Mặc dù quá trình nhiều trắc trở nhưng tiệc đính hôn vẫn cử hành đúng thời gian dự định.
Đương nhiên, chuyện này là do vợ chồng Phó Trường Minh nghe được phong phanh tin tức nên xách tai lôi kẻ làm rối chuyện mà hồn nhiên không biết – Phó Minh Hoành về nhà. Sau đó, hai ông bà đã liên hệ với văn phòng tổ chức sự kiện chuyên nghiệp ở nước ngoài tới tăng ca xử lý.
Buổi tối trước ngày diễn ra lễ đính hôn, Ôn Nguyễn bồn chồn ngủ không yên.
Hồi dán bảng công bố danh sách đỗ đại họ cô cũng không căng thẳng thế này.
Lăn trên giường mấy vòng vẫn không ngủ được, thế là, cô bật dậy khoác áo khoác ra ngoài vườn hoa tản bộ trong tâm trạng thấp thỏm.
Ra ngoài đứng hứng gió lạnh một lúc cô mới bình tĩnh được đôi chút.
Ôn Nguyễn dẫm trên con đường dải đá cuộn, hà hơi, chà xát hai tay vào nhau cho bớt lạnh mà lòng cuồn cuộn tâm sự.
Đột nhiên cô nhớ tới bức hình mình thấy ở nhà Phó Tri Hoán.
Là tấm chụp ở sân bóng rổ trường cấp ba của cô.
Tuy ảnh chụp rất mờ nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén và quyết đoán của chàng thiếu niên ấy. Áo thi đấu vì động tác bật lên mà lộ một góc, loáng thoáng thấy cả phần thắt lưng và một góc cơ bụng rắn chắc.
Chỉ là một tấm hình, nhưng hễ nhớ tới lại làm Ôn Nguyễn thấy ngứa ngáy.
Chợt, trong đầu cô bật ra một suy nghĩ.
Nếu như hồi cấp ba cô không bỏ ngang việc ra sân xem bóng rổ chạy tới quầy ăn vặt mua kem, không lúc nào cũng ru rú trong lớp chơi ma sói thì có khi nào sẽ được gặp Phó Tri Hoán sớm hơn không?
Sau đó, ở bên anh sớm hơn một chút?
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, có tin nhắn được gửi tới.
[Phó Tri Hoán]: Em chưa ngủ à?
Ôn Nguyễn ồ một tiếng, trả lời anh.
[Ôn Nguyễn]: Sao anh biết?
Tin nhắn vừa gửi sang, màn hình di động đột nhiên lóe lên, chuyển sang giao diện cuộc gọi trên wechat.
Ôn Nguyễn run tay, giật bắn mình vì cuộc gọi bất ngờ, nhưng sau cũng nhanh chóng ấn nhận.
“Alo?”
Giọng Phó Tri Hoán nghe trầm trầm lại hơi khàn, rót vào tai Ôn Nguyễn như gãi ngứa. Anh cười nhẹ hỏi: “Sao em còn chưa ngủ thế?”
Ôn Nguyễn chột dạ dùng chân cọ cọ mấy viên đá trên đất, tự thấy xấu hổ nếu thừa nhận mình căng thẳng nên chống chế rằng: “Có gì đâu. Em đang định đi ngủ thì bị anh đánh thức.”
Phó Tri Hoán bật cười, tiếng nói nghe vừa gợi cảm lại dịu dàng: “Thật không?”
“…” Ôn Nguyễn quyết định nói lảng sang chuyện khác, mưu đồ dùng đề tài mới cắt đứt sự xấu hổ của bản thân: “Anh hỏi em làm gì, sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Ừm, tại anh nhớ em.” Phó Tri Hoán thản nhiên nói.
Lời thổ lộ thẳng thắn khiến Ôn Nguyễn nghẹn họng không nói được câu nào. Cô há miệng thở dốc, lòng không khỏi cảm thấy ảo não.
Hình như lần nào cô khiêu khích Phó Tri Hoán cũng toàn thất bại ê chề trở về.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, quấn chặt áo khoác quanh thân, tiếp tục dạo bước về phía trước.
Không hiểu sao, chỉ cần nghe thấy giọng Phó Tri Hoán, sự bất an nãy còn hoành hành trong lòng cô giờ đã bình tĩnh trở lại.
“Tự dưng anh gọi cho em làm gì thế?” Ôn Nguyễn hỏi.
“Bởi vì anh có thứ muốn cho em xem.”
“Gì đấy?”
Phó Tri Hoán nói: “Ngẩng đầu lên.”
Ôn Nguyễn giật mình, ngẩng lên.
Tối nay trời không có mây đen, ánh trăng rất sáng, thậm chí còn có mấy ngôi sao lấp lánh bình thường khó lòng thấy được. Chúng tỏa sáng trên bầu trời, khiến cho ban đêm cô độc trở nên xán lạn hơn.
Cô cười khẽ, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Anh không thấy chiêu này rất thô tục hả?”
Thời đại nào rồi mà còn chơi thả thính kiểu “ánh trăng rất đẹp”.
Phó Tri Hoán nghe vậy cũng cười. Để rồi, sau vài giây im lặng, anh nghiêm túc nói rõ từng chữ một: “Thật ra mọi thứ đều là anh tìm cớ thôi.”
“Tìm cớ?”
“Ừm.” Phó Tri Hoán nói: “Bởi vì anh muốn nghe thấy giọng em.”
Câu nói ấy tựa như làn gió xuân bôn ba khắp nơi tìm đường thổi vào trong lòng, nhoáng cái đã làm con tim cằn cỗi, hoang vu trở nên ngập tràn sắc hoa.
Đôi khi, Phó Tri Hoán rất biết ghẹo người.
Từng câu từng chữ anh nói đều khiến đối phương mềm lòng, bối rối.
Nhưng chưa bao giờ Ôn Nguyễn cảm thấy anh nói thế là để lừa mình. Có lẽ là do mỗi từ anh nói ra đều thể hiện sự nghiêm túc. Nhìn vào ánh mắt anh cũng có thể thấy rõ bóng hình mình phản chiếu.
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Được rồi, thật ra em cũng thấy hơi nhớ anh.”
Vừa dứt câu cô đã thấy ngượng ngịu, vội vàng nói thêm: “Em cúp đây.”
Sau đó chuẩn bị cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc ấy, trong loa lại truyền tới tiếng cười khẽ của Phó Tri Hoán, anh chậm rãi nói: “Bạn nhỏ, đừng đứng bên ngoài nữa, cẩn thận trúng gió cảm lạnh đấy.”
“…?”
Ôn Nguyễn giật mình dừng bước: “Anh đoán hả?”
“Ừm.” Phó Tri Hoán lười biếng đáp: “Anh đoán.”
Đứng mãi trong gió cũng thấy hơi lạnh, Ôn Nguyễn thu tay hắt hơi một cái, xoay người vào nhà, lên tầng về phòng.
Nói là cúp điện thoại, nhưng đến giờ vẫn lưu luyến không nỡ tạm biệt.
Thủ thỉ với nhau đến gần mười một giờ, cô lại nhỏ giọng hỏi: “Anh không định đi ngủ à?”
“Ừm, anh ngủ đây.”
Ôn Nguyễn gật nhẹ: “Vâng, mai gặp lại anh sau.”
“Nhưng không ngủ cũng được.” Phó Tri Hoán cười khẽ, cố tình kéo dài âm cuối khi nói: “Chỉ cần em nói, muốn gặp anh.”
Nói gì thế?
Ôn Nguyễn cẩn thận suy ngẫm. Với tính cách của cô thì bình thường chắc chắn sẽ mạnh miệng xổ một câu nào đó xong dứt khoát cúp máy luôn. Nhưng chẳng hiểu sao, lần này ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở miệng bảo: “Đúng là em hơi muốn gặp anh.”
Sau câu nói đó, đầu bên kia im bặt. Ôn Nguyễn alo thêm mấy lần nhưng không có tiếng đáp lại, chỉ nghe được vài thanh âm sột soạt do va chạm gây ra.
Ngay lúc cô đang không hiểu chuyện gì xảy ra, giọng Phó Tri Hoán vang lên: “Mở cửa sổ đi em.”
Ôn Nguyễn sửng sốt, đi tới trước cửa sổ mở kính ra nhìn bên ngoài.
Khi ấy, cô thấy bên ngoài có chiếc xe quen thuộc đang đỗ.
Và cả Phó Tri Hoán đang đứng dựa vào cửa xe vẫy tay với cô.
Gió lướt qua khu phố làm cành lá rung rinh xào xạc. Bóng hình anh ẩn trong đêm tối nhưng lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Anh đứng dựa vào cửa xe. Dáng người cao lớn, vững chãi. Dù là ở khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được khí chất bất phàm của người này.
Đột nhiên, Ôn Nguyễn xúc động muốn khóc, chóp mũi cô chua xót, đôi mắt lóng lánh ánh nước.
Phó Tri Hoán cụp mắt cười nhẹ, dịu dàng nói: “Ngày mai gặp.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, ngăn tiếng nghẹn ngào ở cổ họng, cười nói: “Vâng, mai gặp lại anh sau.”
*
Tiệc đính hôn hôm nay mời rất nhiều người nhưng người quen của Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán lại không nhiều lắm.
Vừa bắt đầu cái hai người đã bận đến xoay mòng mòng, ai nấy đều phải đi ra tiếp đãi bạn bè của mình.
“Cậu vứt con mèo Bá Tước ở nhà tôi xong tới đây theo đuổi con gái nhà người ta đấy hả? Với cả, không phải mới mười ngày trước cậu vừa hỏi tôi là phải làm thế nào để theo đuổi một cô gái à? Sao đến hôm nay đã đính hôn rồi?”
Triệu Tử Thâm bắt tay với Phó Tri Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có biết là Bá Tước ở nhà thiếu chút nữa là ám sát tôi không hả? Cậu thấy gì trên cánh tay tôi đây không? Tất cả là vết thương do nó gây ra đấy. Mau đưa phí bồi thường cho tôi.”
Phó Tri Hoán hỏi: “Tiền mừng của cậu đâu?”
“?” Vẻ mặt Triệu Tử Thâm như thể mọc một loạt dấu chấm hỏi. Anh ta hít sâu một hơi, hận không thể đưa tay ra bóp cổ Phó Tri Hoán: “Mẹ nó chứ, thân là thiếu gia con nhà giàu, là người thừa kế của tư bản ác độc, nhà thì ở nguyên cái biệt thự to đùng mà cậu dám mở miệng đòi một lương ba cọc ba đồng như tôi tiền biếu? Cậu không xấu hổ hả?”
Phó Tri Hoán gật đầu, trầm ngâm trong giây lát: “Thế tiền mừng của cậu đâu?”
Triệu Tử Thâm tức đến suýt chút nữa thì tắc thở. Anh ta thở phì phò lôi tiền mừng trong túi áo ra đập lên tay Phó Tri Hoán: “Đây! Chúng ta tuyệt giao!”
Phó Tri Hoán bật cười, trả lại bao tiền mừng vào túi áo Triệu Tử Thâm, ung dung nói: “Đùa thôi mà.”
Triệu Tử Thâm vô cùng cảm động: “Không, tôi phải gửi tiền mừng chứ.”
Phó Tri Hoán ngước mắt, thản nhiên đáp rằng: “Không phải, chủ yếu là do màu bao lì xì không hợp với bộ âu phục tôi đang mặt. Tí cậu chuyển khoản cho tôi cũng được.”
“…”
Quỷ keo kiệt!
Triệu Tử Thâm tức tới dậm chân đấm ngực. Song, đột nhiên anh ta nhớ ra gì đó, quay đầu quét mắt nhìn xung quanh, thuận lợi tóm được Simon đang ngồi trong góc nịnh nọt mấy chị gái xinh đẹp.
“Hôm qua em thi được hai bài 100 điểm á!”
“Em cũng có tài bắn súng nữa! Chị có biết trò bắn bóng bay trong công viên không ạ? Em bắn chưa bao giờ trượt luôn.”
“Chị ơi, chị xinh quá! Em thích mấy chị gái như chị lắm! Đã đẹp còn dịu dàng.”
Mấy cô gái vây quanh được Simon khen tới phổng mũi, cứ vây xung quanh cậu bé mãi, còn thân mật đưa tay xoa đầu: “Em trai này biết cách ăn nói quá!”
Triệu Tử Thâm rơi vào trầm tư: “…”
Phó Tri Hoán quay qua nhìn theo hướng anh ta nhìn, nhướn mày bảo: “Cậu mà có được một nửa tài ăn nói của thằng bé thì cũng không độc thân tới bây giờ.”
“Im mồm!”
Triệu Tử Thầm sầm mặt đi tới chỗ Giang Tử Trầm, kéo tay cậu nhóc đi tới trước mặt Phó Tri Hoán: “Ra đây, chào hỏi chú cháu đi.”
Sức khỏe cha Giang Tử Trầm đã không còn gì đáng ngại nhưng vẫn không thích hợp chạy đôn chạy đáo, nên lần này Triệu Tử Thâm dẫn theo Giang Tử Trầm tới tham dự lễ đính hôn.
Giang Tử Trầm ngẩng đầu nhìn Phó Tri Hoán một lúc lâu, sau đấy kiêu ngạo nói: “Cháu sẽ cướp chị Ôn Nguyễn về tay mình!”
“…?”
Phó Tri Hoán mỉm cười nói: “Triệu Tử Thâm, mang đứa trẻ này ra ngoài cho tôi.”
*
Tần Tố San tới dự lễ đính hôn cùng Tần Tử Nhiên.
Kể từ sau lần Ôn Nguyễn tới đón Giang Tử Trầm, biết thầy giáo của cậu nhóc là đàn anh thời đại học Tần Tử Nhiên, đã thế anh ấy còn yêu thầm Tần Tố San. Vậy nên sau đấy cô luôn tìm cơ hội để cho hai người họ gặp nhau.
Ai ngờ Tần Tố San cũng có tí gọi là thích đàn anh. Sau lần gặp mặt đó, tình cảm giữa hai người tăng tiến nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian Ôn Nguyễn trở về thành phố Đồng, hai người họ đã thành công thăng cấp quan hệ.
Tần Tố San vừa gặp Ôn Nguyễn đã ôm nhau khóc sướt mướt. Đầu tiên là biểu đạt sự nhớ nhung da diết bạn thân, tiếp đến là chân thành bộc lộ tình cảm, sau đấy quay qua cà khịa bạn trai không thương tiếc, cuối cùng…
“Tao vẫn nhớ mày bảo nếu mày quay lại với Phó Tri Hoán, mày sẽ sủa tiếng chó cho tao nghe.” Sau khi làm một loạt hành động thể hiện tình cảm vì lâu ngày không được gặp bạn thân, Tần Tố San thoắt cái thay đổi sắc mặt, móc điện thoại ra mở ghi âm lên: “Nào, mày sủa đi.”
Ôn Nguyễn: “?”
Không hổ là chị em tốt.
Đùa giỡn một lúc, Tần Tố San cũng uống không ít nước ép trái cây nên ngay sau đấy đã chạy ra ngoài tìm WC.
Tần Tử Nhiên thở dài nhìn theo bóng Tần Tố San rời đi. Anh xoay người, chân thành cúi người chào Ôn Nguyễn: “Cảm ơn em Ôn trước đó đã tạo cơ hội cho anh theo đuổi cô ấy.”
Ôn Nguyễn không để bụng, nói: “Nếu không phải em thấy Tần Tố San cũng hơi thích anh thì em đã không làm thế. Đổi lại là người khác em còn lâu mới giúp.”
Nói đến đây, cô thoáng ngừng rồi lặng lẽ bổ sung: “Có điều, nếu anh nhất định phải nói lời cảm ơn em thì chuyển tiền cho em nhé.”
“…”
Sao ngày nay kẻ có tiền ai cũng keo kiệt như thế nhỉ?
Tần Tử Nhiên nghe vậy không nhịn được bật cười, gật đầu khách sáo nói: “Chờ đến khi em Ôn quay về thành phố Giang, chắc chắn anh sẽ mời em một bữa ra trò.”
“Mời ai ăn cơm?”
Đúng lúc này, có ai đó lười biếng cất lời hỏi ngược lại.
Phó Tri Hoán đứng khoanh tay dựa vào chiếc bàn kê cách đó không xa. Mặt mày anh nghiêm nghị, biểu cảm trông có vẻ mất kiên nhẫn. Một câu hỏi nghe những tưởng rất đơn giản nhưng lại sặc mùi ghen tuông.
Anh vẫn nhớ cái người tên Tần Tử Nhiên này.
Chủ nhiệm lớp Simon, đàn anh của Ôn Nguyễn, đã thế còn xoa đầu bạn gái anh trước cổng trường.