Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 25: Cô Là Tất Cả Của Cố Hoài





Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Tri Hiểu tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ tới là, cô sao lại ngu ngốc tin lời Diệp Đàn nói chứ…
Tối hôm qua Cố Hoài so với ngày đó ở bờ biển còn đáng sợ hơn, gần như cả đêm không ngủ, Tri Hiểu yếu ớt khẩn cầu anh nhưng kết quả ngược lại hoàn toàn, càng xin tha, Cố Hoài càng không muốn buông tha!
Nếu không phải thấy cô mệt đến chịu không nổi, anh làm sao chịu thiện bãi cam hưu [1], Tri Hiểu giật giật nửa người dưới, chân đau nhức muốn chết, cô ưm một tiếng, lập tức bị Cố Hoài ôm vào lòng: “Muốn ăn cái gì?”
[1] Thiện bãi cam hưu: chịu bỏ qua, kết thúc.

Tay anh nhẹ nhàng xoa eo cô, Tri Hiểu nằm ở trong lòng anh nhắm mắt lại, nghiêm túc tự hỏi nên ăn cái gì, nhưng mà tay Cố Hoài càng ngày càng không quy củ, Tri Hiểu luống cuống: “Cố Hoài, chút nữa còn phải đi bệnh viện!”
Anh cười cười, chống người dậy nhìn cô: “Ai dạy em câu dẫn anh?”
“Không, em không có.

”, cô mới không thừa nhận mình bị dục vọng chiếm hữu anh làm mờ đầu óc.

Cố Hoài nhẹ điểm mũi cô: “Thật khờ, lòng anh chỉ có em, người con gái khác, tuyệt đối sẽ không nhìn một cái.


Tri Hiểu nằm ở trong lòng anh sầu muộn trả lời: “Ừm.


“Nhưng mà.

”, anh ái muội cắn lỗ tai cô: “Anh rất thích em ngày hôm qua.


Tri Hiểu mặt đỏ lên, đêm qua Cố Hoài dụ dỗ cô nói rất nhiều lời mà ngày thường không bao giờ nói, bây giờ nhớ lại, thật là hận không thể tìm một chỗ chui vào không ra.

Cô xấu hổ lôi chăn lên che kín đầu, Cố Hoài cười, nhẹ nhàng kéo chăn xuống: “Ngoan, rời giường, anh ôm em.


*
Ba ngày sau mở phiên toà, bất kể là bị cáo Kiều Vi và Cố Ninh hay là nguyên cáo chị em Tri gia, đều được truyền thông nhất mực chú ý.

Đương nhiên, giới truyền thông vạn năng cũng đào ra được thân phận thật sự của Cố Ninh, con gái tư sinh của đại doanh nhân Cố Nho Sinh.


Đối với việc này, khó tránh khỏi có người nghĩ đến quan hệ của Cố Hoài và Cố Ninh, suy đoán ra một vở kịch đặc sắc.

Cố Nho Sinh cùng Tần Hải Lan không xuất hiện ở toà án.

Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, Kiều Vi, Cố Ninh thua kiện, bị phán bồi thường tiền thuốc men với tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho Tri An, mặt khác còn phải công khai xin lỗi.

Kết quả này, mọi người đều là biết rõ trong lòng, khi Kiều Vi và Cố Ninh đi ra khỏi toà án, rất nhiều phóng viên lập tức anh dũng đi lên.

“Xin hỏi Cố tiểu thư, cô là con gái tư sinh của Cố tiên sinh sao, ông ấy có nói qua vấn đề kế thừa hay không?”
“Xin hỏi Kiều Vi, có phải cô cố tình lôi theo Cố tiểu thư không?”
“Xin hỏi Cố tiểu thư, cô có biết Cố tiên sinh chưa ly hôn với phu nhân Quý Minh Y của mình không, hay là do Cố tiên sinh ngoại tình?”
Lúc tới toà án, Tần Hải Lan từng ngàn vạn lần dặn dò cô ta nhất định phải trầm ổn, cái gì cũng đừng để ý tới, đừng trả lời.

Bởi vì phóng viên mỗi người đều đem theo những câu hỏi nhọn như gai nhím, nhắm vào cô ta, khai quật tin tức lớn.

Tần Hải Lan ngồi ở trước màn hình máy tính nhìn Cố Ninh, khẩn trương đến mức hai tay nắm chặt, nhưng, Cố Ninh cuối cùng vẫn không chịu nghe theo lời bà.

Màn hình máy tính hiện lên gương mặt mỹ lệ của Cố Ninh, cô ta lạnh lùng nhìn đám phóng viên: “Tôi không phải con tư sinh! Tôi không phải! Cha tôi chỉ yêu mẹ tôi! Chỉ yêu tôi!”
Thanh âm đinh tai nhức óc vang ở bên tai, đáy lòng Tần Hải Lan lạnh lẽo, bà nhắm mắt lại, khép máy tính, nghiêng đầu hướng Cố Nho Sinh cười xin lỗi: “Nho Sinh, là em không dạy dỗ tốt Cố Ninh, thực xin lỗi!”
Cố Nho Sinh không nói một lời, ông đứng dậy ra khỏi phòng, đến khi tiếng bước chân xa dần, Tần Hải Lan mới chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên đem đồ đạc trên bàn quét mạnh xuống đất.

Bà tức giận đến run cả người, một bên nói với hầu gái: “Đi, đem Cố Ninh trở về cho tôi.


Lực lượng dư luận của truyền thông rất khủng bố, không bao lâu, chủ đề về Cố Ninh lập tức được lên đầu đề, cộng đồng mạng sôi nổi chỉ trích cô ta không biết xấu hổ.

“Đầu năm nay, con gái tư sinh ngoài giá thú còn có tình có lý như vậy à?”
“Tiểu tam không biết xấu hổ!”
Từng câu từng chữ, như chiếc kim đâm vào tim Tần Hải Lan, bà ta cũng không phải không để ý thân phận tiểu tam của mình, nhưng vậy thì sao? Bà ta thắng ở chỗ được Cố Nho Sinh chú ý.

Chỉ là cuộc sống hào môn bấy lâu đã làm bà ta quên mất, bản thân bà ta chẳng có lấy một cái thân phận, một khi bị người đời biết, tức khắc sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.


Mà tạo thành hết thảy điều này là ai?
Là đứa con gái bà ta mang nặng mười tháng hoài thai mới sinh hạ!
Cố Ninh đã đứng ở bên cạnh bà ta hai mươi phút, thanh âm khụt khịt khóc thút thít càng làm bà cảm thấy phiền lòng.

Tần Hải Lan đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”
Cố Ninh sợ tới mức trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn Tần Hải Lan: “Mẹ! Mẹ là mẹ con mà! Mẹ không vì con mà xả giận sao?”
Không nói cái này còn tốt, nói đến cái này Tần Hải Lan ngược lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà không chút do dự nâng tay lên, cho Cố Ninh một cái tát.

“Chát!”, tiếng vang làm tất cả hầu gái đều cúi thấp đầu xuống.

Cố Ninh bị đánh đến đứng không vững, trên mặt nhanh chóng đỏ lên, cô ta che má mình lại, oán hận nhìn nữ nhân trước mặt: “Mẹ đánh con! Cả mẹ cũng đánh con!”
“Đúng!”, Tần Hải Lan cười lạnh: “Đánh con thì sao? Cô là tôi sinh, tôi còn không thể đánh sao? Nhìn xem quần áo, đồ dùng trên người cô, có cái nào không phải tôi hao hết tâm tư lấy về cho cô, tôi dạy cô thế nào, cô lại làm thế nào?”
Bà đem máy tính ném sang một bên: “Cô tự xem trên mạng mắng chúng ta thế nào, công sức bao năm qua của tôi, đều bị cô phá hỏng hết rồi!”
Bình tĩnh lại, Cố Ninh rốt cuộc cũng ý thức được mình làm sai, cô ta đem hết thảy sai lầm đều đổ lỗi cho Tri Hiểu và Cố Hoài: “Đều là Cố Hoài cùng đồ đàn bà ti tiện kia! Mẹ, đều là bọn họ hại, đây là cái bẫy của bọn họ!”
Tần Hải Lan một lần nữa ngồi xuống, bởi vì tức giận mà thở hổn hển nhưng thanh âm đã bình tĩnh hơn, bà không muốn nhìn Cố Ninh lấy một cái, thậm chí không muốn thừa nhận kẻ ngu xuẩn trước mặt là con gái mình.

Một lát sau, bà đột nhiên hỏi: “Qua ít lâu nữa là sinh nhật cô đúng không?”
“Đúng, làm sao vậy mẹ?”
“Nếu cô thực tâm xin lỗi Cố Hoài và nữ bác sĩ kia, theo lý nên mời bọn họ, tử tế nói lời xin lỗi.


Cố Ninh cho rằng Tần Hải Lan thật sự bắt cô ta xin lỗi, lập tức phản bác: “Con không, con tuyệt không mời bọn họ!”
“Cô câm miệng!”, Tần Hải Lan hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Cô thì biết cái gì, cứ làm theo lời tôi!”
*
Bệnh viện mấy hôm nay rất bận, cũng may Cố Hoài và Tri Hiểu ở cùng một phòng làm việc, thời gian chạm mặt cũng nhiều hơn, bất quá có đôi khi thời gian phẫu thuật khác nhau, thời gian tan tầm cũng dễ bị lệch.

Buổi chiều, 6 giờ rưỡi, Cố Hoài vẫn đang phẫu thuật, Tri Hiểu đã kết thúc công việc hôm nay, cô ở trong phòng đợi hơn một tiếng, phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, cô không đợi nữa, một mình về nhà.

Ngày hôm qua Tri An mới ra viện, vừa vặn gọi điện thoại tới: “Hiểu Hiểu, ba mẹ làm cơm, em hôm nay xong việc thì về nhà ăn chút đi!”
“Được!”
Cúp điện thoại, Tri Hiểu tùy tay bắt một chiếc xe taxi, vừa lên xe cô đã ngửi thấy một mùi kì lạ, Tri Hiểu lập tức muốn xuống xe nhưng tài xế đã dẫm chân ga, không mặn không nhạt nói một câu: “Tiểu thư, chúng ta kiếm tiền không dễ dàng gì, sao cô phải vội vàng xuống xe?”

Cố Hoài vừa làm phẫu thuật xong, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Tri Hiểu nhắn cho anh một tin, chỉ có hai chữ ngắn gọn.

“Cứu em!”
Cố Hoài lập tức chạy tới bãi đậu xe lấy xe, anh hoảng tới run tay, cả nửa ngày trời mới tra được chìa khóa vào lỗ khóa, xoay bánh lái, dẫm chân ga hết mức, lập tức đụng phải lan can bên cạnh.

Yết hầu như bị ai bóp chặt, anh cảm thấy hô hấp không thuận, trên người khẩn trương đến toát mồ hôi, Cố Hoài đột nhiên cởi áo khoác, kéo lỏng cà vạt, run rẩy vịn vào tay lái, trong lòng liên tục khẩn cầu.

Đừng xảy ra chuyện!
Tri Hiểu đem điện thoại đặt ở trên đùi, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái, cười rộ lên: “Tiểu cô nương, cô còn chưa nói đi chỗ nào đâu?”
“Dừng ở phía trước là được!”
Tài xế nheo mắt cười cười: “Được.


Trong xe là một loại thuốc mê tên Ất Mê, loại thuốc này có thể gây kích thích, Tri Hiểu không thể biểu hiện ra khác thường, bởi vì một khi như vậy, tài xế sẽ dễ dàng bị kích thích, đến lúc đó bị thương chính là cô.

Tri Hiểu một bên trộm nhắn cho Tri An một tin, báo nguy cho chị.

Một bên bật định vị vị trí cho Cố Hoài, anh nhìn thấy nhất định sẽ tới cứu cô.

Chỉ là, thuốc mê cô hít vào càng ngày càng nhiều, ý thức cũng dần dần tan rã, cô nắm chặt tay vịn trên cửa xe, cố lên tinh thần: “Dừng xe, tôi tới rồi, dừng xe!”
Tài xế chậm rãi cười: “Tiểu thư, còn chưa tới chỗ cô nói đâu, chờ một chút.


Trước mắt, cảnh vật chậm rãi trở nên mông lung, tài xế gương mặt tươi cười lại trở nên âm hàn, Tri Hiểu dùng sức niết chân mình, đau đớn làm cô giữ được thanh tỉnh ngắn ngủi.

Cố Hoài điên cuồng đuổi theo, Tri An gọi tới vài cuộc, một cuộc anh cũng không kịp tiếp, trong lòng khủng hoảng như bị một móng vuốt vô hình cào cấu, anh sợ hãi, sợ hãi từ đây sẽ mất đi cô.

Một đường đuổi theo, trên bản đồ biểu thị hai chiếc xe càng ngày càng gần, chỉ là giao lộ phía trước có đèn đỏ, bao nhiêu chiếc xe, làm thế nào tìm ra chiếc của Tri Hiểu?
Tri Hiểu mơ hồ thấy mặt Cố Hoài, anh ở ngay bên cạnh, chỉ là cửa sổ xe taxi màu đen, bên ngoài căn bản thấy không rõ bên trong có ai, Tri Hiểu nỗ lực hạ cửa kính xe xuống những bỗng nhiên bị tài xế khóa lại, hắn ta cười một chút, âm dương quái khí nói: “Tiểu cô nương, gió quá lớn, để tôi đóng cửa sổ lại.


Tri Hiểu trộm cầm lấy di động, đánh mấy chữ: “Cố Hoài, em ở chiếc xe bên cạnh…”
Chữ còn chưa đánh xong, cũng chưa kịp gửi đi, Tri Hiểu chỉ cảm thấy phần đầu bị đánh trúng, máu tươi theo thái dương chảy xuống, chảy xuôi đến khóe mắt cô, nàng cố sức muốn mở to mắt, nhưng thuốc mê lại làm cô phải nhắm mắt lại, ngất đi…
Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, xe trên đường lần lượt lăn bánh, trên bản đồ, vị trí Tri Hiểu cũng cách ngày càng xa, lòng bàn tay Cố Hoài đầy mồ hôi, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vị trí trên định vị, cố gắng tìm kiếm trong luồng xe, rốt cuộc tìm được một chiếc taxi cùng tuyến đường.

Anh đánh xe đuổi theo, khi nhìn thấy chiếc xe kia lọt vào tầm mắt, anh cố tình bảo trì khoảng cách, tránh cho tài xế bị kích thích làm ra hành vi nguy hiểm.

Cố Hoài rốt cuộc nhận điện thoại Tri An, nghiêm túc nói biển số xe của xe taxi kia, cảnh sát bên cạnh Tri An nhanh chóng nhớ kỹ biển số xe: “Mau tra!”

Cha mẹ hoảng đến đứng ngồi không yên, Tri An cũng sốt sắng toát mồ hôi hột, đến khi cảnh sát nói: “Tìm được rồi, đang đi đến gần sườn núi.


“Đồng chí cảnh sát, các vị nhất định phải cứu con gái tôi, nhất định phải cứu được nó!”, mẹ Tri gấp đến độ khóc nấc lên, nghe cảnh sát bảo đảm mới thoáng yên tâm.

Cảnh sát liên hệ lập tức sở cảnh sát ở phụ cận, cả đội xuất phát, Tri An theo cùng.

9 giờ tối, lúc này nhiệt độ đã giảm xuống hai độ, có chút lạnh, Tri Hiểu nằm ở trên xe không ý thức được, tài xế nhìn cô đang hôn mê, cười không rõ ý vị.

Mà Cố Hoài, anh cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, anh muốn không màng tất cả xông lên, nhưng anh cũng biết, vạn nhất chọc giận tài xế, người bị tổn thương sẽ chỉ là Tri Hiểu.

Xe taxi ngừng ở giữa sườn núi, Cố Hoài thấy vậy lập tức xuống xe đuổi theo, may mắn lúc này là trời tối, tài xế không phát giác có người theo dõi hắn, hắn ta xuống xe rồi đem Tri Hiểu kéo xuống dưới.

Cố Hoài nhìn Tri Hiểu bị tài xế ngang ngược kéo xuống xe ném trên đất, bàn tay anh nắm chặt lại, tiến lên đem người đánh gục trên đất, tài xế phản ứng không kịp, chờ phục hồi tinh thần thì đã bị Cố Hoài tẩn cho một trận.

Hắn ta trộm rút dao bên hông ra, đâm vào eo Cố Hoài, động tác Cố Hoài bởi vậy mà ngừng lại một chút.

Tài xế kia đang muốn phản công, Cố Hoài lập tức chế trụ tay hắn ta, một quyền đánh vào cằm hắn, đau đớn bên hông giờ phút này đang nhắc nhở anh phải tỉnh táo, Tri Hiểu chịu khổ, anh phải trả giá gấp bội.

Tuy rằng Tri Hiểu không có việc gì, nhưng thâm tâm anh vẫn căng thẳng, bất luận như thế nào cũng không muốn buông tha người trước mặt này.

Cố Hoài không quan tâm thương thế, một quyền lại một quyền đánh vào trên mặt tài xế, người nọ đã bị anh đánh đến thần trí bất phân, lúc cảnh sát và Tri An chạy tới, Cố Hoài vẫn còn đang đánh.

Bộ dáng anh hung ác khủng bố, sắc mặt tái nhợt, máu bên hông nhiễm đỏ áo sơmi, Cố Hoài giống như không cảm thấy đau, một đấm cuối cùng, anh đột nhiên nâng cánh tay lên, nắm đấm rơi xuống, mặt tài xế bị anh đánh vùi vào trong đất.

Tất cả mọi người bị bộ dáng của anh dọa cho hoảng sợ, Cố Hoài vội bò qua đem Tri Hiểu ôm vào trong lòng, trừ bỏ trên đầu cô có chút ngoại thương, hít vào một ít thuốc mê, mặt khác không vấn đề gì.

Nhưng Cố Hoài vẫn không trấn định nổi, tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tri Hiểu, nức nở nói: “Xin lỗi, xin lỗi, anh tới chậm rồi.


Cảnh sát nhìn tài xế, phát hiện hắn ta đã bị Cố Hoài đánh đến ngất, trên người bị không ít vết thương.

Tri An lấy lại tinh thần chạy nhanh tới, muốn nhìn một chút Tri Hiểu có sao không, Cố Hoài lại đem cô ôm trong lòng, ngăn lại tất cả, Tri An thở dài một hơi, hiểu đây là Cố Hoài quá sợ hãi, cũng không nói gì nhiều…
Đối với Cố Hoài, Tri Hiểu chính là tất cả.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.