Nghe đến đây, Phó Tri Hoán ngẩn người, ngồi thẳng dậy nhưng tay vẫn không buông bả vai Ôn Nguyễn.
Một lúc sau, nét mặt anh thả lỏng, khóe môi hơi nhếch, cười nhẹ hỏi: “Đây có được xem như lời hồi đáp không?”
Ôn Nguyễn mặt mày đỏ bừng quay ngoắt sang hướng khác, cắn môi lẩm bẩm: “Sao anh ngốc thế? Chẳng lẽ anh muốn ép cô gái nhỏ như em nói thẳng toẹt ra sao?”
Nói tới đây, cô mím môi hít sâu một hơi: “Xét thấy thái độ xin lỗi của anh thành khẩn, em quyết định…ưm”
Lời còn chưa dứt, Ôn Nguyễn đã cảm nhận được cánh tay mình bị siết chặt, tiếp đấy là cả cơ thể đổ về phía trước.
Cô vô thức đưa tay chống lên lồng ngực Phó Tri Hoán làm điểm tựa, con ngươi co lại.
Giây sau, Phó Tri Hoán tóm gáy ngửa đầu cô lên, cúi xuống hôn.
Mang theo dòng cảm xúc vừa nhiệt tình lại vô cùng ấm áp.
Hơi thở nóng bỏng vấn vít quấn quanh hai người. Trong không gian chật hẹp, ánh đèn mờ ảo như trên xe này, bầu không khí vốn mờ ám nay lại càng được tăng thêm sức nóng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang rõ bên tai Ôn Nguyễn. Mỗi một nhịp đập đều như đang trêu đùa lòng cô.
Có vẻ như Ôn Nguyễn không phản ứng kịp, quên hít thở nên suýt chút nữa thì không thở nổi.
Tay cô đẩy Phó Tri Hoán ra theo bản năng, nghiêng đầu sang một bên ho khan thở dốc.
Phó Tri Hoán nhướng mày, con ngươi đen láy ánh lên vẻ dịu dàng, làm cho đôi mắt hoa đào thêm phần quyến rũ.
Tim Ôn Nguyễn đập thình thịch, vừa thả lỏng cơ miệng cái là lập tức muốn đưa tay lên sờ môi thử. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, như chợt nhận ra điều gì đó, cô rụt tay lại, co rúm người, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.
“Anh làm gì thế? Em đã đồng ý cho anh hôn đâu? Với cả, sao anh lại ra đòn bất ngờ thế chứ… Em, em chưa kịp chuẩn bị.”
Toàn thân cô căng cứng. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng gương mặt mình đang nóng hầm hập. Giờ phút này, cô như một chú thỏ con xù lông, to tiếng tìm cớ.
Phó Tri Hoán lại nhướng đuôi mày nhẹ một cái, húng hắng ho mấy tiếng làm bả vai hơi rung, lồng ngực cũng phập phồng theo: “Anh sai rồi.”
Nói đến đây, anh thoáng ngừng, nghiêm túc khom người cố tình đè thấp giọng gọi: “Bạn gái à.”
Lòng Ôn Nguyễn mềm nhũn sau tiếng gọi của anh, ánh mắt láo liên né tránh nhưng vẫn cứng miệng hỏi: “Sao?”
Phó Tri Hoán nói với chất giọng hơi khàn, âm cuối còn cố ý kéo dài: “Em có đồng ý cho anh dạy em cách hôn không?”
Ôn Nguyễn ngớ người, cụp mắt suy tư, tay sau đấy chậm chạp đặt lên ngực trái, cảm thụ rõ ràng từng nhịp tim đập.
Một câu hỏi mập mờ đầy dịu dàng, làm cho bầu không khí thêm phần nóng bỏng.
Đột nhiên, cô lại thấy hối hận khi nói câu kia.
… Tự dưng mở miệng đồng ý làm gì cơ chứ?
Nhưng hình như, Phó Tri Hoán chỉ cần liếc mắt thôi là có thể nhìn thấu tâm tư cô. Anh cười nhẹ, đưa tay nâng cằm cô lên.
Ôn Nguyễn vừa hoàn hồn, Phó Tri Hoán đã cúi xuống định hôn. Ngay khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn cách nhau 2 centimet, cô thấy ánh mắt anh đượm ý cười, mở miệng dụ dỗ rằng: “Ngoan nào, nhắm mắt lại.”
Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, hơi thở cũng dồn dập.
Với khoảng cách gần như này, cô nhìn được rất rõ hàng lông mi dày rậm của Phó Tri Hoán. Dưới đó là cặp mắt bình thường luôn thể hiện sự lạnh nhạt, còn giờ phút này đây, nó lại dịu dàng nồng ý xuân.
Cô khép hờ mắt, chớp nhẹ hai cái rồi thong thả nhắm lại.
Ngay giây sau, bờ môi Phó Tri Hoán ập tới, đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong.
Bầu không khí xung quanh không ngừng tăng nhiệt. Nơi đây giống như điểm tụ họp của hàng ngàn con đom đóm, cuốn theo lời thì thầm dịu dàng, nổ râm ran bên tai tựa pháo hoa.
Dường như mọi thứ đều đang dần mất đi tia sáng.
Chỉ còn lại đôi ta.
Một lúc sau, Phó Tri Hoán ngừng hôn, nhưng anh lại không vội vàng buông Ôn Nguyễn ra. Anh ngẩng đầu tì trán cô, thấp giọng nói: “Ôn Nguyễn, anh nhớ ra rồi. Anh vẫn còn nợ em một thứ.”
Lồng ngực Ôn Nguyễn phập phồng liên tục vì thiếu dưỡng khí. Cô ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt lóng lánh nước, bờ môi tê rần sau nụ hôn.
Cô đưa tay ịn mu bàn tay lên môi, không biết sao ngay lúc chạm phải đôi mắt tràn ngập ý cười của Phó Tri Hoán lại thẹn thùng nhìn qua chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: “Nợ em cái gì?”
“Một buổi tiệc đính hôn.”
*
Ôn Nguyễn đứng ngây người ngoài cửa một lúc rất lâu. Cô giơ điện thoại lên soi gương mấy lần liền, đảm bảo bản thân trông không khác gì lúc ra khỏi nhà mới hít sâu một hơi, bước vào cửa.
Ngay lúc cô đi vào, ông Ôn Phong Thần và bà Tạ Ngải đang ngồi trên sofa phòng khách đồng loạt quay đầu lại, nhìn cô không chớp mắt.
Không chỉ hai người bọn họ mà tất cả người làm trong nhà đang có mặt ở đấy thấy Ôn Nguyễn về cũng ngẩng hết đầu lên, không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay nhìn chằm chằm cô.
“…”
Ôn Nguyễn lưỡng lự đưa mắt nhìn xung quanh.
Thú thật là bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, cô có hơi sởn tóc gáy. Vì hóa giải ngượng ngùng, cô hắng giọng ho, cúi người tiếp tục đổi dép vào nhà.
Người làm nghe tiếng lập tức thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc còn dang dở.
Nhưng Ôn Phong Thần và Tạ Ngải dĩ nhiên không dễ dàng buông tha cho con gái mình như thế.
“Chiếc xe bên ngoài là xe Tiểu Luật đúng không?”
“Nãy mẹ thấy con gấp gáp chạy vào nhà rồi hấp tấp cầm đồ chạy ra ngoài. Tặng quà cho người ta à?”
Ôn Nguyễn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bầu không khí mờ ám khi nãy, bị cha mẹ hỏi dồn dập quá nên ấp úng: “Không, không phải đâu ạ.”
Ôn Phong Thần và Tạ Ngải quay qua nhìn nhau, cả hai đều thấy đáp án hiện lên trong mắt đối phương.
Bọn họ không nén nổi nụ cười nữa: “Hai đứa vừa ở trong xe một lúc lâu như thế, có phải…”
Nhắc đến xe, tai Ôn Nguyễn đỏ au. Cô cắn răng hét lên trước khi Ôn Phong Thần kịp hỏi xong: “Không! Bọn con không làm gì hết!”
Dứt câu, cô ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy thẳng lên tầng.
Hai ông bà lẳng lặng ngồi nhìn con gái chạy biến lên tầng. Tới khi nghe được tiếng đóng cửa tầng trên, hai người mới hưng phấn ngồi thẳng dậy, nhanh nhẹn lôi điện thoại ra báo tin vui cho Phó Trường Minh.
[Ôn Phong Thần]: Chúng ta thành thông gia rồi!
*
Phó Tri Hoán vừa vào nhà đã nhạy bén nhận ra bầu không khí khác lạ.
Cha mẹ anh ngồi yên chỗ bàn trà, hai tay đan chéo nhau đặt trên đầu gối, dáng vẻ trông vô cùng nghiêm túc.
Phó Minh Hoành thì uể oải ngả người trên sofa, mềm oặt như không xương vậy, mũi chân liên tục gõ nhịp trên mặt đất. Nhìn cái là thấy cả người anh toát lên hơi thở của sự lười biếng.
Phó Trường Minh liếc mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta.
Phó Minh Hoành thấy thế, lập tức hắng giọng ho, quay ngoắt sang học dáng ngồi của cha mẹ.
Phó Tri Hoán bình tĩnh nhìn bọn họ.
Anh bình thản cụp mắt thay giày vào nhà, nhân tiện đưa tay nới lỏng cả cổ áo lẫn cổ tay áo.
Phó Minh Hoành kiên trì giữ dáng ngồi kia được một lúc lại tiếp tục dựa vào sofa.
Anh ta nhìn Phó Tri Hoán, ung dung cầm cốc nước trên bàn lên uống, giở giọng trêu chọc như ngầm oán giận: “Nay trông em thảnh thơi quá nhỉ? Bỏ mặc cả nhà ở đó tiếp đãi người nhà họ An, còn mình thì mất hút. Em có biết là em vừa đi, bọn họ đã mồm năm miệng mười chĩa mũi dùi về phía anh không?”
Phó Tri Hoán cười nhẹ, khịa ngược lại: “Thế không tốt sao? Trai tài gái sắc.”
Phó Minh Hoành vừa uống được ngụm nước vào cổ họng thì sặc, liên tục ho khan mấy tiếng, chưa kịp mở miệng phản bác đã nhận được cái nhìn đầy cảnh cáo của cha Phó.
Anh ta bĩu môi, xong im luôn.
Phó Trường Minh hắng giọng, cất tiếng hỏi: “Tạm thời cha sẽ không xử con chuyện liên quan đến nhà họ An hôm nay. Trước tiên, con phải nói rõ chúng ta xem là giờ con với cô con gái nhà họ Ôn ra sao rồi? Cha vẫn nhớ trước đó con một mực đòi từ hôn.”
Mẹ Phó phối hợp gật đầu.
Nhìn nét mặt là biết đôi phụ huynh này đang vô cùng tò mò nhưng lại gồng mình cố ra vẻ bình tĩnh.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười. Anh không vội vã thưa chuyện mà ung dung cởi nốt nút cổ tay áo cuối cùng, rồi mới từ tốn nói: “Cha mẹ, hai người có thể sửa xưng hô của Ôn Nguyễn rồi.”
“Xưng hô?”
“Vâng.”
Phó Tri Hoán ngẩng lên, mỉm cười nói: “Ví dụ như, từ giờ không gọi “con gái nhà họ Ôn” nữa mà đổi thành con dâu?”
“…”
Dòng thời gian như ngừng trôi.
Trong ba người ngồi trên sofa, có mỗi Phó Minh Hoành là trông có vẻ như không biết gì, bất ngờ buột miệng “Mẹ nó!” một tiếng. Còn hai vị phụ huynh thoạt nhìn khá bình tĩnh.
Biểu cảm trên gương mặt hai người không khác gì lúc trước, chỉ gật đầu và đáp lại bằng một chữ “ừ” đơn giản.
Phó Tri Hoán báo tin xong rời khỏi phòng khách luôn, không định tiếp tục ngồi đó trò chuyện.
Ấy thế mà, ngay lúc Phó Tri Hoán quay đi, đôi vợ chồng ngồi trên sofa ban nãy còn bình tĩnh nay lại hưng phấn nhảy cẫng lên.
“Mau gọi điện thoại cho nhà họ Ôn!”
“Alo! Ây da, con trai chúng tôi vừa thừa nhận rồi! Ông nói xem hai người trẻ tuổi chúng nó… Đúng đúng đúng, mau mau chuẩn bị nhẫn đính hôn mới cho chúng nó! Cái nhẫn cũ kia chẳng còn mới mẻ nữa rồi.”
“Này, Ôn Nguyễn nhà ông bình thường thích gì? Hay hai hôm nữa tôi qua nhà ông thăm con bé nhé? Giờ suy nghĩ của bọn trẻ rất khó đoán, phải mau chóng kết hôn thôi, để tôi đi xem ngày lành… À phải rồi, ông nói xem hôn lễ nên tổ chức ở thành phố Đồng hay thành phố Giang? Tôi thấy…”
“Khụ.”
Ngay lúc vợ chồng nhà họ Phó hưng phấn nói chuyện điện thoại, có tiếng ho cố tình cắt ngang.
Ông bà ngẩng lên thì thấy Phó Tri Hoán lười biếng đứng tựa người vào tường phòng khách, trên tay cầm cốc nước mới rót, ung dung nhìn hai người, thản nhiên nói: “Con mới rót được cốc nước thôi mà.”
“…”
Này cũng xấu hổ quá rồi!
*
Phải tới khi Ôn Nguyễn tắm rửa xong xuôi, con tim luôn đập thình thịch mãnh liệt mới bình ổn lại đôi chút.
Cô đắp mặt nạ, ngồi dựa vào đầu giường nghịch di động, chân đung đưa qua lại theo nhịp, sầu não không biết phải nói chuyện này cho Tần Tố San như thế nào. Chẳng biết phải nói cho bạn thế nào khi mà mình chưa chịu nổi một tuần đã biến thành “chó”.
Đúng lúc ấy, có email được gửi tới.
Là thư gửi vào email công việc của cô.
[Chào cô, cô Ôn! Tôi là Chu Như Thanh. Chắc có lẽ cô không nhớ ra tôi đâu. Tôi là vợ Kim Thần Hách, vợ của cái người lần trước có xảy ra xích mích với cậu Phó đây.
Rất xin lỗi vì đã quấy rầy cô vào lúc này nhưng để cho tiện nói chuyện, cô có thể liên lạc với tôi không? Số điện thoại của tôi là 137XXXXXXX]
Ôn Nguyễn ngẩn người, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, gọi tới số điện thoại được ghi trong thư gửi đến.
“Alo?”
Điện thoại vừa thông, phía bên kia đã vang lên giọng nói khàn đặc của một người phụ nữ.
Ôn Nguyễn: “Chào chị Chu, tôi là Ôn Nguyễn.”
Người ở đầu bên kia im bặt, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở nặng nề của đối phương. Phải một lúc sau, người đó mới run rẩy tiếp tục nói: “Chào cô, tôi xin lỗi vì muộn như này rồi còn quấy rầy cô nghỉ ngơi. Vốn tôi định liên lạc thẳng với cậu Phó nhưng không có thông tin liên lạc của cậu ấy. Sau đấy tôi chợt nhớ ra cô trông hơi quen mắt, là vị luật sư trước đó từng được lên tin tức nên mới mạo muội liên lạc thử qua hòm thư công việc.”
“Không sao.”
Ôn Nguyễn bình tĩnh hỏi: “Chị Chu, chị có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho anh Phó thế?”
“Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?”
Chu Như Thanh do dự mất một lúc, khó nhọc mở miệng nói: “Mai chúng ta gặp nhau ở quán café trên phố Thường Dương.”
Ôn Nguyễn lặng đi mấy giây mới chậm rãi nói: “Tôi không có quyền quyết định thay, tôi sẽ chuyển lời tới Phó Tri Hoán, để anh ấy tự quyết định xem có gặp chị hay không? Nhưng, chị có thể nói trước cho tôi biết lý do chị muốn gặp anh ấy không?”
Hai bên lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Như Thanh bật cười đầy chua chát, nức nở nói: “Kim Thần Hách có nói cho tôi vài chuyện.”