Ôn Nguyễn nghe mà run tay, con tôm khó khăn lắm mới lấy ra được khỏi nồi lại vì một giây sơ suất mà rơi lại vào trong: “Ý anh là, Từ Trạch Minh là con riêng?”
Do quán lẩu lúc trước nếu muốn quay vào ăn tiếp phải đặt bàn thêm một lần nữa, với cả Từ Trạch Minh cũng đang ở đấy, còn vào ngồi ăn quả thật hơi xấu hổ.
Thế nên, hai người họ tới quán lẩu ở phố bên cạnh ăn.
Phó Tri Hoán bình tĩnh dùng muôi vớt tôm trong nồi lên cho Ôn Nguyễn, rất tự nhiên đổ hết vào bát cô: “Ừm, quán bar Dạ Đăng là nơi mấy năm trước Phó Minh Hoành bỏ tiền đầu tư, chẳng qua là tin tức này không được công bố ra bên ngoài. Vụ đánh nhau và vụ mang theo hung khí mấy ngày trước đã khiến cảnh sát quay lại đó tra xét mấy lần nên Phó Minh Hoành nhận được ít tin tức.”
“Hôm đó Từ Trạch Minh được trợ lý của Chủ tịch Tập đoàn Dập Hoa đưa đi. Phó Minh Hoành nghe ngóng thêm mới biết thằng bé đó là con riêng của chủ tịch, mới 19 tuổi, trước kia sống ở thành phố Long, gần đây mới được đưa về.”
Ôn Nguyễn thất thần dùng đũa gắp thức ăn trong bát: “Có là con riêng đi chăng nữa thì nhà họ Từ cũng không nên để con cháu mình bị người ngoài bắt nạt vậy chứ?”
Phó Tri Hoán ngẩng lên nhìn Ôn Nguyễn, cuối cùng vẫn quyết định không nói.
Tạm bỏ qua vấn đề con riêng thì sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện Từ Trạch Minh khi còn ở thành phố Long từng rất nhiều tham gia đánh nhau, thậm chí còn dính cả nghi án cố tình gây thương tích.
Nhưng do tuổi còn nhỏ, gia đình lại có cơ nên chỉ cần bồi thường chút tiền là xong chuyện, chẳng giải quyết được gì.
Người như vậy, hoàn toàn không giống kiểu người dễ bị ức hiếp.
Quá nửa là cậu ta có mục đích khác, muốn tranh thủ sự đồng cảm của Ôn Nguyễn, giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Nhưng Phó Tri Hoán không muốn Ôn Nguyễn biết chuyện này.
Anh không muốn thấy cô buồn khi phát hiện ra lòng tốt của mình bị người ta lợi dụng.
Thế nên, Phó Tri Hoán chỉ mở miệng nhắc nhở rằng: “Sau này em cố gắng ít tiếp xúc với Từ Trạch Minh thôi, lòng dạ người này không đơn giản đâu.”
Thật ra chính Ôn Nguyễn cũng cảm nhận được sự khác thường, nhưng đang đứng trước mặt anh, nên cô vẫn mạnh miệng kiêu ngạo nói: “Sao tôi phải nghe anh? Anh là bạn trai của tôi chắc?”
Phó Tri Hoán ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi bật cười nói: “Thế cũng được.”
Cũng được?
Ôn Nguyễn đập mạnh đũa xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng, tức giận cao giọng phản bác: “Gì mà cũng được hả? Lời tôi vừa nói không phải là câu đồng ý để anh làm bạn tôi hiểu chưa?”
Dứt câu, cô bực bội cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
Nóng quá!
Cô bị nóng đến nghẹn nhưng lại không cách nào nhổ ra được, vội vàng buông đũa xuống, vừa hà hơi vừa mò tìm cốc siro mận uống một ngụm hết hơn nửa cốc.
Cảm giác mát lạnh dần áp chế cái nóng bỏng lan tỏa trong khoang miệng.
Ôn Nguyễn đặt cốc nước về chỗ cũ, ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như thể muốn nói “đã được cứu kịp thời”.
Nhưng thả lỏng chưa được mấy giây, ngẩng lên cô đã thấy Phó Tri Hoán phía đối diện chống cằm ngồi nhìn chằm chằm mình, đuôi mắt hơi cong hiện ý cười.
Sao lần nào cô mất mặt cũng bị anh tóm được thế?
Ôn Nguyễn càng tức: “Nhìn gì? Tất cả là tại anh ban nãy nói chuyện với tôi, bằng không tôi đã…”
Cô còn chưa dứt câu, Phó Tri Hoán ngồi trước mặt đã thở dài đánh thượt một cái, rút khăn giấy, đứng lên, nhẹ nhàng đi tới lau khóe miệng cho Ôn Nguyễn. Thay cô lau đi vết nước chấm bị dính.
Sau đó, anh cất lời, giọng điệu nghe có chút bất lực: “Em ấy.”
Ôn Nguyễn giật mình ngẩng đầu.
Tay Phó Tri Hoán đang ngừng sát má cô, khăn giấy mềm mại chạm khẽ vào miệng khiến tim cô như tê dại.
Động tác này quá mờ ám, nó khiến cho não cô chết máy nửa nhịp, chỉ cảm thấy thanh âm xung quanh càng lúc càng lớn, có gì đấy nóng cháy xộc thẳng lên đỉnh đầu.
“Chị ơi, bên em thêm nước mận cho chị nhé?” Nhân viên phục vụ để ý thấy cốc nước của Ôn Nguyễn chỉ còn chút ít, lập tức ngỏ ý đi tới rót thêm đồ vào cốc.
Câu nói của bạn nhân viên làm Ôn Nguyễn bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức nhảy ra xa, rụt người vào góc sofa, đổi thành thế ngồi chéo đối diện Phó Tri Hoán. Lúc di chuyển, cô còn tiện tay cầm luôn bát nước chấm của mình đi, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng: “Anh làm gì đấy? Tôi chưa bằng lòng làm hòa với anh đâu. Nay anh dám cho tôi leo cây, xong sau đấy thì đến muộn, rồi còn… Dù sao cũng có rất nhiều lỗi! Tôi không tha cho anh đâu!”
Phó Tri Hoán thu tay lại, miệng cười mà lòng bất lực, hoàn toàn không có cách đối phó với chú thỏ con xù lông đang co người ngồi ở một góc sofa.
Bạn nhân viên rót nước siro mận thấy tình hình bàn khách có vẻ căng thẳng thì ngượng ngùng quan sát đôi bên, gấp rút hoàn tất công việc dở dang rồi mang đồ của mình rời đi ngay.
Sau đấy, tuy người phục vụ đó bận rộn xử lý việc ở các bàn khác nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía bàn Ôn Nguyễn, tò mò quan sát tình hình, tựa như vô cùng lo lắng hai vị khách này sẽ trở mặt ngay trong quán mình.
Cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng ngừng hẳn, mây đen bị kéo ra, tầng tầng lớp lớp tách rời.
“Tạnh rồi.” Phó Tri Hoán chợt thốt ra một câu không liên quan.
Ôn Nguyễn vô thức hỏi lại anh: “Sao thế?”
Phó Tri Hoán: “Tối nay, trong nội thành có sự kiện bắn pháo hoa.”
Ôn Nguyễn hiểu ý Phó Tri Hoán nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Ai thèm đi xem với anh?”
Nói đến đây, cô thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng bổ sung: “Có điều, nếu như anh không có ai đi cùng thì thử khóc lóc, cầu xin tôi đi. Biết đâu tôi mủi lòng lại đồng ý đi cùng.”
Phó Tri Hoán cười nhẹ, nói: “Ừm, xin em đấy.”
Ôn Nguyễn nghẹn họng.
Sao người này có thể dễ dàng vứt bỏ liêm sỉ như thế chứ?
Đúng lúc ấy, người phục vụ vừa rời đi quay lại, bưng theo một cái mâm đựng đồ vậy được phủ kín bằng lồng.
Ôn Nguyễn ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đồ ăn bọn tôi gọi lên đủ rồi mà?”
Người phục vụ mỉm cười đặt mâm xuống, bỏ nắp che đi: “Đây là quà chúng tôi thay anh đây gửi đến chị.”
Ôn Nguyễn yên lặng cúi đầu nhìn.
Bên trong là một cành hoa hồng.
Để tăng thêm sự lãng mạn cho bầu không khí, quanh đĩa còn rải cả băng khô, làm cho cái đĩa giờ phả khói liên tục.
Sau khi bỏ đồ xuống, người phục vụ mỉm cười đứng thẳng lưng, hắng giọng hùng hồn nói: “Hai anh chị quả đúng là một cặp trai tài gái sắc, là mối nhân duyên được ông trời tác hợp. Chị thấy đấy, giữa dòng đời tấp nập hai người vẫn có thể tìm thấy nhau, gặp gỡ rồi yêu. Ôi, cái duyên phận này khiến người ta hâm mộ quá đi mất!”
Ôn Nguyễn giật mình: “Từ từ, chúng tôi…”
“Em hiểu mà! Cãi nhau trong lúc yêu đương là chuyện bình thường. Nhưng, em tin rằng, không có gì có thể chiến thắng được tình yêu của hai anh chị. Chúng em luôn hi vọng mình có thể mang tới cảm giác vui vẻ và hạnh phúc cho mỗi một khách hàng ghé thăm. Làm khách vui lòng chính là công việc của chúng em.”
Ôn Nguyễn muốn cắt ngang: “Tôi hiểu, nhưng…”
“Bọn em có chuẩn bị cả gấu bông cặp cho hai người đây ạ.”
Người phục vụ vẫy tay một cái, lập tức có một bạn gái khác mặc đồng phục mang tới hai con gấu bông: “Đây là quà nhà hàng chúng tôi chuẩn bị cho hai người. Mong rằng sau này tình cảm của hai người sẽ luôn ngọt ngào.”
Ôn Nguyễn vô cảm nhìn hai con gấu bông khác màu nhau được mang ra, chúng chẳng có vẻ gì là đáng yêu cả, thậm chí bề ngoài còn trông hơi lỗi thời. Phút chốc, lòng cô cuồn cuộn suy nghĩ.
Ấy vậy mà Phó Tri Hoán lại có vẻ rất hứng thú. Anh đưa tay cầm con gấu bông màu xanh dương lên, xoay ngang xoay dọc quan sát, cười tít mắt nói: “Trông cũng đáng yêu mà.”
Người phục vụ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Cảm ơn anh đã khích lệ. Làm khách hàng hài lòng là trách nhiệm của chúng tôi.”
Dứt câu, người đó thỏa mãn đẩy xe đựng đồ ăn đi.
Phó Tri Hoán đẩy con gấu bông tới trước mặt Ôn Nguyễn, nhếch môi nói: “Người ta có lòng thì em cứ nhận đi.”
Ôn Nguyễn lườm anh: “Ai là một cặp với anh hả?”
“Anh đang muốn nói là.” Phó Tri Hoán dùng con gấu bông màu hồng phấn đập nhẹ vào trán cô, cười chọc ghẹo: “Nếu người ta đã cảm thấy chúng ta xứng đôi, không bằng, giữ cho họ chút thể diện đi?”
Có gì đó tựa pháo hoa vừa nổ “bùm” một phát trong đầu Ôn Nguyễn. Tuy câu này nghe như chỉ thuận miệng vui đùa, nhưng lúc nói đến âm cuối giọng anh hơi nâng cao, khiến tim cô nhộn nhạo.
Cô cắn môi, nghiêng đầu sang hướng khác: “Nói cái quái gì vậy!”
Cô gái nhỏ sở hữu gương mặt với ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt lấp lánh tựa như ẩn chứa tia sáng, góc nghiêng khuôn mặt dưới ánh đèn tỏ rõ nét dịu dàng. Gương mặt tuy phiếm hồng nhưng miệng vẫn rất cứng cỏi phản bác.
Rất đáng yêu.
Phó Tri Hoán một tay chống cằm, tay kia nhịp ngón tay trên mặt bàn, ánh mắt đượm ý cười, nói: “Anh đang tỏ tình với em mà, theo đuổi không phải nên làm thế sao?”
Bùm, bùm!
Tim đập mạnh như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, thậm chí tiếng còn át cả âm thanh xung quanh.
Có lẽ là do nồi lẩu vẫn còn đang sôi ùng ục nên lòng bàn tay Ôn Nguyễn nóng tới chảy mồ hôi. Cô nhẹ giọng nói: “Người, người khác lúc theo đuổi phải theo đuổi suốt một thời gian dài mới tu thành chính quả, anh mới theo đuổi tôi được có một tuần, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.”
Lúc cô theo đuổi anh tốn tới vài tháng liền, đã thế còn phải dọn vào nhà người ta sống, giả nghèo giả khổ, túi xách chẳng mua được mấy cái.
Tuy lòng Ôn Nguyễn sớm đã mềm nhũn như bông nhưng ngoài miệng vẫn muốn cậy mạnh.
“Ừm.”
Phó Tri Hoán chăm chú nhìn Ôn Nguyễn bằng ánh mắt dịu dàng, yên lặng nghe cô nói. Nghe xong, anh gật đầu, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi nghiêm túc nói: “Anh vẫn còn có thể sống rất nhiều năm nữa. Lâu bằng cả đời này cũng được.”
Chết tiệt!
Tự dưng Ôn Nguyễn cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa.
Ngay trong giây phút này đây, cái miệng nhỏ kiêu ngạo và tâm lý cậy mạnh tựa như bức tường thành bị đánh tan tành.
Ngón tay cô liên tục miết thành cốc, liếc mắt cái là trông thấy được con gấu bông màu hồng phấn hơi quê mùa.
Mềm lòng tới bối rối.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi.
Hay là, đồng ý nhỉ?
Đúng lúc ấy, di động Phó Tri Hoán để trên mặt bàn đổ chuông, anh nhận cuộc gọi…
“Ừm, tôi đây.”
Chẳng biết người ở đầu bên kia nói gì mà Ôn Nguyễn thấy Phó Tri Hoán nhăn mặt.
“Được, tôi hiểu rồi, tôi tới đó ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, thấy nét mặt Phó Tri Hoán vẫn rất nghiêm trọng, Ôn Nguyễn mới đánh bạo hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Xin lỗi em.”
Phó Tri Hoán nhắm mắt, đưa tay day huyệt thái dương: “Đêm nay anh không đi xem pháo hoa với em được rồi.”
“Con gái Kim Thần Hách mất tích, giờ anh phải tới cục cảnh sát xem tình hình thế nào.”
*
“Xin lỗi anh Phó, chúng tôi biết không nên gọi anh tới dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ nào xác thực. Nhưng cảm xúc của cha đứa bé bị kích thích mãnh liệt. Hơn nữa sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện mới cách đây không lâu giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn nên mới gọi anh tới đây nói chuyện.”
Cảnh sát ghi chép xong xuôi liền đưa tay ra ngỏ ý xin lỗi: “Cảm ơn anh đã phối hợp với công tác của chúng tôi, giờ anh có thể ra về.”
Phó Tri Hoán gật đầu, bắt tay đối phương rồi quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Con gái Kim Thần Hách mất tích vào hai ngày trước.
Hai vợ chồng họ dáo dác tìm ở khắp các địa điểm con bé có thể đến nhưng không tìm được. Mấy ngày liên tiếp bị dày vò bởi sự lo lắng và đau khổ, bọn họ gần như đã sụp đổ.
Sau khi báo cảnh sát, cảm xúc của Kim Thần Hách luôn trong trạng thái kích động, tới tinh thần cũng hơi có vấn đề.
Gã làm loạn ở cục cảnh sát, nói rằng nhất định là Phó Tri Hoán đã phái người đi bắt cóc con gái mình.
Dù cho cảnh sát có giải thích rằng bọn họ không thể bắt người khi không có chứng cứ, Kim Thần Hách vẫn phát điên chửi rủa: “Mẹ nó, chắc chắn là do chúng mày không muốn đắc tội với người nhà họ Phó nên mới không đi bắt nó.”
Cảm xúc của vợ Kim Thần Hách cũng chẳng khá hơn là bao. Chị ta không có tâm trạng đi khuyên nhủ chồng, ngày ngày ngây ngốc ở cục cảnh sát lấy nước mắt rửa mặt, có được khuyên thế nào cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi.
Hết cách, cảnh sát đành gọi Phó Tri Hoán tới phối hợp điều tra, vỗ về tâm trạng của Kim Thần Hách.
Thời buổi bây giờ, một khi đứa trẻ bị lừa bán thì khả năng tìm về được vô cùng thấp.
Còn không bằng tự an ủi bản thân rằng vụ bắt cóc này do người quen mình gây ra, như vậy hi vọng tìm lại sẽ lớn hơn một chút.
Phó Tri Hoán vừa đẩy cửa phòng thẩm vấn đã chạm mặt ngay Kim Thần Hách ngồi ở băng ghế dài bên ngoài. Gã co người lại cong như một con tôm, dùng tay che đi hai mắt đỏ hằn tơ máu. Thấy có người ra, gã ngẩng lên, hung ác nhìn chằm chằm anh.
Phó Tri Hoán liếc gã một cái rồi thôi, yết hầu trượt lên xuống nhưng không nói gì, xoay người toan rời đi.
Chợt, Kim Thần Hách đứng bật dậy, bước ba bước thành hai đi tới trước mặt Phó Tri Hoán, nắm lấy cổ áo anh. Gã như phát điên vung nắm đấm tới trước mặt anh.
“Bốp!”
Phó Tri Hoán giơ tay đỡ đòn của Kim Thần Hách, bình tĩnh nhìn đối phương nói: “Ông Kim, một vừa hai phải thôi.”
“Tao việc đếch gì phải một vừa hai phải với mày!”
Lý trí của Kim Thần Hách gần như bị thiêu sạch bởi nỗi đau mất con. Gã đẩy Phó Tri Hoán ra, gân cổ rít gào: “Hôm trước tao vừa gặp lại mày, hôm sau con tao đã chẳng thấy đâu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
“Mày muốn gì cứ nhằm vào tao đây này! Mày muốn báo thù thì nhằm vào tao đây này! Mày đụng vào con gái tao làm gì? Nó mới có 4 tuổi.”
Kim Thần Hách vừa nói, vừa lảo đảo nghiêng người định vung một quyền nữa về phía Phó Tri Hoán.
Cảnh sát nghe tiếng ồn vội vàng bước tới cản nhưng vẫn chậm một bước. Kim Thần Hách vọt tới trước mặt Phó Tri Hoán, túm chặt cổ áo anh.
Phó Tri Hoán lạnh lùng cụp mắt nhìn gã. Ánh mắt anh vô hồn, như thể Kim Thần Hách có làm vậy cũng chẳng sao.
“Ông Kim, nếu ông còn tiếp tục làm vậy chúng tôi sẽ cưỡng chế đưa ông đi.” Cảnh sát nghiêm nghị nói.
Đúng lúc ấy, có tiếng giày cao gót vang dội bước tới, dừng chân cạnh đoàn người nọ.
“Bốp!”
Cái tát dứt khoát hằn trên má Kim Thần Hách.
Ôn Nguyễn lạnh lùng nói: “Mẹ nó chứ, ông thế là đủ rồi đấy! Tôi chỉ nói một lần thôi, bỏ tay ra!”