Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 23: C23: Chương 23



Nhưng lời nói ra giống như bắt nước hắt đi, bây giờ thu hồi đã quá muộn.

Sư Giá nhìn Tang Thúc vẻ mặt bình thường, nhưng đôi mắt nhìn nàng lại mang theo hưng phấn, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, đang muốn đứng lên nói tối nay mình cùng Lô Điền ngủ chung, lúc này Tống lão sư đã ngắm trăng đến chán, đẩy kính viễn vọng ra, quay đầu hướng Sư Giá vẫy tay: "Giá Giá, ta muốn đi ngủ."

Sư Giá nhìn Tang Thúc không thể nói ra, chỉ có thể thở dài, đi đến bên cạnh Tống lão sư.

Từ sân thượng đến cửa thang máy còn một đoạn cầu thang, Sư Giá đang định cõng Tống lão sư, nhưng Tang Thúc đã nhanh hơn nàng một bước cõng Tống lão sư trên lưng mình.

Sư Giá nhìn Tang Thúc tươi cười với mình, câu nói đổi ý trong cố họng nhất thời có chút nói không nên lời.

Sau khi hai người đưa Tống lão sư về phòng bệnh, Sư Giá đỡ Tống lão sư nằm xuống, vừa mới quay đầu, liền thấy Tang Thúc dựa vào khung cửa, mỉm cười với nàng.

Sư Giá bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, giả bộ tức giận trừng mắt nhìn cô hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Tang Thúc đi ra khỏi phòng bệnh, trở lại thang máy cười trả lời: "Tôi nghĩ sau này nếu tôi như vậy, em cũng sẽ cẩn thận chăm sóc tôi hay không. Nghĩ như vậy, kỳ thật cũng rất tốt."

Cô đang hồi tưởng lại quãng thời gian mình ở viện dưỡng lão kiếp trước.

Sư Giá nghe được lời này, không khỏi cau mày: "Sẽ không."

"Ừm?"

Sư Giá: "Cô sẽ không giống như cha tôi, không nên nói lời xui xẻo với bản thân như vậy."

Tang Thúc cười ra tiếng, trong tiếng cười đó có sự cay đắng mà chỉ cô mới hiểu được. Kỳ thật, kiếp trước cô cũng giống như Tống lão sư, không, cô còn không bằng Tống lão sư. Ít nhất bây giờ mỗi ngày Tống lão sư đều cố gắng sống, mà cô lúc đó tinh thần cực kỳ sa sút.

"Nếu tôi trở nên như thế, em sẽ chăm sóc tôi chứ?"

Sư Giá không biết tại sao Tang Thúc nhất định phải có câu trả lời cho vấn đề nhàm chán này, nàng trầm mặc, suy tư một lúc lâu, lắc đầu.

Ngay lúc Tang Thúc cảm thấy thất vọng, nghe thấy giọng nói của Sư Giá truyền vào tai cô—

"Người kiêu ngạo không cho phép tương lai của mình phải phụ thuộc vào người khác để tồn tại, cho nên, Tang Thúc, đừng làm như vậy."

Giọng nói của Sư Giá như một làn gió lướt qua mặt hồ, mang theo gió mát khiến người ta dễ chịu, thổi bay mọi đám mây đen bao phủ trái tim cô.

Sẽ là nói dối nếu nói rằng cô không bị khiếp sợ vào lúc này.

Tang Thúc kinh ngạc nhìn người trước mặt, ánh mắt vô cùng phúc tạp.

Sư Giá lại không thể hiểu được cảm xúc hỗn loạn của Tang Thúc giờ phút này, chỉ cảm thấy cách cô nhìn nàng khiến nàng cảm thấy bất an, Sư Giá đưa tay quơ quơ trước mặt Tang Thúc, "Làm sao vậy?"

Tang Thúc hít một hơi thật sâu, cô sống lại một đời, tìm được Sư Giá. Cho dù Sư Giá không nói, nhưng cô cũng biết mình cứ bám lấy nàng, vốn cho rằng cô làm như vậy chỉ vì tham luyến sự dịu dàng của Sư Giá đời trước đối với cô, nhưng hôm nay, nghe những lời này của nàng, Tang Thúc giật mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy Sư Giá là người hiểu mình, nhưng bây giờ...

"Nếu tôi thật sự bị liệt nửa người thì sao?" Tang Thúc nhìn Sư Giá hỏi, thấy Sư Giá cau mày, cô nắm lấy tay Sư Giá, bộ dáng mười phần vô lại, "Tôi chỉ nói là nếu như, em cứ nói cho tôi biết đi!"


Sư Giá bị cô quấn lấy không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Canh chừng cô thật tốt, không để cô tự sát." Sau khi nói xong, lại như là muốn ngăn cản Tang Thúc tiếp tục các loại giả thiết nhàm chán, trước một bước ngăn cản nói: "Được rồi, hiện tại thật tốt rồi, không cần luôn nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn như vậy."

Tang Thúc cũng không chú ý tới những gì nàng nói tiếp theo, dăm ba câu làm sao có thể hình dung được sự kích động trong lòng cô?

Cô cho rằng không ai có thể hiểu mình, bao gồm cả kiếp trước khi cô trở nên nóng nảy, khi người thân và bạn bè xung quanh dần rời xa cô, khi Sư Giá chăm sóc cô, cô chỉ nghĩ là nàng vì thương hại mình. Lúc trước cảm khái thế gian đi một lần lại một lần cũng chưa từng gặp được tri kỷ nào, cho tới bây giờ không nghĩ tới thì ra người hiểu mình nhất đã ở bên cạnh, vậy mà cô lại không phát hiện

Tang Thúc bỗng cười ra tiếng, Sư Giá ngơ ngác nhìn cô.

Đột nhiên Tang Thúc ôm lấy Sư Giá, hai tay cô ôm chặt lấy eo nàng, Sư Giá muốn đẩy cô ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói bên tai giống như thở dài hoặc như là tiếc hận của Tang Thúc, tay nàng có chút không thể đẩy người trước mặt ra—

"Sư Giá, thật tốt khi có em ở đây."

Trong ấn tượng của Sư Giá, Tang Thúc chưa bao giờ trịnh trọng gọi tên nàng như bây giờ. Mỗi lần không phải là trêu chọc gọi "bác sĩ Sư", thì là thừa dịp ở trước mặt Tống lão sư nàng không cách nào phản bác gọi thân mật "Giá Giá", hôm nay gọi nghiêm túc như vậy, làm cho Sư Giá ngoài ý muốn lại có chút khó hiểu.

Nàng nhạy cảm hỏi: "Tang Thúc, cô sao vậy?"

Tang Thúc buông nàng ra, kéo nàng lên sân thượng, nhìn trăng rằm phía chân trời, hôm nay còn chưa tới mười lăm mà ánh trăng vẫn sáng tỏ.

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Tang Thúc nói, cũng không trả lời câu hỏi của Sư Giá.

Câu này ở trên mạng cũng đã bị dùng nát rồi, Tang Thúc không biết Sư Giá có thể hiểu hay không, dù sao bây giờ Sư Giá không hiểu, sau nay cô sẽ làm cho nàng từ từ hiểu rõ.

Sau này, các nàng còn có rất nhiều thời gian.

Tang Thúc quay đầu nhìn Sư Giá, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, nhất thời cũng không rõ nàng rốt cuộc có hiểu hay không, kéo tay Sư Giá qua, Tang Thúc để nàng lên ghế, cô cũng ngồi bên cạnh Sư Giá: "Tôi dẫn em cùng đi ngắm sao."

Lý trí của Sư Giá muốn từ chối, nàng có thể cảm nhận được rằng nàng đã quá thân thiết với Tang Thúc trong khoảng thời gian này, nàng cũng không phải là "cành muối Salzburg"* của Tang Thúc, nhưng phản ứng vô thức lại nhanh hơn lý trí. Nàng cũng chỉ là cô gái tuổi đôi mươi, chưa có được vẻ lãnh đạm của một người trung niên từng trải qua sóng gió, không thể cưỡng lại sự lãng mạn được phác họa qua ba chữ "cùng ngắm sao", cứ như vậy, Sư Giá ngồi bên cạnh Tang Thúc.

*(Nguồn gốc của các nhánh muối ở Salzburg có thể bắt nguồn từ tác phẩm On Love của Stendhal. Ở Salzburg vào thời điểm đó, những người thợ mỏ sẽ ném những cành cây vào những khu mỏ bỏ hoang, và khi chúng được lấy ra sau vài tháng, những cành cây sẽ được bao phủ bởi pha lê. Ý nghĩa của câu này là dù bạn chỉ là một cành cây bình thường nhưng trong mắt tôi bạn đã trở thành một cành chứa đầy những tinh thể xinh đẹp.)

Khoảng cách gần như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm mà nàng rất quen thuộc tỏa ra từ người phụ nữ bên cạnh, hạnh đào cùng mật ong của Jo Malone, loại mà nàng thường dùng. Nàng không biết Tang Thúc dùng loại này từ khi nào, cũng không biết là trùng hợp hay là ngoài ý muốn, nhưng không thể nghi ngờ, mùi hương này làm cho cho cảnh giác của nàng đối với Tang Thúc giảm đi không ít.

Được người bên cạnh chỉ điểm, Sư Giá chuyên chú nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng không để ý đến giọng trầm thấp khàn khàn bên tai mình lúc nào đã biến mất, cũng không nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tang Thúc khi ngồi ở một bên nhìn nàng, so với nàng bây giờ nhìn sao, còn chuyên chú hơn.

Biển sao mênh mông, làm người ta thán phục.

"...Có một trò lừa gạt trẻ con như thế này, người ta nói mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều là người thân đã vĩnh viễn rời xa chúng ta, tôi cảm thấy câu nói này khá hay, cũng cảm thấy rất lãng mạn, Giá Giá, em cảm thấy thế nào?" Một lát sau, giọng nói của Tang Thúc mới chậm rãi vang lên, chỉ là không hướng dẫn Sư Giá sử dụng kính viễn vọng như thế nào, mà là đến gần nàng, chạm vào trái tim nàng.

Sư Giá không thể phủ nhận, chính mình thực sự bị lời nói của Tang Thúc làm xúc động, nàng há miệng t hở dốc, đè lại xao động trong lòng rõ ràng là vào ban đêm rét lạnh giống như ngày xưa nhưng lại trở nên ấm áp lạ thường, quay đầu lại nhìn Tang Thúc, khẽ mỉm cười: "Người rời đi chính là rời đi. Cho dù truyền thuyết này có thật thì hiện tại tôi cũng không thể nhìn thấy được ánh sáng nàng tỏa ra, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy."

Tang Thúc im lặng.

"Đáng tiếc, tôi không phải là người yêu thích thiên văn, nhiều năm nữa chắc tôi cũng không thấy được." Sư Giá nói.

Tang Thúc không né tránh ánh mắt bình tĩnh của Sư Giá đang nhìn mình lúc này, khóe miệng cô khẽ nhếch, "Nhưng tôi có thể nhớ rõ, nhiều năm sau tôi sẽ dẫn em cùng nhau đi xem."


Tang Thúc biết Sư Giá đã hiểu được lúc cô đi lên đứng ở cửa nói "ánh trăng", nhưng Sư Giá không hiểu cô, cho dù bây giờ cô không phải là người mà Sư Giá có thể ôm nhau trong ngày xuân, "Theo triền núi mọc đầy cỏ ba lá lộc cộc lộc cộc lăn xuống chơi cả ngày", vậy sau này cũng sẽ là người nắm tay Sư Giá đi qua những bông hoa cúc trên cánh đồng.

Nếu trước đây cô còn chưa đủ kiên định thì từ này về sau cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

*

Khi Sư Giá trở lại ký túc xá, bên tai còn có chút nóng, nàng không phải là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xuân tâm nảy mầm, có thể bị vài ba câu nói của người khác câu mất hồn mất vía. Nhưng Tang Thúc mới vừa ở trên sân thượng nói với nàng những lời kia, lại làm cho nàng giống như trở lại nhiều năm trước khi còn đi học, những lời thổ lộ nông cạn mờ mịt khiến cho tim nàng đập thình thịch.

Mình nhất định là điên rồi, Sư Giá nghĩ.

Sao có thể bị Tang Thúc mê hoặc?

Từ trước đến nay nàng rõ ràng sẽ không dễ dàng động tâm như vậy.

Tang Thúc lúc này quay lại xe để bỏ đồ, Sư Giá đứng trước cửa sổ nhìn về chỗ đậu xe cách đó không xa, nàng nhìn thấy bóng dáng của Tang Thúc.

Một lát nữa nàng sẽ ngủ cùng người kia, Sư Giá nhịn không được nắm lấy rèm cửa sổ trước mặt.

Nhìn Tang Thúc như vậy, Sư Giá mới ý thức được không biết từ lúc nào nàng đã không còn coi Tang Thúc là ngôi sao "xuất hiện trên màn ảnh, không liên quan" nữa, mà nhận thức về Tang Thúc không còn là từ miệng người khác nghe được, hôm nay đã sớm biến thành chính nàng tự mình tiếp xúc. Không có lời bình loạn thất bát tao nhiễu loạn tầm mắt từ người bên ngoài, chỉ dựa vào mấy ngày ở chung này, nàng biết mình không hề ghét người dưới lầu.

Nghĩ như vậy, Sư Giá thoáng cái thất thần, khi người dưới lầu ngẩng đầu, mà nàng không để ý liền cùng ánh mắt Tang Thúc đối diện, Sư Giá đêm nay lần đầu tiên cảm thấy cái gì gọi là luống cuống tay chân.

Nhìn lén bị phát hiện!

Trong đầu Sư Giá chỉ còn lại một ý nghĩ này, cho tới bây giờ nàng chưa từng làm loại chuyện nhìn lén này, cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác bị người khác bắt quả tang, nàng nhất thời luống cuống. Sư Giá vội vàng trốn ra sau rèm cửa sổ, chỉ có điều khi nàng ra sau rèm, trong lòng cảm thấy Tang Thúc nhất định sẽ không nhìn thấy mình nữa, mới ý thức được hành động của nàng bây giờ thật ngốc nghếch.

Rõ ràng, vừa rồi chào hỏi Tang Thúc là có thể giải quyết xấu hổ, lại bị chính nàng đẩy vào tình thế càng xấu hổ hơn.

Đây không phải nói rõ nàng đang nhìn lén sao! Bây giờ Tang Thúc không nghĩ nàng nhìn trộm cũng khó!

Nghĩ đến đây, Sư Giá nhịn không được gãi đầu, nhìn trong phòng chỉ có một cái giường đơn 1,5m, không rối rắm nữa, liền leo lên giường, quấn mình trong chăn, nhắm mắt lại.

Sư Giá đã quyết định cẩn thận, trong lúc xấu hổ như vậy, đợi lát nữa Tang Thúc đi vào, nàng nhất định phải ngủ, không ngủ cũng phải giả vờ ngủ. Nếu không, nàng cảm thấy mình thật sự không có dư thừa kỹ năng diễn xuất để đối mặt với Tang Thúc, nhất là khi nhìn lại hành động vừa rồi của mình!

Khi Tang Thúc mở cửa, thấy trên giường có một vết phồng nhỏ.

Ở dưới lầu, cô vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sư Giá đứng ở cửa sổ, khi cô vừa giơ tay định chào hỏi, thì nàng lại như con cá chạch trốn sau rèm cửa sổ. Tang Thúc không khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ Sư Giá không biết cô vẫn có thể thấy hình bóng của nàng ẩn sau tấm rèm sao?

Trước đây Tang Thúc chưa bao giờ gặp qua một Sư Giá như vậy, trong trí nhớ của cô, Sư Giá luôn luôn ôn nhu săn sóc, luôn luôn đối nhân xử thế thành thạo, cũng vĩnh viễn làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Chưa bao giờ gặp qua một Sư Giá hoảng hốt chạy trốn, giống như một đứa trẻ như vậy.

Trên mặt Tang Thúc ý cười thật sâu, cô biết mình đã yêu đúng người, cô thích một người vô cùng chân thật, khiến cô cảm thấy dị thường đáng yêu, hành động nhìn lén của nàng cũng làm người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.


Bây giờ nhìn người đang nằm, Tang Thúc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô còn đang lo đêm nay Sư Giá sẽ bởi vì cô ở trên sân thượng nhịn không được nói ra ánh trăng làm người ta lưu luyến quên đi, mà không muốn ngủ chung với cô nữa. Nhưng bây giờ nhìn Sư Giá đã nằm xuống trước, trong mắt Tang Thúc nhiều hơn một phần yên tâm.

Nhưng nếu cứ buông tha cho Sư Giá, vậy thì sẽ không phải là Tang Thúc rồi.

Ký túc xá không lớn, tổng cộng cũng chỉ có chừng 10m2, thiết bị trong phòng đơn giản đến đơn sơ, ngoại trừ một cái giường, một tủ đầu giường, một máy điều hòa, một phòng vệ sinh ra, cái gì cũng không có.

Tang Thúc đi hai bước đến bên giường, nhìn người được chăn bao bọc, nhỏ giọng hỏi dò: "Bác sĩ Sư, em ngủ rồi à?"

Trong lòng Tang Thúc biết rõ đối phương không có khả năng ngủ nhanh như vậy.

Quả nhiên, Tang Thúc không nhận được câu trả lời của Sư Giá.

Nhưng cũng không khiến cô cảm thấy thất vọng, ngược lại khiến cô cong khóe môi.

Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, Tang Thúc cởi áo cùng quần dài, đi đến phòng vệ sinh. Không bao lâu, từ bên trong truyền đến tiếng nước mơ hồ.

Sư Giá nằm trên giường, nàng có thể cảm nhận được tiếng bước chân của Tang Thúc từ lúc bước vào cửa đã cố gắng đi nhẹ lại, sau khi hỏi không nhận được câu trả lời, động tác tắm rửa của cô cũng nhỏ đi nhiều. Nhưng không biết vì sao, nàng nằm một mình trên giường, ngược lại cảm thấy càng thấy khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.

Trong nháy mắt bên tai truyền đến tiếng nước chảy, tim Sư Giá đập có chút nhanh. Nàng không biết là vì nhiệt độ trong phòng quá cao, hay là bởi vì vừa rồi làm chuyện xấu nên chột dạ, nhưng dù là nguyên nhân gì sắc mặt hiện giờ của nàng cũng trở nên ửng hồng.

Sư Giá nhìn bóng dáng yểu điệu của cô in trên cửa phòng tắm, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy hôm nay mình ở trên sân thượng nhất thời mềm lòng mà đưa ra quyết định thật sự là quá ngu ngốc.

Nhìn xem hiện tại nàng tự tay đem mình đẩy vào tình huống gì, Sư Giá đưa tay che mặt lại.

Tình huống này làm cho nàng có một loại cảm giác xấu hổ, nhưng cũng có sự k1ch thích bí ẩn. Khi trong đầu xuất hiện cảnh tượng khách sạn nhỏ giá rẻ, cùng lần đầu tiên nếm thử trái cấm, Sư Giá muốn chạy trốn.

Tiếng nước chảy ngừng lại.

Nàng càng khẩn trương hơn.

Thà là để căn phòng ồn ào náo động, còn tốt hơn là yên tĩnh như vậy, khiến người ta nghe được tiếng tim đập của nàng.

Tang Thúc không hề hay biết tình hình bên ngoài, mặc áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình đi ra. Tóc cô vẫn còn nhỏ nước, ngồi bên giường cầm khăn mặt lau khô tóc, vì có máy sưởi nên Tang Thúc cũng không lo tóc không khô nếu không có máy sấy.

Khi đi tới, Tang Thúc liếc nhìn người dưới chăn, hiển nhiên bác sĩ Sư còn đang ngượng ngùng, có lẽ bây giờ đang hối hận, cũng không quay đầu lại nhìn cô một cái, chỉ để lại cái gáy vô tình đối diện với cô.

Tang Thúc cũng không để ý, ngay cả khi nhìn vào gáy của Sư Giá, cô vẫn nghĩ rằng đó là cái gáy đẹp nhất trên thế giới, trong lòng vẫn vui vẻ như cũ.

Cô vừa lau tóc vừa đưa tay lấy điện thoại.

Hôm nay cô thật sự l@m tình nguyện viên cả ngày ở viện dưỡng lão, từ sáng sớm đã bắt đầu thay từng bộ chăn ga gối đệm, rồi mang đi giặt sạch, chỉ có một công việc như vậy mà làm cả một buổi sáng, tay chân vẫn luôn không ngừng nghỉ. Buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, mà đi theo phía sau Sư Giá "kiểm tra phòng".

Vào những lúc như thế này, Tang Thúc mới thực sự khâm phục Sư Giá. Rõ ràng làm việc ở bệnh viện nàng đã rất vất vả rồi, nhưng ở trong viện dưỡng lão, vì bên này thiếu bác sĩ trị liệu mà Sư Giá tình nguyện giúp đỡ. Ở đây phần lớn đều là bệnh nhân nằm viện lâu dài, rất nhiều người ở đây nếu không phải đang hấp hối thì là cả đời không thể tỉnh lại. Sư Giá cũng rất quen thuộc với họ, Tang Thúc đi theo nàng suốt quãng đường, cũng có thể cảm nhận được nhân duyên của nàng rất tốt.

Cũng đúng thôi, một bác sĩ dịu dàng, chăm sóc người khác cẩn thận chu đáo, đối với ai cũng kiên nhẫn, ai có thể không thích được?

Tang Thúc cảm thấy có chút tự hào, càng ngày càng muốn đến gần Sư Giá hơn.

Không chỉ vì sự dịu dàng mà còn vì sự ấm áp của nàng.

Tang Thúc cả ngày gần như không nhìn điện thoại di động, bận rộn không có thời gian, bây giờ mới có thể nhìn điện thoại một chút.


Tin nhắn rất nhiều, đoàn đội gửi tới một ít chuyện về Sư Minh Yên, Tang Thúc không muốn để ý tới, cuộc gặp gỡ ngày hôm qua khiến cô cảm thấy buồn nôn. Còn có một ít bạn tốt trong giới gửi tin nhắn cho cô, mọi người rối rít hỏi cô bài đăng Weibo hôm nay là có ý gì.

Lúc này Tang Thúc mới nhớ ra hôm nay đã đăng một thông báo tìm người, đang mở Weibo nhìn xem có thông tin gì không thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô.

Bàn tay không hề làm móng tay, mười đầu ngón tay đều được cắt tỉa bóng loáng mượt mà thoạt nhìn rất thanh tú, Tang Thúc đang cảm thấy kinh ngạc quay đầu lại, bên tai đã nghe một tiếng than nhẹ của Sư Giá.

Bàn tay mảnh khảnh lấy chiếc khăn từ tay cô.

"Cô không thể lau khô tóc trước à?" Giọng nói của Sư Giá trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng, càng khiến người ta say mê.

Tang Thúc cảm thấy tai mình có chút tê dại.

Cô mê giọng nói của đối phương đến mức có vẻ bất lực nhưng không khỏi muốn thỏa hiệp, trong mắt hiện lên ý cười, quay đầu lại, nhìn một nửa khuôn mặt trắng nõn với đường nét rõ ràng của Sư Giá, "Tôi tưởng em ngủ rồi."

Trong thanh âm của cô mang theo ý cười.

Lời này có mấy phần thật giả hai người đều rất rõ ràng, Sư Giá nghe xong lại cảm thấy hơi tức giận.

Điều là người trưởng thành, có chút tâm tư nhỏ vẫn là làm bộ như không biết mới tốt!

Người này quả thực không hiểu cách nói chuyện tế nhị!

Sư Giá tức giận nghĩ, động tác trong tay cũng không nhịn được trở nên thô bạo hơn, nhưng ngay sau đó lại không nỡ làm đau Tang Thúc, lấy tay chải mái tóc dài mượt mà của cô.

"Tôi bị cô đánh thức!" Sư Giá hung hăng nói.

Đương nhiên là nói dối, cho nên hung dữ này cũng không lộ ra khí thế vốn có của hung dữ, Sư Giá có chút chột dạ, nàng còn không quên nguyên nhân mình giả bộ ngủ, lời nói trước mắt này ngược lại nghe có mấy phần giận dữ làm người ta khó phát giác.

Đương nhiên Tang Thúc sẽ thuận theo Sư Giá, cũng không chủ động nhắc lại sự lúng túng đáng yêu của Sư Giá khi nãy, chủ động nhận sai: "Vậy tôi sai rồi, tối nay tùy em phạt tôi!"

Cô nói như vậy, nhưng chỉ nghe âm thanh kia, không nhìn vẻ mặt cũng biết người này giờ phút này là bộ dáng gì.

Nhất định là cười xấu xa, làm cho người ta bị hấp dẫn không thể dời mắt.

Sư Giá: "..."

Người này không nói lời nào còn đỡ, vừa nói chuyện thật giống như là tùy thời tùy chỗ đều đang câu dẫn nàng!

"Tôi phạt cô làm cái gì?" Sư Giá hoàn toàn mất bình tĩnh, trong cuộc tranh cãi bằng lời nói, nàng cảm thấy mình không thể thắng được tên sắc-dục Tang Thúc này...

Lúc Sư Giá cúi đầu nói lời này, nàng không nghĩ tới đúng lúc này, người trước mặt đột nhiên quay đầu.

Tang Thúc nhìn thấy tin nhắn riêng, cầm điện thoại đang muốn nói gì đó, nhưng vì tâm tình kích động, động tác cũng vô tình lớn hơn không ít, hưng phấn quay đầu, đang muốn hướng về phía Sư Giá tranh công.

Một người cúi đầu, một người xoay đầu, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đối mặt, hơi thở giao hòa, như vậy, hai người gần như hôn nhau...

Hô hấp gần trong gang tấc, khoảng cách gần như vậy, lần này bất luận là Sư Giá hay là Tang Thúc đều ngây ngẩn cả người.

Là một bất ngờ vừa xinh đẹp vừa khiến người ta yêu thích.

Tang Thúc vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, nhìn khuôn mặt như ngọc của Sư Giá, nước trong như phù dung, cô không nghĩ được cái gì, chỉ muốn chiếm giữ nàng làm của riêng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.