Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 1: C1: Chương 1



Thời điểm Tang Thúc bị đưa vào phòng giải phẫu, Từ Khải Lỵ khóc như thể cô ta bị mắc căn bệnh nan y.

Có lẽ do tiếng khóc quá lớn của Từ Khải Lỵ, lúc Sư Giá mặc quần áo vô trùng khẽ nâng hai tay, bước vào phòng giải phẫu, nàng cố ý quan sát bệnh nhân đang nằm trên bàn mổ.

Khuôn mặt thanh tú đến bất ngờ.

Bất quá điều thu hút nàng không phải là ngoại hình mà là biểu cảm của cô.

Sư Giá đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật, gặp qua nhiều bệnh nhân, bất luận là nam nữ già trẻ, chỉ cần có khát vọng sống, thời điểm lên bàn mổ, không phải căng thẳng thấp thỏm thì chính là sợ hãi.

Còn Tang Thúc lại không có cảm xúc gì, chỉ nhắm mắt lại.

Cũng không giống như một người đang ngồi dưới bóng cây cổ thụ vào buổi chiều, vừa tận hưởng ánh nắng vừa thư giãn, cô không biểu hiện thoải mái đến như vậy.

Chính là... không quan trọng.

Sư Giá mím môi, nàng chưa bao từng xem qua bảng đánh giá mức độ đau đớn của Tang Thúc, nhưng vết thương và vết bỏng ở thắt lưng của Tang Thúc lớn đến mức hầu hết đàn ông trưởng thành đều không thể chịu đựng được mà hét lên, nhưng cô lại bình tĩnh như thể người bị thương không phải là cô vậy, thực sự giống như cô là người vô cảm.

Sư Giá có thể hiểu được tại sao người phụ nữ kia lại gào khóc thảm thiết như vậy, nếu từ góc độ người thân, thì có lẽ sẽ cảm thấy đau lòng.

Gần hai tiếng sau, Tang Thúc được đẩy ra ngoài.

Khi Sư Giá bước ra ngoài, nàng bị Từ Khải Lỵ - người vừa khóc thương tâm lúc nãy chặn lại.


"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"

"Mảnh vụn đều đã được lấy ra, các vết bỏng đã được xử lý, may mắn không gây tổn thương đến nội tạng. Không cần quá lo lắng, chỉ cần chú ý theo dõi trong quá trình phục hồi." Sau khi Sư Giá nói xong, nàng nhìn sắc trời hơi tối bên ngoài, không khỏi nhíu nhíu mày.

Khi trả lời xong những câu hỏi của người nhà bên này thì đã là nửa giờ sau.

Sư Giá vừa mới thay quần áo đi ra khỏi bệnh viện, khi nàng bước ra khỏi cổng, một trận gió lạnh thổi đến, nàng không khỏi nắm chặt áo khoác màu xám trên người, nghiêng đầu, ánh mắt hơi dừng lại.

Bên cạnh chiếc xe màu đen có một người phụ nữ nhìn rất quen mắt, chính là Từ Khải Lỵ, người vừa rồi còn cùng nàng thảo luận bệnh tình của bệnh nhân, trước mặt đối phương là một người đàn ông trung niên trông có vẻ nghiêm túc. So với trạng thái khóc lóc ở ngoài phòng giải phẫu lúc nãy, lần này người kia càng làm cho người ta có một loại cảm giác như cha mẹ đã mất.

"...Đối phương cho rằng tiểu thư là diễn viên kia, động tay động chân, trở thành người chịu tội thay, chúng tôi đã tìm được kẻ đó và giao cho cảnh sát,..."

Gió lạnh thổi bay lời nói đầy đủ của Từ Khải Lỵ thành từng mảnh nhỏ, Sư Giá không cố ý nghe, giẫm giày cao gót màu đen quá đầu gối, chặn một chiếc taxi:" Đến viện dưỡng lão Tây thành."

Chờ đến khi Sư Giá về nhà đã là nửa đêm.

Trên điện thoại của nàng có tin nhắn Wechat của mẹ gửi đến, lời nói hơi mang theo oán trách, bảo nàng tối ngày mai về nhà ăn cơm.

Là một bác sĩ phẫu thuật, nàng làm sao có thể kiểm soát thời gian đây? Tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước, Sư Giá đoán rằng lúc này mẹ nàng đã ngủ, liền để điện thoại xuống.

Ngày hôm sau, là một ngày nắng hiếm hoi trong tháng 12, khiến tâm trạng có phần mốc meo trong khoảng thời gian này như mang theo mùi vị của ánh nắng.


8 giờ sáng, Sư Giá thay áo blouse trắng đi kiểm tra phòng bệnh, trong túi áo trước ngực có nhiệt kế và mấy cây bút, theo sau nàng là hai thực tập sinh năm nay.

Phòng bệnh lúc này đã có chút ồn ào, người nhà và bệnh nhân hầu như đều đã dậy, cầm theo chậu rửa mặt hoặc bình giữ nhiệt đi qua đi lại trên hành lang, đây là "không khí phố phường" hiếm thấy ở khoa nội trú.

Khi thang máy lên đến tầng 21, tiếng ồn ào bên tai dần dần biến mất, tấm biển ở đầu hành lang ghi rõ, "Khu phòng cao cấp".

Sư Giá nghe thấy cuộc trò chuyện ríu rít của hai thực tập sinh trẻ tuổi phía sau nàng, tinh thần vốn có chút uể oải vì thiếu ngủ của nàng lập tức được nâng cao khi nghe được cuộc nói chuyện của cả hai.

"...Trương Du, cậu đoán xem một đêm ở đây phải trả bao nhiêu tiền?"

"Bằng với giá phòng khách sạn trong thành phố?"

"Còn hơn thế nữa! Tiền giường cộng với các loại thiết bị và hộ lý, tôi nghe nói con số này..."

"..."

Sư Giá quay lại, hai chàng trai lập tức im bặt, thấp thỏm nhìn nàng.

Sư Giá: "...Bệnh viện đã ghi rõ ràng bảng giá treo trên tường, không hề có hành vi tống tiền hay lừa gạt."

Nàng đưa tay chỉ về phía bảng thông báo phía sau.


Hai nam sinh: "...Lão sư, chỉ là chúng em có chút tò mò."

Sư Giá "Ừ" một tiếng, như thể không đem lời giải thích để trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Nam sinh đeo kính gọng đen tên Trương Du bước nhanh hơn một bước, đi theo Sư Giá, ngập ngừng hỏi: "Lão sư, cô có biết người mà cô đã phẫu thuật hôm qua là ai không?"

Không đợi Sư Giá trả lời, anh ta đã không khỏi hưng phấn nói: "Lão sư, em có thể đi theo cô đến kiểm tra phòng của bệnh nhân đó để xin chữ ký được không? Ngày hôm qua, trước khi tan sở em đã lén đến xem nhưng bảo vệ bên này quá nghiêm ngặt! Người bình thường... không vào được..."

Giọng nói này, nghe có vẻ khá tủi thân.

Sư Giá: "..."

Hôm qua nàng vội vã rời đi, thật đúng là không biết có chuyện này.

Chỉ là nàng không quan tâm nhiều đến thân phận của bệnh nhân.

"Không thể."

Cho dù thực tập sinh có cầu xin nàng như thế nào thì câu trả lời của nàng vẫn là không thể.

Trong giờ làm việc, ngay cả khi là thực tập sinh thì cũng là bác sĩ, giữa họ và bệnh nhân là mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân, trách nhiệm chỉ là khám bệnh và điều trị, sao có thể có nhiều hành vi lộn xộn như vậy?

Hôm qua khi đến phòng bệnh, Sư Giá liếc nhìn người đứng ở hai bên, không chớp mắt mà gõ cửa, sau đó đi vào.

Bảng tên của bệnh nhân được dán trên cửa, có lẽ do tiếng trò chuyện ríu rít của hai thực tập sinh đi theo khiến nàng lưu ý nhiều hơn. Nhưng khi nhìn rõ cái tên kia, vẻ mặt Sư Giá hơi ngưng trọng.


Nghe danh đã lâu.

Nàng khẽ cười một tiếng, một nụ cười gần như thoáng qua trên môi, ngay sau đó biểu cảm của nàng trở lại bình thường.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, người vừa trải qua ca phẫu thuật đang cầm một cuốn sổ phác thảo, bên cạnh giường có không ít màu sơn dầu.

Bộ dáng nhã nhặn lịch sự của Tang Thúc khiến Sư Giá hơi nghiêng đầu, nàng thiếu chút nữa cho rằng mình đã đi nhầm phòng, người trước mặt không giống như nhị thế tổ Tang Thúc trong lời đồn.

Người trên giường bệnh dường như cảm nhận được có người đi vào, không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục công việc vẽ những bông hoa cúc trong tay, những bông hoa cúc có cánh vàng óng ánh, thêm vào đó là gam màu hồng trắng mộng mơ, khiến cho phòng bệnh mùa đông này thêm vào vẻ tương sáng chỉ ở mùa xuân mới có.

Tuy nhiên, giọng nói của cô lại khiến cho người ta không cảm nhận được bất kỳ sự ấm ấp nào của mùa xuân, giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ gợi cảm và... khó chịu-

"Tôi đã nói đi ra ngoài, còn muốn tôi lặp lại lần thứ hai à?"

Trong giọng nói của cô ngoại trừ không kiên nhẫn thì không còn cảm xúc nào khác.

Hai thực tập sinh đi theo phía sau Sư Giá đã ầm thầm rụt cổ một cái, ước gì có thể lập tức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, trốn sau lưng Sư Giá làm một người tàn hình.

Nghe được giọng nói của cô, Sư Giá chắc chắn người đang nằm trên giường bệnh là Tang Thúc trong lời đồn, không phải người cùng tên, dù sao hình như cũng không có ai khác có tính tình xấu như vậy, ngoại trừ cô ấy.

"Tôi đến kiểm tra phòng, nằm xuống để tôi kiểm tra vết thương." Sư Giá không hề bị giọng nói uy hiếp vừa rồi của Tang Thúc làm cho nao núng, sau khi đặt hồ sơ bệnh án vào tay thực tập sinh, đi đến gần người trên giường bệnh và nói chuyện như bình thường.

Tang Thúc nghe thấy giọng nói của nàng, tay cầm bút vẽ khựng lại, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ mặc áo blouse trắng trước mặt.

Nhìn thấy Sư Giá, người vẫn giống hệt như trong ký ức của cô, cô nhếch môi, nở nụ cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.