Sáng sớm hôm sau, bên cục cảnh sát mang tới tin tức mới.
Trương Hồng Duệ không chết trong lúc cấp cứu. Kỳ tích đã thật sự xảy ra. Dưới nỗ lực cứu người cả một đêm của đội ngũ y bác sĩ, ông ta thành công lùi bước ra khỏi quỷ môn quan.
Phép màu ấy xảy ra với ông ta như một sự châm chọc.
Giống như là quả báo.
Trương Hồng Duệ nhập viện điều trị đã lâu, cơ thể ngày càng suy yếu, chạy chữa mãi mà vẫn chẳng thấy khá hơn tí nào. Ai mà ngờ được ngay sau khi ông ta nhận tội, dường như hiện tượng hồi quang phản chiếu(1) đã tới, lén lút cho ông ta sống thọ thêm mấy ngày.
(1)Hồi quang phản chiếu: Là một cụm từ Hán Việt chỉ sự minh mẫn cuối cùng con người trước khi ra đời, cơ thể đã rơi vào trạng thái suy kiệt nên bộ não dùng toàn bộ năng lượng còn lại để duy trì sự sống trong vài giờ hoặc vài ngày ngắn ngủi. Ngoài ra, cụm từ cũng còn một lớp nghĩa đen chỉ ánh sáng mặt trời lúc chiều tà, nó sẽ bừng sáng mấy phút rồi biến mất rất nhanh.
Dưới sự giúp đỡ của nhiều phía, các chuyên gia chuyên nghiên cứu về ung thư não cả trong và ngoài nước đã được mời tới để cùng nhau chẩn đoán trị liệu cho Trương Hồng Duệ, kéo dài chút hơi tàn của ông ta tới ngày mở phiên tòa.
Không ngờ lời nói của Phó Tri Hoán lúc ấy thật sự linh nghiệm.
Có lẽ, so với việc sảng khoái nhắm mắt xuôi tay, việc phải kéo dài sự sống bằng các đợt hóa trị chẳng khác nào đang tra tấn.
Cả đời này, Trương Hồng Duệ đã làm quá nhiều chuyện ác, trời không dung đất không tha, về nhà bị chúng bạn xa lánh, tới con trai ruột cũng chọn đứng về phía cảnh sát.
Cảnh sát lần theo manh mối để lại, nhanh chóng tóm được điểm đột phá, phát hiện ra cả một đường dây buôn bán trẻ em hòng thu về lợi nhuận kếch xù. Ra tay một cái là tóm gọn cả hang ổ, cứu sống rất nhiều đứa trẻ.
Toàn là những đứa bé khoảng tuổi Phó Dư Tình.
Vậy là sau hai mươi năm, cuối cùng ánh mặt trời cũng rọi sáng.
Ngay sau hôm Trương Hồng Duệ nhận tội, người nhà họ Phó cùng nhau đi tới nghĩa trang tảo mộ cho Phó Dư Tình.
Ôn Nguyễn cũng đi.
Cô dừng bước, nhìn người trên bức ảnh đen trắng.
Trên ảnh là một bé gái có gương mặt non nớt, đơn thuần. Mi mắt cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh không pha chút tạp chất.
Ông bà Phó đứng bên cạnh quay đầu tựa vào nhau, ngăn không được tiếng nghẹn ngào.
Hốc mắt Phó Minh Hoành cũng hơi đỏ, nhưng anh cắn chặt răng không hé nửa lời.
Phó Tri Hoán là người bình tĩnh nhất. Anh ngồi xổm xuống đặt bó hoa anh đào lên mộ, gác cánh tay lên đầu gối, nhìn chăm chăm vào bé gái trên ảnh chụp. Một lúc sau, anh đứng dậy, khom người cúi thật sâu.
Ôn Nguyễn cũng cúi người theo Phó Tri Hoán.
Gió bất chợt nổi lên, xuyên qua đường núi mang tới làn không khí tươi mát, cảm nhận kỹ còn nghe được cả tiếng là xào xạc.
Không biết có phải do cô bị ảo giác không mà lại thấy gương mặt tươi cười của Phó Dư Tình trên bức ảnh đen trắng trông tươi tắn hơn lúc đầu.
Ôn Nguyễn gật đầu, sóng vai bước đi bên anh. Nhưng vừa đi được mấy bước, cô lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, có giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống phần quai hàm góc cạnh của Phó Tri Hoán rồi rơi xuống đất.
Cuối cùng anh cũng bước ra khỏi vực sâu giam giữ chính mình.
*
Kể từ sau khi hai người bên nhau, người nhà anh lúc nào cũng trong tình trạng sợ con dâu tương lai chạy mất, cứ cách hai, ba ngày lại mời Ôn Nguyễn sang nhà làm khách.
Lý do được đưa ra là vô vàn. Lần thì “kỷ niệm tròn 1 tuần Phó Tri Hoán về thăm nhà”, mấy hôm nữa sẽ là “bữa tiệc mừng chú chim nhỏ nuôi trong nhà tròn 3 tháng tuổi”.
Thật ra thì Ôn Nguyễn thấy mới cách đây không lâu mình còn ồn ào ầm ĩ đòi từ hôn với Phó Tri Hoán, giờ thì suốt ngày chạy sang nhà người ta, nghĩ thế nào cũng thấy hơi xấu hổ.
Thế nên, cô định tìm bừa một lý do nào đó để từ chối.
Kết quả cha mẹ hai bên lại đồng tâm hiệp lực hành động. Tối đó, Ôn Phong Thần cho người làm trong nhà về quê nghỉ ngơi hết, khoanh tay chậm rãi nói: “Nhà không nấu cơm, con sang nhà bạn trai ăn đi.”
“…”
Và thế là, Ôn Nguyễn mặt dày mày dạn sang nhà họ Phó ăn cơm ba ngày liên tiếp.
Sau đó, cô phát hiện ra, đôi lúc bữa cơm sẽ là dịp quây quầy bên gia đình, nhiều khi nó lại biến thành chiến trường.
Ví dụ như hôm nay…
“Cha nghe nói bên viện kiểm soát thành phố Giang đang có ý định thuyên chuyển công tác cho con, để con được về thành phố Đồng làm. Con thì hay rồi, từ chối luôn ý tốt của người ta.”
Phó Trường Minh gắp một miếng cá để vào bát Ôn Nguyễn, lạnh lùng nói: “Người ta thì chỉ hận không thể được ở gần gia đình, chỉ có con là hành xử khác người.”
Phó Tri Hoán bình tĩnh đáp: “Lần thuyên chuyển công tác này có rất nhiều người để lựa chọn, không đến nỗi không phải con thì không được. Hơn nữa, đột ngột đổi chỗ như thế sẽ phá hỏng rất nhiều kế hoạch của con, chẳng được lợi lộc gì.”
“Con! Con có biết là cha tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến bên thành phố Giang đồng ý nhả người, để con được về thành phố Đồng làm việc không hả?”
Phó Trường Minh bị Phó Tri Hoán chọc điên lên: “Cái gì mà có lợi với chả không có lợi? Về quê nhà làm việc thì làm con mất sợi tóc nào à? Nếu không phải do mẹ con nhớ con, muốn chăm sóc con, cha chẳng việc gì phải lo thay chuyện này.”
Phó Tri Hoán gật đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cha đã quan tâm, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Tình hình trên bàn ăn làm Ôn Nguyễn căng thẳng theo. Cô cắn đũa, đảo mắt qua lại liên tục giữa hai người.
Lại nữa rồi. Đến tiết mục “bàn tiệc mùi thuốc súng” rồi!
Nhưng có vẻ mẹ Phó đã quá quen với tình cảnh trước mắt, không thèm nhìn hai cha con lấy một cái, thuận tay gắp thêm cho Ôn Nguyễn miếng thức ăn: “Nguyễn Nguyễn, cháu ăn thử cái này xem.”
“Bộp!”
Phó Trường Minh đập bàn đứng dậy, cao giọng nói: “Con nhìn lại bản thân mình đi! Lập tức đi lên thư phòng cho cha! Hôm nay cha phải dạy dỗ lại con tử tế mới được!”
“Khụ khụ khụ!”
Ông còn chưa nói xong, Ôn Nguyễn đã bị tiếng đập bất thình lình dọa cho giật mình run lên, đồ ăn chưa kịp nuốt xuống đã mắc nghẹn, sặc cơm.
Tiếng ho của Ôn Nguyễn thu hút sự chú ý của đôi cha con nọ.
Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng bị đánh tan. Phó Trường Minh thay đổi sắc mặt ngay tức thì, lo lắng bước tới chỗ Ôn Nguyễn đè thấp giọng hỏi han: “Ôi, Nguyễn Nguyễn, cháu sao thế?”
Ôn Nguyễn giờ không thể đáp lời ông Phó Trường Minh ngay. Miếng thức ăn cô vừa bỏ vào miệng hơi cay, sặc một cái là cả cổ họng vừa ngứa vừa rát, húng hắng ho liên tục, không có tâm trạng đâu trả lời những vấn đề khác.
Mẹ Phó đưa tay vỗ lưng Ôn Nguyễn cho xuôi cơm, đồng thời quay qua tức giận trách mắng chồng: “Tất cả là tại anh! Tự dưng lớn tiếng như thế làm gì! Anh dọa sợ con nhà người ta rồi này, con bé giật mình hóc xương cá rồi cũng nên.”
“Hóc xương cá?” Phó Trường Minh hoảng hốt, vội vàng nói: “Này không phải rắc rối nhỏ đâu! Để anh đi gọi bác sĩ gia đình tới.”
Đúng lúc ấy, Phó Tri Hoán từ phòng bếp trở ra. Anh đứng dậy vào đó ngay lúc Ôn Nguyễn ho sặc sụa.
Một tay anh cầm cốc nước ấm, tay kia đặt lên bả vai Ôn Nguyễn, đưa cốc tới trước mặt, chậm rãi cho cô uống.
Sau khi uống được ngụm nước ấm, giọng Ôn Nguyễn đỡ hơn, cổ họng cũng không còn khó chịu như ban nãy.
Phó Tri Hoán ngước lên nói: “Không cần gọi bác sĩ đâu ạ.”
Ôn Nguyễn hoàn hồn, đưa tay lau nước mắt chờm ra khóe mắt, nói: “Vâng, cháu không…”
Có điều, Phó Trường Minh vẫn còn đang tức Phó Tri Hoán vụ ban nãy, tức giận quay đầu lớn tiếng trách mắng: “Sao lại không cần gọi bác sĩ? Bị hóc xương cá không phải chuyện đùa đâu! Sao tôi là có đứa con không biết quan tâm tới vợ chưa cưới như anh vậy hả?”
“…”
Phó Tri Hoán lặng đi mất mấy giây rồi mới chậm rãi nói: “Vâng, cha nói đúng. Nhưng hôm nay nhà mình cá hầm xối dầu ớt nhà mình ăn là cá bơn, không có xương.”
Phó Trường Minh tằng hắng một cái chữa ngượng, kéo ghế ngồi xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gắp cho Ôn Nguyễn một miếng cá cay: “Nào, ăn đi cháu.”
Phó Tri Hoán để ý thấy Ôn Nguyễn xuôi xuôi rồi mới quay về vị trí của mình, vừa cầm đũa lên định gắp miếng cá thì bị cha mình đẩy đi: “Lại còn định ăn à? Còn có tí cá thế này phải biết để lại cho Nguyễn Nguyễn chứ?”
Cuối cùng Phó Trường Minh cũng tìm được lý do để xả giận, hít sâu một hơi ra vẻ đau đầu nói: “Sao tôi lại có một đứa con trai không biết chăm sóc người khác như này chứ?”
Phó Tri Hoán và Ôn Nguyễn nhìn đĩa cá đầy ú ụ trước mắt, rơi vào trầm tư.
“…”
*
Ăn cơm xong, Phó Tri Hoán bị Phó Trường Minh gọi đi nói chuyện.
Ôn Nguyễn ra vườn hoa đi loanh quanh mấy vòng cho tiêu cơm xong đi lên phòng Phó Tri Hoán nghỉ ngơi, vừa vào cái là ngã nằm trên giường.
Cuộc sống chỉ ăn và ngủ đúng là sung sướng như lên tiên.
Cô trở mình, vươn vai, đồng thời quét mắt nhìn một lượt căn phòng của Phó Tri Hoán. Sau đấy, ánh mắt cô va phải cuốn album khá dày nằm trên kệ sách.
Ôn Nguyễn nhìn chằm chằm cuốn album ấy một lúc lâu. Cuối cùng, cô lộn một vòng bật dậy như cá chép, lặng lẽ dịch ghế dựa ra chỗ kệ sách, lén lút lấy xuống xem.
Với cái độ dày như này, chắc chắn bên trong có rất nhiều ảnh Phó Tri Hoán khi còn nhỏ.
Theo như suy đoán của Ôn Nguyễn về tính cách của hai vợ chồng nhà họ Phó, chắc hẳn bọn họ rất hay cất giấu những bức ảnh khó đỡ của con mình lúc nhỏ.
Vậy nên chắc chắn Phó Tri Hoán cũng có ảnh như thế!
Cô đặt tay lên bìa album, hít sâu một hơi tự tẩy não mình…
Đây không phải là do cô tò mò. Nhỡ một ngày nào đó Phó Tri Hoán bội tình bạc nghĩa với cô, thì lịch sử đen tối này sẽ là “vũ khí” để cô trả thù anh.
Đúng thế!
Đây không phải là cô muốn xem!
Tất cả là vì muốn nắm được thóp của Phó Tri Hoán!
Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn háo hức mở cuốn album ra.
Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một bé trai miệng ngậm núm vú cao su ngồi trên sofa. Cậu nhóc mở to đôi mắt đen láy hoang mang nhìn vào máy ảnh, không hề có vẻ lạnh lùng cao ngạo như bây giờ. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu ấy khiến người khác nhịn không được muốn nựng một cái.
Hu hu hu đáng yêu quá!
Lật thêm mấy trang nữa đã đến ảnh Phó Tri Hoán lúc đi nhà trẻ.
Tuy lúc đấy anh vẫn còn là một đứa trẻ nhưng đã loáng thoáng cảm nhận được chút khí chất của hiện tại. Anh đứng trước các bạn nhỏ khác, ánh mắt hờ hững, trông chả khác gì ông cụ non.
Hu hu hu cưng quá cưng quá!
Nhoáng cái Ôn Nguyễn đã quên luôn mục đích ban đầu, dùng di động điên cuồng chụp lại những bức ảnh rung động lòng người, đáng yêu muốn khóc kia.
Sao lại có người đẹp trai từ nhỏ thế này nhỉ?
Lật thêm mấy trang nữa, cô nhìn thấy dáng vẻ của Phó Tri Hoán thời trung học.
Đến độ tuổi này thì dáng vẻ anh gần như chẳng khác gì hiện tại. Phần lớn những bức hình được chụp anh đều mặc đồng phục áo sơ mi trắng quần đen. Mái tóc anh cắt ngắn, đuôi mắt hơi xếch lên, lúc nhìn vào ống kính trông rất trong trẻo nhưng cũng rất lạnh nhạt.
Trông chẳng khác nào hot boy của trường trung học hay được mọi người đồn thổi, tự phụ và cao ngạo.
Xem đến đây, Ôn Nguyễn tự dưng lại thấy hơi đắc ý: Thôi thì chín bỏ làm mười, cô đã tóm được “thanh xuân” của rất nhiều người rồi đó!
Sau đấy, lúc nhìn xuống tấm ảnh phía dưới, cô thoáng ngạc nhiên.
Người trong ảnh vẫn mặc đồng phục nhưng bên cạnh lại có thêm một người nữa.
Phó Tri Hoán đứng tựa người vào lan can, bên cạnh là một cô gái tóc đen dài thẳng mượt mà. Người con gái ấy thân mật kề má Phó Tri Hoán, ôm eo anh nhìn thẳng vào màn hình.
Phía sau là trời xanh mây trắng, mọi thứ đều tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Ôn Nguyễn sửng sốt.
Cô lật xem nãy giờ không biết bao nhiêu là ảnh, chỉ có tấm ảnh này là chụp hai người.
Chắc hẳn, người con gái này rất đặc biệt với Phó Tri Hoán.
Đột nhiên, Ôn Nguyễn chẳng còn hứng thú lật xem tiếp nữa, không hiểu vừa rồi mình vui vẻ như thế làm gì.
Phải rồi, kiểu người như Phó Tri Hoán có rất nhiều người thích, việc có bạn gái cũ hay mối tình đầu gì đó… cũng rất bình thường mà?
Sau lưng Ôn Nguyễn cứng đờ. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, luống cuống khép album ôm vào trong ngực, ngã người lên giường giả vờ ngủ.
Cơ mà do hành động quá vội vã, đầu cô không cẩn thận đập một phát vào tủ đầu giường.
Au!
Đau quá!
Có điều do đang muốn tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, Ôn Nguyễn cắn môi cố nén tiếng kêu, ngoan ngoãn nằm trên giường ra chiều như “bản thân đã ngủ say”.
“…”
Phó Tri Hoán đứng tựa người vào cửa, hứng thú nhướn mày.
Anh đi vào rất đúng lúc, vừa hay tóm được cảnh Ôn Nguyễn giấu đầu hở đuôi.
Anh ngẩng đầu nhìn ngăn cao nhất trên giá sách, thoáng cái đã nhận ra điểm bất thường.
Phó Tri Hoán đưa tay day ấn đường, bất đắc dĩ bật cười.
Hóa ra là vậy.
Ôn Nguyễn vẫn hồn nhiên không biết mình bị lộ tẩy, cứng người nín thở, cố gắng giả vờ ngủ.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười, cất bước đi tới mép giường cúi người nhìn cô, song tự dưng không hiểu sao lại nảy sinh ý muốn chọc ghẹo.
Anh hạ giọng, dùng âm thanh khàn khàn gợi cảm thì thầm bên tai cô: “Ngủ à?”
Lưng Ôn Nguyễn tê rần, lỗ tai nghe cũng nhũn cả ra nhưng vẫn gắng sức cắn môi không đáp.
Sao anh lại như thế chứ?
Đồ lưu manh!
Phó Tri Hoán thấp giọng cười, đưa tay chống bên cạnh Ôn Nguyễn, hạ trọng tâm xuống thấp hơn nữa, cố tình kéo dài giọng nghe vừa mập mờ lại lưu luyến.
Anh chọc ghẹo nói: “Để anh xem nào. Để xem bạn nhỏ này vừa trộm xem thứ gì, xấu hổ không muốn cho anh biết đây.”
Mặt Ôn Nguyễn đỏ bừng.
Anh biết rồi!
Biết mà còn dám trêu cô!
Cô thẹn quá hóa giận mở bừng mắt, lật mình đẩy album trong tay sang cho Phó Tri Hoán: “Trả anh! Đồ quỷ hẹp hòi!”
Phó Tri Hoán tóm lấy tay Ôn Nguyễn, cười nói: “Sao giận thế? Anh đâu nói là không cho em xem.”
Ôn Nguyễn thở phì phò quay đầu đi: “Em không thèm xem ảnh anh chụp chung với cô gái khác.”
“Ai cơ?”
Phó Tri Hoán nhướn mày hỏi: “Tính đổ oan cho anh à?”
Oan?
Ôn Nguyễn bị chọc tức, lập tức giật lại album lật tới trang có bức ảnh kia xong giơ nó ra trước mặt Phó Tri Hoán, trừng mắt nói: “Anh xem đi! Chứng cứ rành rành ra đây mà không chịu thừa nhận.”
Phó Tri Hoán cúi đầu nhìn tấm ảnh kia, khựng lại mất mấy giây rồi mỉm cười bảo: “Em có muốn nhìn kỹ lại không? Có khi em quen người này đấy.”
Hả?
Ôn Nguyễn kinh ngạc quay album lại xem, tỉ mỉ soi xét.
Đúng là hơi quen.
Có lẽ do vừa rồi bực bội quá nên cô chỉ nhìn lướt, không nghiêm túc ngắm nghía thử xem trông người nọ thế nào.
Giờ xem kỹ hơn thì thấy nữ sinh này trông hơi…cường tráng? Mái tóc đen dài thẳng kia trông cũng giả giả, bả vai lại khá rộng…
Khoan…
Ôn Nguyễn như phát hiện ra điều gì đó.
Phó Tri Hoán thản nhiên công bố đáp án: “Nhìn kỹ chưa? Đó là Phó Minh Hoành.”