Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 10: Bên ngoài mẫu đơn đình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng đầu tiên ngày cuối tuần.

Sau khi tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào huân hương (*) trên đầu giường ngây ngốc hai giây, Thương Vũ mới chậm rãi thở ra nhẹ nhõm: Hôm nay cô không có tiết mục nào.

(*) Hương liệu được điều chế để đốt lên hỗ trợ giấc ngủ

Dùng gì để xông nhà thơm tho ngày Tt

Không cần phải lên sân khấu,có thể nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt.

Cô gái nằm ăn vạ trên giường bắt đầu lên kế hoạch: cô muốn quay về căn nhà nhỏ mà mình thuê, trước tiên sửa lại những chỗ mà lão sư đánh dấu trên giấy, sau đó cùng Đoạn Tiêu Ninh đi ăn đồ ăn ngon.

Suy nghĩ đến liền thấy vui vẻ.

Bất quá, trước tiên cô muốn đi đến một nơi.

Tắm rửa thay quần áo xong, Thương Vũ cầm hộp điểm tâm đi ra ngoài.

Hơi ngạc nhiên khi có khách du lịch đến đường Đông Nghi sớm như vậy.

―― Năm nay dường như còn nhiều người hơn năm ngoái.

Một lượng lớn khách du lịch đổ về Ngô Tô khi gió xuân Giang Nam trở nên trong xanh hơn.

Trong đó cũng bao gồm, người mà cô cho rằng mình sẽ không có bất kì liên hệ nào,…

Chiếc xe taxi đã đậu trước một viện dưỡng lão.

Viện dưỡng lão này là một trong những viện tốt nhất về mọi mặt: vị trí địa lý dựa núi gần sông, trang thiết bị y tế tiên tiến, đội ngũ nhân viên có chuyên môn cao, đồng nghĩa với việc chi phí cũng rất cao.

Mấy năm trước bà nội bị bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, bà không thể biểu diễn trên sân khấu được nữa. Sau đó, bà nhất quyết đòi chuyển đến viện dưỡng lão. Lý do của bà là viện dưỡng lão thuận tiện cho việc hồi phục của bà hơn, nhưng trong lòng Thương Vũ hiểu rõ, xích mích giữa bà nội và mẹ không phải ngày một ngày hai…

Năm đó ba mẹ cô kết hôn, nhà họ Thương thật ra là ở rể, đây cũng chính là lý do mà Thiệu Tri Huyền theo họ mẹ.

Nghe bà nội nói, năm đó là thời điểm nhạy cảm, bọn họ không thể lên sân khấu biểu diễn cũng không có nguồn thu nhập, lại thêm ông nội bị bệnh nặng, mang tất cả của cải ra cũng không đủ để chữa trị.Lúc này, thương nhân Thiệu gia đến bày tỏ ý muốn giúp đỡ,với điều kiện phải tìm được một người con rể cho cô con gái duy nhất của mình…Nhà họ Thiệu cũng coi như là có chữ tín và phúc hậu, bỏ ra không ít tiền bạc cùng công sức để giúp đỡ, đáng tiếc cuối cùng vẫn không trị khỏi bệnh được.

Cũng may kết hôn nhiều năm như vậy, Thương Dịch cùng Thiệu Nhất Lam tình cảm cũng không tệ. Cũng coi như một đoạn lương duyên.

Tuy rằng mẹ từ trước đến nay vẫn luôn cường thế độc đoán, nhưng thật tâm mà nói, mẹ đối xử với bà nội cũng rất tốt.Chẳng hạn,ban đầu bà nội không phải đến viện dưỡng lão này. Chính mẹ cô đã nhờ người chuyển bà lão về đây. Chi phí hơn mười vạn mỗi năm đều do bà chi trả. Ngày lễ ngày tết, bà cũng sắp xếp cho người nhà đi thăm bà nội. Chi phí ăn mặc ngày thường cũng là do bà cho người đưa đến.

Ngay cả chính bà nội cũng nói: Bà là một người con dâu có tấm lòng nhân hậu, chỉ là tính tình lại không hòa hợp với bà.

Ở chung một chỗ không thể tránh được mâu thuẫn, chi bằng tách nhau ra, mọi người đều thoải mái…

Băng qua một con đường rợp bóng cây, đi ngang qua hồ nước, từ xa Thương Vũ đã nhìn thấy bà lão đang ngồi ở khoảng sân nhỏ phía trước tòa nhà.

“Bà nội!” cô hét lên rồi chạy tới.

Khương Chỉ Oánh buông cây cọ trong tay xuống,trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi như hoa: “ Bảo bối tới rồi sao”.

Đã lâu không gặp, hai bà cháu ôm ấp một lúc, Thương Vũ cầm hộp điểm tâm Bắc Kinh đưa đến trước mặt bà cụ như đang dâng lên vật quý giá.

Nhìn thấy bà nội lấy ra một miếng bánh lưỡi bò, Thương Vũ mong đợi hỏi: “Ăn ngon không?”

Bà cụ dừng động tác nhai, không nói gì, rồi nhặt một miếng bột đậu xanh khác lên.

“Ăn ngon không?” Thương Vũ mở to mắt ra,tiếp tục hỏi.

Bà cụ mơ hồ nói câu gì đó, bàn tay đeo chiếc vòng lấy ra một món bánh khác từ trong hộp——

“Ai nha!” Thương Vũ vội vàng nhận lấy điểm tâm từ tay bà nội, “Bà không thể ăn như vậy, cẩn thận lượng đường trong máu!”

“Được được được!” Khương Chỉ Oánh vội vàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cháu gái, “Nghe lời bảo bối.”

Hai bà cháu ngồi sau chiếc bàn đá dưới gốc cây táo, Khương Chỉ Oánh mang rượu quế thơm mà bà ủ cho đứa cháu gái háu ăn của mình ra.

“Ồ, quả nhiên là ‘ hồng khí dưỡng người’”. (*) Bà cụ mỉm cười sờ lên mặt cô gái, trêu chọc cô: “Ngôi sao lớn của chúng ta còn xinh đẹp hơn trước!”

(*)“Hồng khí dưỡng người” là cụm từ dân mạng TQ dùng để chỉ những ngôi sao ngày càng đẹp sau khi gặt hái thành công lớn.

Thương Vũ có chút thẹn thùng: “Bà nội……”

“Gần đây biễu diễn mệt lắm sao?” Khương Chỉ Oánh nhìn chiếc cằm nhọn của cháu gái, có chút đau lòng, “Có phải bố con sắp xếp cho con biểu diễn quá nhiều không? Lúc trở về bà sẽ mắng nó!”

Thương Vũ mỉm cười lắc đầu: “Còn tốt, mấy ngày nay sau khi đóng cửa đều ở lại nhà cũ, nghỉ ngơi rất tốt.”

Khương Chỉ Oánh gật đầu, dừng một chút hỏi: “Anh trai cháu cũng ở nhà cũ à?”

Tay cầm ly rượu của Thương Vũ khựng lại, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”

Khương Chỉ Oánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cháu gái: “Mẹ cháu… gần đây không phải lại nói về chuyện của các cháu nữa chứ?”

Thương Vũ vẻ mặt kiên định lắc đầu: “Không có gì để nói, cháu sẽ không đồng ý.”

“Chỉ cần cháu không muốn, không ai có thể tự quyết định thay cháu được”. Bà cụ vỗ vỗ vai cô gái an ủi, “ Thời đại nào rồi,đã sớm không còn chuyện bố mẹ quyết định thay con cái…”

Bà nội là người đầu tiên trong gia đình bày tỏ sự phản đối rõ ràng đối với cuộc hôn nhân của hai đứa con không cùng huyết thống, lại mang họ khác nhau. Thương Vũ đối với việc này vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cô còn tưởng rằng bà nội cô sẽ chấp nhận mối quan hệ thân càng thêm thân này—- dù sao thì bà cùng ông nội cũng là sư huynh muội thanh mai trúc mã, nhà chồng là nhà thầy,cũng là dưỡng phụ dưỡng mẫu.

Lý do bà cụ phản đối cũng rất đơn giản: Cháu gái không đồng ý.

Loại chuyện ‘ lưỡng tình tương duyệt’(*)này, sao có thể miễn cưỡng được.

(*) Ý chỉ trong chuyện tình cảm hai người đều phải hướng về nhau, có tình cảm với nhau, nguyện ý ở bên nhau.

―― Bà cụ còn hiểu đạo lý này, tại sao ba mẹ cô lại không hiểu.

Thương Vũ đôi khi tự hỏi, có phải bởi vì cô không phải là con ruột của bọn họ nên suy nghĩ của cô đối với họ cũng không quan trọng hay không…

Có phải từ lúc bắt đầu nhận nuôi cô, bọn họ đã có quyết định này hay không,cho nên mới để cho cô không mang cùng họ với bọn họ,còn đăng ký hộ khẩu cho cô ở nhà họ hàng…

“Lần này đi Bắc Kinh thế nào?” Mắt thấy cô gái nhỏ càng thêm mất mác, Khương Chỉ Oánh nhanh chóng đổi đề tài: “ Đã gặp sư muội của bà chưa?”

Thương Vũ gật gật đầu, lại cau mày nói: “Nhưng Cố lão sư cũng không có nói rõ ràng với cháu…”

Đàn tỳ bà, giọng hát, tư thế dáng người của Thương Vũ đều do một tay bà nội dạy ra.

Bà cụ thường nói cô có thiên phú, nhưng mấy năm nay, Thương Vũ rõ ràng cảm thấy năng lực nghệ thuật của mình bị cản trở, khó có thể tiến bộ.

Nghe bà nội nói trước kia bà có một tiểu sư muội cũng gặp tình trạng như thế, sau đó hiểu ra đạo lý, năng lực cũng cải thiện rất nhiều. Sau đó Thương Vũ bay đến Kinh Bắc,hy vọng học được điều gì đó.

Nhưng lão sư nói với Thương Vũ, thứ cô thiếu không phải là luyện tập, mà là——

“Đừng nóng vội, bà nội trước kia đã sớm nói với cháu.” Khương Chỉ Oánh đứng ở phía sau cháu gái,đem trâm cài tóc hoa Cát Cánh điều chỉnh lại, “Những gì có thể dạy cho cháu, bà nội đều đã dạy cho cháu rồi. Còn có rất nhiều thứ không dạy được, cháu phải tự mình học lấy.”

“Cố lão sư cũng nói như vậy.” Thương Vũ nhíu mày trầm ngâm, ” Có phải là do cháu còn trẻ, kinh nghiệm còn chưa đủ đúng không?”

Khương Chỉ Oánh không tỏ ý kiến, cười nói: “Đúng vậy, cần kinh nghiệm.”

“Trải nghiệm, được, mất, đạt đến sự hoàn hảo…”

Cô gái càng ngày càng bối rối, nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày khẽ cau lại.

Khương Chỉ Oánh âu yếm vuốt ve khuôn mặt cháu gái: “Bé con của chúng ta còn nhỏ, một ngày nào đó cháu sẽ hiểu…”

Bà cụ lặng lẽ thở dài.

“ Từ cổ chí kim, nói đến hoảng sợ, bất quá là vì một chữ tình mà thôi”

******

Thương Vũ ăn trưa với bà nội trong viện dưỡng lão.

Lúc hai bà cháu đang cùng nhau làm bánh hoa quế, Thương Vũ liền nhận được tin từ trường đại học: Buổi chiều trường học tổ chức buổi tọa đàm về định hướng kế hoạch nghề nghiệp,yêu cầu tất cả sinh viên tốt nghiệp đều phải tham dự.

Bắt taxi từ viện dưỡng lão đến trường. Vừa xuống xe, Thương Vũ đã gặp được bạn cùng phòng cũng đang vội vã giống như mình.

Đoạn Tiêu Ninh còn chưa ăn xong bữa trưa, trong tay cầm nửa miếng xúc xích đang hùng hùng hổ hổ nói: “… Thật phục, lúc này còn tọa đàm nghề nghiệp làm cái gì..”

“Nghe nói cái này hình như là do một công ty quyên góp cho trường học.” Thượng Vũ lướt qua diễn đàn của trường, “Họ muốn tuyển dụng những sinh viên tốt nghiệp hoặc là bồi dưỡng thực tập sinh, đãi ngộ rất tốt…”

“Đãi ngộ tốt cũng không đến lượt tớ”.Đoạn Tiêu Ninh rầu rĩ không vui nói: “Ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc của chúng ta nói là chuyên ngành ‘dầu cao Vạn Kim’ (*) nhưng thực ra cái gì cũng đều không giỏi.Ngoài việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi thi lên thạc sĩ, ra đường còn làm được cái gì khác chứ…”

(*)Dầu cao Vạn Kim; dầu cù là (tên cũ của dầu cao Thanh Lương)。药名,清凉油的旧称。Nghĩa hàm ẩn ý chỉ người vạn năng (ví với người mà việc gì cũng làm được, nhưng thật ra không chuyên về một cái gì cả̀)。比喻什么都能做,但什么都不擅长的人

Thương Vũ im lặng.

Lúc trước khi nộp đơn vào trường và chọn ngành, tất cả mọi việc đều do mẹ cô lo liệu. Cô không thể nói là thích, nhưng cũng không bài xích.

Mùa tốt nghiệp trôi qua, các sinh viên khác đang loay hoay tìm đường đi cho mình, cuộc sống của cô dường như đã ổn định – hầu như tất cả mọi người, kể cả cô, đều mặc định rằng cô sẽ trở lại Bình đàn quán để “ Kế thừa gia nghiệp”.

Chỉ là, thật sự chỉ có thể như vậy sao?

Liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy cuộc sống của mình đến cuối đời, cô thật sự muốn như vậy, thật sự sẽ không hối hận sao…

“Cậu thì tốt rồi, ít nhất cậu không cần phải lo lắng về tiền bạc.” Đoạn Tiêu Ninh thực sự hâm mộ với bạn cùng phòng của mình, “Aiii, người giàu nhiều như vậy, tại sao lại không thể có thêm một người là tớ chứ—— làm sao vậy,Thương Thương?”

Thương Vũ đột nhiên dừng lại, chớp mắt lắc đầu: “Không có gì.”

Nhìn lầm đi.

Cô thừa nhận, sau khi gặp anh, người đàn ông kia mang cho cô quá nhiều cảm xúc xáo trộn.

Sau khi trái tim bị khuấy động, sẽ giống như những gì được viết trong bài thơ:

” Sớm xem sắc trời, chiều ngắm mây…

Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người. “(*)

(*) Nguyên văn: 

Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân..

Hành dã tư quân, tọa dã tư quân..

(Trích bài thơ “Nhất tiễn mai – Vũ đả lê hoa thâm bế môn” – Đường Dần)

*********

Nhìn thấy người đàn ông xé mở miếng băng dính màu da, “Ba” một tiếng dán vào cổ mình, viện trưởng ngượng ngùng nuốt khan: “Lý do chính là vì hôm nay chúng ta phải chụp ảnh rồi đăng lên mạng…”

Tông Duệ vuốt phẳng miếng băng che hình xăm, nhẹ nhàng nói: “Đã hiểu.”

Việc yêu cầu một vị thiếu gia dường như không có kế hoạch gì như anh tới tọa đàm về kế hoạch nghề nghiệp,cái này lãnh đạo đoán chừng cũng rất đau đầu.

Sau khi Tông Thịnh giống trống khua chiêng muốn mở rộng thị trường ở Giang Nam,họ đã bắt đầu quyên góp cho một số trường đại học nổi tiếng ở địa phương. Đại học Ngô Tô là một trong số đó.

Hoàn cảnh thay đổi, trước kia không quá thịnh hành việc xí nghiệp quyên tiền tặng quà cho trường học,hiện tại, việc quyên góp giống như những khoản đầu tư có tác động hơn. Ví dụ, Tông Thịnh đã thiết kế “Quỹ đổi mới trí tuệ nhân tạo” tại Đại học Ngô Tô, còn bỏ vốn tổ chức một cuộc thi nghiên cứu trên cả nước.

Gần nhất, tập đoàn cùng trường học có càng nhiều liên hệ về nghiệp vụ, anh vừa lúc ở Ngô Tô, không có lý do gì lại không đến.

Từ cổng trường đi vào, Tông Duệ mặc âu phục quay đầu lại.

——Dẫu sao, khuôn mặt của anh quá khác biệt so với doanh nhân trong ấn tượng của mọi người nên ngay cả khi có lãnh đạo nhà trường ở bên cạnh, sinh viên cũng khó có thể tin được.

Chẳng bao lâu, các nhóm khác nhau trong trường bắt đầu tung tin đồn: Hình như có một đoàn làm phim đang đến trường để quay phim…

Khi đến thư viện, người đàn ông đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt nâu nhạt nhìn về phía bãi cỏ.

Cùng nhau nhìn qua, viện trưởng mỉm cười: “Trong trường đều có động vật đi lạc. Thầy cô và học sinh của chúng tôi rất quan tâm. Ngoài việc cho chúng ăn, chúng tôi còn khử trùng và tiêm phòng cho những chú chó mèo này”.

Chủ nhiệm giơ ngón tay chỉ vào con chó nằm cạnh bức tượng: “Đại Bạch đó, rất nhiều học sinh thích, gọi là học tỷ…”

Tông Duệ lấy điện thoại ra, lấy ra những bức ảnh hôm qua anh thấy trong vòng bạn bè.

Lông mày anh khẽ động, người đàn ông mỉm cười.

“ Rất tốt”

Sau đó anh hỏi hiệu trưởng trường: “Trước đó Ngài có nói qua, tất cả sinh viên tốt nghiệp hôm nay đều sẽ đến nghe tọa đàm phải không?”

“À, chúng tôi đã gửi thông báo yêu cầu mọi người đến.” Hiệu trưởng trường đại học trả lời, đồng thời chỉ đường đến tòa nhà giảng dạy, “tiểu Tông tổng, lối này—-“

Sau khi ra khỏi thang máy, một nhóm người bước vào cầu thang đại sảnh đúng giờ khai mạc.

Không có gì ngạc nhiên khi người đàn ông cuối cùng bước vào ngay lập tức gây náo loạn.

“Ta đi!” Đoạn Tiêu Ninh đè ép thanh âm kinh hô, “Làm sao còn có soái ca a!”

Cô dùng sức túm tay áo người bên cạnh: “Thương Thương, Thương Thương, cậu mau nhìn xem!”

“……”

Thương Vũ bình tĩnh nhìn người đàn ông trên bục giảng,cánh môi khẽ hé mở.

Nhiều lần không hẹn mà gặp như vậy, nhìn thấy anh, dường như không nên cảm thấy có gì bất ngờ nữa.

–Nhưng tại sao tim cô lại đập nhanh đến vây…

Có lẽ là vì mỗi lần anh xuất hiện đều có thể gây ra rung động xung quanh cô.

Có lẽ là bởi vì hôm nay anh rất khác mọi khi: anh mặc một bộ lễ phục, hình xăm ở một bên cổ đã được che đi.

Nhưng ngay cả trong trang phục trang trọng, người đàn ông vẫn để lộ ra hai phần phóng đãng: bộ vest màu xám khói với áo sơ mi đen không cổ,không thắt cà vạt, xương quai xanh cùng bộ ngực dày mơ hồ có thể thấy được…

Dường như nhận ra điều gì đó, đuôi mắt Tông Duệ khẽ di chuyển.

—Ngay lập tức anh bắt gặp ánh mắt cô trong đám đông.

Tim Thương Vũ đập thình thịch, vội vàng cúi đầu xuống…

“Để tôi giới thiệu một chút, vị này là người đại diện của  tập đoàn Tông Thịnh, tiểu Tông tổng!” Viện trưởng cầm microphone lớn tiếng nói, “Tập đoàn Tông Thịnh hai năm nay tại trường học của chúng ta……”

Phía sau đó nói cái gì đều không có ai nghe..

Trong phòng học như vỡ tổ, âm thanh bàn tán ong ong vang lên.

” A? Tông Thịnh?Chẳng lẽ là người giàu nhất tập đoàn Tông Thịnh sao?!” Đoạn Tiêu Ninh hít sâu một hơi, “Cái quái gì vậy!Trong tiểu thuyết viết thực sự có thật? Thật sự có người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như vậy a…”

Cô lại kéo tay áo Thương Vũ: “Này, cậu nhìn xem, cổ anh ấy bị sao vậy? Không thể nào——”

“Không phải là dấu hôn đấy chứ, ha ha ha!”

“…”

Thương Vũ đẩy cánh tay đang lôi kéo cánh tay của mình ra: “ Cậu đừng nói bậy…!”

“Tớ đoán… Người đàn ông như vậy không thể không có bạn gái phải không? Bạn gái của anh ấy ăn cũng thật tốt quá đi… Có lẽ sẽ phải suốt ngày dính trên người anh ấy mất…”

Nghiêng đầu nhìn thấy lỗ tai của Thương Vũ, Đoạn Tiêu Ninh kinh ngạc: “ Aiii, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

Thương Vũ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy viện trưởng đột nhiên cao giọng: “…Được rồi, bây giờ chúng ta nghe Tiểu Tông tổng đến giảng vài câu. Mọi người hoan nghênh!”

Bang bang bang bang——

Thương Vũ lặng lẽ liếc nhìn các học sinh đang vỗ tay nhiệt liệt.

—Vài phút trước, mọi người còn mắng buổi tọa đàm là vô ích…

Trước những ánh mắt dày đặc dưới sân khấu, người đàn ông trên sân khấu nhếch môi không nhanh không chậm giơ micro lên——

Không có âm thanh.

Tông Duệ nhướng mày, giơ tay vỗ nhẹ vào micro.

Vẫn không có âm thanh như cũ.

Lãnh đạo nhanh chóng lấy đi thiết bị gặp trục trặc, vừa ra hiệu cho người khác thay mới, ông thì thầm điều gì đó vào tai người đàn ông.

Tông Duệ mặt không biểu tình lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn khán giả——

Ánh mắt họ chạm nhau, Thương Vũ nín thở trong giây lát.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy người đàn ông bước ra khỏi sân khấu.

Anh sải bước đi về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.