờ đáp trên người cô.
Cô ngạc nhiên, quay đầu nhìn Phó Tri Hoán đứng sau mặt dửng dưng như không, cắn răng hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Phó Tri Hoán thản nhiên đáp: “Mặc thế này đẹp.”
Đẹp?
Màu áo khoác với cái váy này hoàn toàn không hợp nhau, phối vào chẳng khác nào nồi hầm thập cẩm.
Ôn Nguyễn tức quá hóa cười, đưa tay kéo áo khoác xuống: “Anh có thấy ai mặc váy đi khoác áo vest bên ngoài không?”
Phó Tri Hoán cau mày, đưa tay tóm lấy cổ tay cô, nghiêm túc nói: “Nhiệt độ điều hòa thấp.”
Ôn Nguyễn: “Nhưng tôi không lạnh.”
Phó Tri Hoán cãi luôn: “Em lạnh.”
???
Sao lại có cái kiểu ép người ta phải lạnh vậy?
Ôn Nguyễn bị ngữ điệu khẳng định của Phó Tri Hoán dọa cho ngây người. Phải một lát sau, cô mới dần lấy lại tinh thần, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi cúi xuống nhìn bộ lễ phục mình đang mặc. Phút chốc, cái đầu đặc quánh được khai thông.
Cô tiến lên phía trước một bước, ngẩng đầu kéo gần khoảng cách với Phó Tri Hoán rồi dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào ngực anh, cười nhẹ nói: “Này, anh ghen à?”
Phó Tri Hoán cúi đầu nhìn người trước mặt bằng ánh mặt nặng nề, im lặng không nói.
Ôn Nguyễn tự thấy đôi bên đã hòa nhau một ván.
Cô đã tưởng tượng ra được cả dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của anh, hoảng loạn, vụng về tìm cớ che giấu.
Lúc đó, cô sẽ thừa thắng xông lên, chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng dáng vẻ quẫn bách của đối phương.
“Ừm, có thể nói là vậy.”
Phó Tri Hoán bật cười, cẩn thận suy nghĩ trong giây lát, nắm chặt tay Ôn Nguyễn không buông, nghiêm túc thổ lộ: “Anh ghen đấy.”
“…?” Ôn Nguyễn choáng.
Sao tên đàn ông này toàn không làm theo kịch bản thế?
Không chờ Phó Tri Hoán đỏ mặt, mặt Ôn Nguyễn đã nóng phừng phừng. Cô cao giọng nói: “Sao anh toàn thế vậy hả? Anh lúc nào cũng thế!”
Anh thừa nhận thế, em xấu hổ lắm.
Phó Tri Hoán: “Nhưng lời anh nói là thật.”
“…”
Ôn Nguyễn chợt nhận ra, mỗi lần mình giở trò trêu tên hồ ly tinh này, thể nào đến cuối người ngượng chín mặt cũng là mình.
Phó Tri Hoán mím môi, buông tay Ôn Nguyễn ra, khom người thong thả thay cô chỉnh lại lớp áo vest khoác ngoài, nhàn nhạt nói: “Anh thích em anh sẽ nói thẳng, chuyện này chẳng có gì phải gạt cả.”
Nói đến đây, anh khựng lại, ngước lên cười cong mắt, nhìn trông hệt một con hồ ly: “Không thì sao theo đuổi được cô gái nhỏ nhà anh.”