Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 37: Mười Hai Năm Cẩn Thận Khuynh Tình Trả Giá





Gió rét quét qua toàn bộ Nam Thành, đường phố nào nhiệt trở nên an tĩnh, chỉ có cửa hàng bữa sáng ở góc đường mỗi ngày vẫn đúng giờ khai trương, Tri Hiểu đi ngang qua liền mua một phần bữa sáng, khi tới chỗ ngoặt liền nhìn thấy một chiếc xe phô trương quen thuộc, cô thu hồi ánh mắt bước nhanh hơn.

Phía sau vang lên tiếng cười nhát: “Bác sĩ Tri thấy tôi liền rời đi, quá không lễ phép rồi.


Tri Hiểu thở dài một hơi xoay người: “Phương phu nhân, phu nhân lại có chuyện gì sao?”
Cửa xe được đẩy ra: “Cô đi bệnh viện sao? Tôi đưa cô đi!”
Tri Hiểu nhìn Phương Tư Lâm, ở dưới ánh mắt thục giục của bà ta hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nâng chân bước lên xe.

Vì không muốn gây mùi trong xe, Tri Hiểu an tĩnh thu hồi bữa sáng trong tay, Phương Tư Lâm cười nhẹ: “Không sao, cô ăn đi.


“Phu nhân tìm tôi có việc gì?”
“Đúng là có việc.

”, bà dựa ghế phụ, thông qua kính chiếu hậu nhìn Tri Hiểu: “Vì con trai tôi!”
“Tô thiếu gia làm sao vậy?”
“Lúc trước tôi xem tin tức, thấy Cố Hoài che chở cô như vậy, thực sự kinh ngạc một phen, không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi lại rất biết cách thu phục đàn ông.


“Dừng xe!”, Tri Hiểu đột nhiên trầm giọng, ngữ khí lạnh hơn.

Phương Tư Lâm không thèm để ý: “Mới gặp có vài lần, Tô Dập đã bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cô tốt nhất đem chuyện tình cảm này giải quyết cho tốt, đừng để tôi biết cô có ý đồ gì với Tô Dập!”
“Vậy phu nhân có thể phải thất vọng rồi.

”, Tri Hiểu nhìn chằm chằm bà ta: “Tôi và Cố Hoài là lưỡng tình tương duyệt, con trai phu nhân thích tôi là chuyện của cậu ta, tôi không hy vọng cậu ta sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của chúng tôi, như vậy sẽ mang đến cho tôi rắc rối, cũng mong phu nhân quản tốt con trai mình!”
“Cô!”

Thời tiết vốn đã lạnh, lại bởi vì cuộc đối thoại của hai người mà nháy mắt giảm thêm mấy độ, hai người phụ nữ giương cung bạt kiếm, ai cũng không nhường ai, Tri Hiểu vỗ vỗ sau ghế lái: “Làm phiền dừng xe!”
Tài xế phanh xe gấp, Phương Tư Lâm đột nhiên bị lao lên phía trước, sau khi lấy lại tinh thần lập tức tát tài xế một cái, tức giận nói: “Lái xe kiểu gì vậy!?”
Tri Hiểu đứng ở ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Phu nhân, về sau đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy phu nhân!”
“Cô nói cái gì!?”
Tri Hiểu không quay đầu lại, thản nhiên rời đi, Phương Tư Lâm nhìn thoáng qua tài xế: “Cậu nghe thấy cô ta nói cái gì sao? Lại còn nói không muốn nhìn thấy tôi! Cô ta cho rằng cô ta là ai!?”
Tài xế rũ đầu không dám nói lời nào, Phương Tư Lâm càng nghĩ càng giận, phân phó tài xế lái xe rời đi, bà liếc qua kính chiếu hậu một cái, ở ghế sau có một cái bọc nhỏ, có lẽ là vừa rồi Tri Hiểu làm rơi.

Bà ta dùng chân móc lại đây, trong lúc vô tình thấy một tấm ảnh rơi ra, Phương Tư Lâm đột nhiên ngồi ngay ngắn, hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm bức ảnh kia, nắm chặt tay tỏ rõ bà ta đang bất an.

Bà áp chế thanh âm có chút run rẩy: “Mau! Đi công ty!”
Tri Hiểu vừa đến bệnh viện không lâu thì Hứa Sơ Dương liền tìm tới, bộ dáng có vẻ rất bận, trong tay không ngừng lật văn kiện, nhíu mày nói: “Tôi có ít văn kiện để ở chỗ Cố Hoài, bây giờ tôi không đi được, cô có thể đi lấy giúp tôi một chút không? Tôi nhìn lịch làm việc rồi, lúc này cô cũng rảnh.


Cô cười nhẹ: “Anh sao không nói rõ xem, là văn kiện gì?”
Hứa Sơ Dương nhờ cô đi lấy đồ, Tri Hiểu liền trở về, mới vừa mở cửa nhà ra liền nghe thấy tiếng mèo nhỏ kêu, Tri Hiểu không đành lòng đem nó ném ở nhà, lấy chìa khóa rồi bế mèo lên đi tới chỗ ở của Cố Hoài.

Dù đã tới nhà Cố Hoài rất nhiều lần nhưng Tri Hiểu vẫn phải vòng một vòng lớn mới tìm được nhà, mở cửa đi vào, mèo nhỏ trong lòng bắt đầu giãy giụa, Tri Hiểu đem nó đặt xuống đất, nó lập tức chạy biến vào trong nhà.

Tri Hiểu lấy tập văn kiện trên bàn, trong miệng gọi tên mèo nhỏ, “Mao Cầu, chúng ta phải đi rồi, em ở đâu rồi?”
“Meo~”, trong một góc truyền đến tiếng kêu của Mao Cầu, Tri Hiểu theo đó qua đi, nó chui ở một góc ngẩng đầu nhìn cô, Tri Hiểu ngồi xổm xuống vuốt ve nó: “Đi, chúng ta về thôi.


“Meo~”, Mao Cầu xoay người chạy trốn, Tri Hiểu đuổi qua, nhìn thấy nó chui vào một cánh cửa.

Tri Hiểu cười đẩy cửa ra, nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong phong, nụ cười cứng đờ trên mặt!
Cố Hoài mới vừa phẫu thuật xong, khi vào phòng thấy Hứa Sơ Dương đang tìm cái gì trên bàn anh, Hứa Sơ Dương không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Vừa rồi gặp Tri Hiểu, tôi nhờ cô ấy tới nhà cậu lấy chút văn kiện, aiz, ca bệnh lần trước tôi tìm thế nào cũng không thấy, chỗ cậu! ”
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Hoài cuống quít xông ra ngoài.


Hứa Sơ Dương sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Ở dưới sự thúc giục của Phương Tư Lâm, xe rốt cuộc đi tới công ty Hoa Đông, bà vội vã đi lên tầng, từ tầng một đến tầng mười hai, bà xông thẳng vào phòng chủ tịch.

Thư ký chạy tới ngăn bà lại: “Phu nhân, Tô tổng đang mở họp.


“Cậu đi nói với ông ấy, tôi có việc gấp!”
“Nhưng! ”
Phương Tư Lâm ngừng bước, sắc bén nhìn thư kí: “Còn không mau đi!”
“Vâng! Phu nhân chờ một lát.


Tô Minh Hòa đang mở họp, thư ký cẩn thận đi vào nói nhỏ bên tai ông, ông nâng tay vẫy vẫy, nói với giám đốc vừa rồi: “Tiếp tục.


Thư ký chuyển lời cho Phương Tư Lâm, bà càng nóng lòng như lửa đốt, không màng thư ký ngăn trở đẩy cửa đi vào: “Các vị!”
Mọi người đang họp đều đồng loạt nhìn về phía quý phu nhân mới xuất hiện, bà cười nói: “Hôm nay hội nghị đến đây kết thúc, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cùng Tô tổng, phiền mọi người ra ngoài trước!”
Tô Minh Hòa đối với việc Phương Tư Lâm tự tiện xông vào hiển nhiên rất không cao hứng, chỉ là vẫn muốn duy trì bộ dạng phu thê ân ái, phất tay để mọi người đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Em rốt cuộc muốn làm gì?”
Phương Tư Lâm hừ lạnh một tiếng, đem ảnh chụp trong túi quăng ra trước mặt Tô Minh Hòa: “Còn nhớ con bé không?”
Tô Minh Hòa nhìn thoáng qua ảnh chụp trên bàn, gương mặt này là cả đời ông đều không quên được, nhưng chuyện này cũng là cấm kỵ nhiều năm qua, bọn họ ước định sẽ không bao giờ nhắc tới, không biết Phương Tư Lâm đột nhiên thế này là sao.

“Em muốn nói cái gì?”, thần sắc ông đã nghiêm túc hơn, Phương Tư Lâm trào phúng cười: “Không cần phòng bị em như thế, nếu không anh nói, em cũng không cần chờ tới mười hai năm, anh đoán xem tấm ảnh này em lấy ở đâu?”
Tô Minh Hòa nhăn mày, giống như cảm giác được tầm quan trọng của sự tình, vội vàng cầm bức anh trên bàn lên, đè thấp thanh âm hỏi: “Nơi nào?”
“Ở chỗ Tri Hiểu.



“Tri Hiểu?”
“Đúng vậy, chính là cô ta.


Tô Minh Hòa nhịn không được nhớ tới gương mặt Tri Hiểu, đột nhiên cảm thấy cùng bức ảnh trước mắt này có chút giống, ông lại cúi đầu nhìn kỹ tấm ảnh, nửa ngày sau, đột nhiên nỉ non ra tiếng: “Giống! Quá giống!”
Phương Tư Lâm thở ra một hơi, thoáng bình phục tâm tình: “Mười hai năm trước con bé đột nhiên mất tích, chúng ta cũng từng phái người đi tìm, nhưng không có tin tức, vốn tưởng rằng con bé đã chết, không nghĩ tới vẫn còn sống.


Tô Minh Hòa lẳng lặng nhìn đứa bé trong ảnh, tấm ảnh đã có chút ố vàng, đứa bé mặc bộ váy xinh đẹp như công chúa, đứng ở trước lâu đài, cười đến ưu nhã mê người.

Năm ấy Tống Tử Du mười tuổi đã là một danh viện hào môn mỹ lệ động lòng người, xuất thân từ gia đình ông hoàng thương giới - Tống Lâm Mộ, là con gái duy nhất nên cô được hưởng thụ sự che chở tỉ mỉ nhất, là thiên chi kiêu nữ danh xứng với thực.

Nhưng mà một lần tai nạn xe, hết thảy đều hóa thành hư ảo.

Tô Minh Hòa run tay, không xác định hỏi: “Có thể lầm rồi không, đây có lẽ không phải Tử Du?”
Chuyện này muốn xác định đúng là cần điều tra cẩn thận, Phương Tư Lâm gật gật đầu: “Em sẽ phái thám tử tư đi tra, nếu đây thật sự là Tống Tử Du, chúng ta cũng nên sớm tính toán!”
“Cho dù đây thật là Tống Tử Du, anh cũng sẽ không để ai vạch trần chân tướng mười hai năm trước!”
Bức ảnh bị Tô Minh Hòa vò nát, khuôn mặt cô gái mỹ lệ trở nên nhàu nát, chiếu rọi thâm tâm hai vợ chồng này.

Mà ngoài cửa, Tô Dập giống như bị sét đánh giữa trời quang, hắn hoang mang lo sợ rời đi, hai khuôn mặt trong trí nhớ trùng khớp với nhau!
Rốt cuộc, hắn vô lực ngồi xổm xuống góc tường, hai tay ôm đầu, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm nghẹn ngào.

Khi Cố Hoài về nhà, Mao Cầu đang ở trên sô pha nằm ngủ, trong phòng không có thân ảnh Tri Hiểu, anh cau mày đi tới gian phòng kia, cũng không thể tìm được cô.

Nhưng chỉ có thể nhìn ra nơi này đã bị cô phát hiện, đèn còn chưa tắt, những bức chụp trên tường tưởng chừng đều đang nhìn chằm chằm anh, mà tất cả đều là chụp một người.

Tay Cố Hoài từ trên tay nắm cửa vô lực thả xuống, nhìn rất nhiều “Tri Hiểu” trên tường, anh tự giễu cười: “Vẫn là bị em phát hiện rồi! ”
Tri Hiểu đã đứng ở ngoài phòng một lúc, đến khi Tri An ra cửa đổ rác mới thấy cô: “Em đứng ở ngoài cửa làm gì vậy? Thời tiết lạnh như vậy, còn không mau vào nhà đi.


Cô hơi run lên một chút, Tri An nhìn kỹ cô một cái: “Hiểu Hiểu, em làm sao vậy?”
Gương mặt trắng nõn có dấu vết vừa mới khóc xong, hai mắt mông lung nhìn Tri An, khẽ nói: “Chị, ba mẹ đâu?”

Bộ dạng này của cô Tri An rất ít khi thấy, Tri Hiểu tuy rằng lớn lên văn tĩnh yếu đuối nhưng lại rất ít khóc, Tri An sửng sốt một hồi lâu: “Ở trong nhà, em làm sao vậy?”
Tri Hiểu lau nước mắt: “Vào nhà nói đi.


Trong phòng, ba mẹ Tri đang xem TV, có vẻ là bị gameshow trong TV chọc cười, hai người vui vẻ cười nói, nhìn thấy bộ dáng này của Tri Hiểu, tươi cười trên mặt biến mất, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy con?”
“Ba mẹ, hai người có phải đã sớm quen biết Cố Hoài hay không?”
Ba mẹ cùng Tri An đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cô.

Tri Hiểu lau khô nước mắt, đem tấm ảnh từ trong phòng Cố Hoài lấy ra đặt trước mặt họ: “Có phải Cố Hoài nhờ hai người nhận nuôi con hay không?”
Mẹ Tri tựa hồ là nhớ lại chuyện xưa, trong mắt nhanh chóng có nước mắt, rồi lại không biết mở miệng như thế nào, muốn nói lại thôi rồi thở dài: “Con! ”
Tri Hiểu tiếp tục hỏi: “Cố Hoài có phải đã sớm biết con rồi không?”
“Nhiều năm như vậy có phải đều là anh ấy che chở con không?”
“Con nên cảm ơn hai người, nhưng người nên cảm ơn nhất hẳn là anh ấy phải không?”
“Cố Hoài anh ấy! có phải đã sớm biết thân phận con hay không?”
Liên tiếp vấn đề hỏi ra, Tri Hiểu đã khóc không thành tiếng, ba mẹ cũng sụt sịt theo, Tri An nâng tay vuốt nước mắt cho cô.

“Em biết lúc nào?”
“! Vừa mới.


Căn phòng kia hẳn là bí mật của Cố Hoài, Tri Hiểu tiến vào đó giống như bước vào tim Cố Hoài.

Đó là một gian phòng chật chội, trên vách tường đều là ảnh chụp Tri Hiểu, từ lúc nhỏ tới khi lớn, phòng bày rất nhiều giá sách, cô tùy tay cầm mấy tập văn kiện, kết quả đều là tin tức về cô.

Thì ra đây là bí mật sâu nhất của anh, anh đã sớm yêu Tri Hiểu rất nhiều năm, so với cô biết còn sâu đậm tới cỡ nào.

Đó là mười hai năm tỉ mỉ che chở bảo vệ.

Đó là mười hai năm cẩn thận khuynh tình trả giá.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.