Cô sớm phát hiện, trong những bức ảnh tập thể dục buổi sáng mà người đàn ông gửi cho cô, tiêu chuẩn thấp nhất là một tách cà phê đen lạnh thêm đá.
Cô và Đọan Tiêu Ninh đã từng gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ như thế này —so với uống thuốc bắc cũng không có gì khác biệt…
Tông Duệ cười nhẹ: “Đúng là tôi không thích đồ ngọt lắm.”
Thương Vũ đưa tay ra, tự giác lấy lại món nước đậu xanh không hợp khẩu vị của người đàn ông: “Vậy——”
Tông Duệ linh hoạt vòng qua cánh tay cô gái, lắc lắc chiếc cốc: “Trừ cái này ra.”
Anh cụp mắt xuống liếc nhìn chiếc ống hút mà họ dùng chung rồi lại đưa vào miệng.
“Của tôi.”
“…”
Mặt Thương Vũ nóng bừng, cô im lặng thu tay lại, tránh ánh mắt sáng rực của người đàn ông.
Gắp một mớ cà tím chiên không ớt, ánh mắt cô bị thu hút bởi chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu dưới lầu.
“Anh nhìn xem――”Thương Vũ vội túm lấy vạt áo của người đàn ông,“Hình như dây đàn guitar của anh rơi xuống nước…”
Cây đàn guitar của anh để cạnh mạn thuyền, dây đeo dài quả thật trượt ra bên ngoài.
“Không sao.” Tông Duệ liếc nhìn một cái, bình tĩnh nói: “Đại gia chèo thuyền trước đó suýt chút nữa đã ném tôi cùng cây đàn ghita xuống sông.”
“Hả?” Thương Vũ sửng sốt, khẽ cau mày, “Vậy anh tốt nhất đừng làm việc này nữa… Ở đây đều là nhà cổ đường cũ, ban đêm rất nguy hiểm.”
Tông Duệ cười nói: “Việc này tôi không thể hứa với em được.”
Thương Vũ thả tay cầm xiên xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông không nói lời nào.
Anh còn không hề lo lắng cười: “Xin lỗi, tôi là kiểu người,làm việc gì cũng phải tốc chiến tốc thắng”.
“Việc theo đuổi người khác cũng vậy.”
Ánh mắt Thương Vũ liếc nhìn người đàn ông, không nói chuyện.
Thấy người ta không nói gì,Tông Duệ cũng im lặng nhai miếng thịt xiên trong tay.
Hàm dưới sắc bén nhai, giọng nói của người đàn ông vừa cứng lại hẹp: “Ông đây nhất định phải giết hết những kẻ theo đuổi em. Để em về sau khi nghĩ đến người đàn ông đàn hát dưới lầu――”
Anh dừng lại, ánh mắt thật sâu thẳng tắp nhìn cô gái: “Chỉ có thể nghĩ đến tôi.”
Anh không thể là người đầu tiên thích cô nên anh muốn trở thành kẻ hủy diệt một cách tham lam.
―― Trước không gặp người cũ, sau không gặp người mới đến.
Tiểu Tông gia là anh nhất định phải được.
Nghe xong lời này,tay cầm xiên chiên của Thương Vũ run lên.
Cô mím môi cầm chiếc cốc giữ nhiệt bên cạnh, uống từng ngụm nhỏ nước mật ong.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi như con thỏ nhỏ của cô, Tông Duệ trầm thấp cười ra tiếng.
“Àiiii.”
Anh giơ tay chạm vào trán cô, nhẹ nhàng nói: “Em nói, tôi có phải theo đuổi em quá độc ác hay không, hù dọa cô gái chúng ta sợ hãi rồi sao?”
Thương Vũ nhẹ nhàng đẩy tay người đàn ông ra, nhỏ giọng nói: “Anh mới biết được sao….”
Tông Duệ trầm thấp bật cười, tự giễu lắc đầu: “Không có cách nào, tôi cũng là lần đầu tiên thích một người đến vậy.”
Anh nghiêng đầu dò xét Thương Vũ, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, trong lời nói mang theo sự tán thưởng: “Em chính là như vậy …… Uy vũ không thể khuất phục, phú quý không thể lay chuyển.”
“Tôi cũng muốn giống như đám thiếu gia công tử kia theo đuổi con gái, vung tiền mua cho em túi xách,ngược lại em sẽ chấp nhận sao?”.
―― Trước đó một chiếc váy lót một bữa cơm cô còn không tình nguyện nhận,chứ đừng nói đến bất cứ thứ gì khác.
Chỉ có thể dùng tâm tư nhiều một chút,lại cẩn thận từng li từng tí mang ra thành ý, từng chút bao bọc lấy trái tim,sưởi ấm tâm trí người ta.
Thương Vũ thần sắc thật sâu nhìn người đàn ông một chút, ngoài miệng không nói chuyện, trong lòng lại rất tán thành.
Nếu anh cũng giống như những thiếu gia chỉ biết vung tiền theo đuổi con gái kia―― Trước kia, cũng không phải không có đàn ông giống như thế theo đuổi cô, nếu là như thế chắc chắn cô đã sớm tránh xa anh từ lâu rồi.
Chỉ nói về túi xách: Bản thân Thiệu Nhất Lam nữ sĩ là một người cuồng mua túi xách. Sau khi Thương Vũ nhận được chiếc túi hàng hiệu cao cấp đầu tiên vào năm cô mười tám tuổi, mẹ cô đã liên tiếp mua cho cô rất nhiều chiếc túi xách nổi tiếng trong vài năm qua…
Thương Vũ cảm thấy việc mang nó đến trường có chút gì đó cao ngạo, đã lâu như vậy, đã lâu như vậy, số lần cô dùng những chiếc túi xách đó không vượt qua được một đầu ngón tay…
Có chút cứng nhắc chuyển đổi đề tài,Thương Vũ đem món xiên chiên không ăn được đặt vào tay người đàn ông.
Hai người cùng uống rượu dưới ánh trăng một lúc, Tông Duệ chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi——”
Anh đặt xiên gỗ xuống rồi đút vào túi quần: “Cho em xem cái này ――”
Nhìn thấy người đàn ông lấy ra một bản thảo được gấp lại, khóe môi Thương Vũ lặng lẽ cong lên.
Cô thấy điều đó khá thú vị: một người rõ ràng trên người đều tràn đầy sự kiêu ngạo cùng phản nghịch, đôi lúc lại có thể bảo thủ cứng nhắc đến mức vẫn dùng tiền mặt khi mua đồ, hoặc là vẫn như cũ đặc biệt thích dùng giấy bút để vẽ.
Chẳng hạn, rất dễ thu hút người khác phái chạy đêan bên mình, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện yêu đương…
“Trước khi tới đây đột nhiên có linh cảm, vẽ vài nét.”Tông Duệ chậm rãi mở bản thảo ra đưa cho cô gái: “Em xem thử trước đi.”
Nhìn thấy hình vẽ, Thương Vũ phút chốc ngẩn ngơ.
Chì đen trên giấy trắng vẽ ra những nét vẽ nồng đậm, là một hình vẽ thủy mặc đàn tì bà.
Hiển nhiên, là hình vẽ này được thiết kế riêng cho hình xăm của cô.
“ Nó rất giống cây đàn tì bà của tôi….” Thương Vũ lẩm bẩm nói, lại ngước mắt nhìn người đàn ông: “Làm sao anh biết được tôi thích nhất là cây đàn này?”.
Cô thường luân phiên biểu diễn với ba cây đàn tì bà, chiếc trong hình lúc tập luyện được dùng nhiều hơn. Chiếc đàn tỳ bà này cũng là bảo bối quý giá,có ý nghĩa đặc biệt nhất —-Là bà nội đã truyền lại nó cho cô.
Người đàn ông khóe miệng cong lên, hướng về phía bản thảo nâng cằm: “Cái đàn tì bà này bên ngoài hơi trống, có thể thêm chút gì đó,thêm cái gì đều nghe em.”
Đôi mắt Thương Vũ khẽ lay động, ánh mắt đảo quanh mặt đàn tì bàn, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: “Hai dây này…”
Cầm bản thảo đến gần cô mới phát hiện, trên bốn dây của đàn tỳ bà có hai dây được vẽ hơi khác biệt một chút: các dây rung lên rất mạnh, như thể chúng sắp đứt rời khỏi thân đàn, phác họa ra một hư anh như gần như xa…
Những cái bóng này chảy thành những dòng trừu tượng, uốn lượn quanh chiếc đàn tỳ bà, như thể giai điệu đã biến thành hình dạng, giống như một lực nào đó mạnh mẽ hơn đã phá vỡ xiềng xích của dây đàn…
“Thương Vũ.”
Người đàn ông thấp giọng gọi cô ―― Nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần đầu tiên anh đường đường chính chính mà gọi cô bằng tên đầy đủ.
Thương Vũ ngẩng đầu lên đáp lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.
“Tên này của em, là được lấy từ ‘Cung thương giốc chủy vũ’ sao?”
Thương Vũ gật đầu.
Tên của cô là do bà nội đặt, còn tên của Thiệu Tri Huyền là do bố cô đặt. Bình đàn thế gia đem điển cố đặt vào tên của họ,cũng đem kỳ vọng cao ký thác trên người bọn họ.
“Cung thương giốc chủy vũ (*), cổ nhạc thang âm, cũng có thể đại diện cho dây đàn đúng không?” Người đàn ông tiến lại gần cô gái một bước, nhìn bản thảo trong tay cô, “Buổi chiều em nói, Bình đàn là thứ em thích, cũng là thứ em kiên trì lâu nhất,cho nên không có gì đại diện cho em tốt hơn cây đàn tì bà này.”
(*) Năm âm bậc trong nhạc cổ Trung Quốc.Tương ứng với nốt nhạc trong âm nhạc phương Tây là (Do,Re,Mi,Son,La).
Trong Truyện Kiều cũng từng sử dụng điển tích liên quan đến ngũ âm “Cung Thương làu bậc ngũ âm”.
Trong câu thơ trên của cụ Nguyễn Du được sử dụng từ điển tích chỉ cây đàn tỳ bà của nàng Chiêu Quân. Phạm vi của nó rất rộng.Các mem có hứng thú có thể tìm hiểu thêm về điển tích điển cố liên quan đến ngũ âm nhé.
____________________
“Hi vọng, Thương, Vũ ――” Tông Duệ đưa tay, gõ lên hai sợi dây rung động trên tờ giấy, “Có thể tạo ra khúc hát tươi đẹp hơn.”
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô gái thật sâu: “Cũng hi vọng em không chỉ là ‘ Thương Vũ’ ”
“Không cần phải lặp lại ý thơ của tiền nhân, cũng có thể tạo ra giai điệu của riêng mình”.
Dưới ánh trăng, đôi mắt người đàn ông tựa như dòng hải lưu bao la.
“Hi vọng em rực rỡ, cũng hi vọng em tự do”.
Thương Vũ trong đầu oanh ra một tiếng, trái tim rung lên thật mạnh.
――Giống như chưa từng có nhịp đập nào như thế, cảm giác rung động trước nay chưa từng có,mãnh liệt, phấn chấn, cùng tươi sáng.
Đầu ngón tay của cô vô thức siết chặt, tờ bản thảo từng chút một nhăn lại, giống như trái tim cô không ngừng cuộn tròn…