Chuyển mắt đã đến ngày tổ chức đại hội chiêu thương.
Sáng sớm, Thương Vũ dậy sớm hơn bình thường.
Cả đêm qua, cô không ngủ ngon, trong lòng cứ liên tục dâng trào cảm xúc lo lắng: Lúc thì lo lắng mình sẽ mắc sai sót, làm hỏng chương trình;lúc lại sợ mẹ sẽ phát hiện ra điều gì đó mờ ám — dù người đàn ông đã hứa sẽ cùng cô giữ bí mật, tuyệt đối không đùa giỡn hay nháo loạn với cô tại hiện trường…
Cảm giác lo lắng và phấn khích này giống như cảm giác “hội chứng chơi xuân” (*) khi còn bé.
(*)”Hội chứng chơi xuân” (春游综合症) là một thuật ngữ không chính thức trong tiếng Trung, thường dùng để mô tả cảm giác hào hứng và phấn khích mà người ta thường trải qua khi chuẩn bị cho một chuyến dã ngoại hay một sự kiện đặc biệt vào mùa xuân. Cảm giác này có thể đi kèm với sự lo lắng, hồi hộp, và sự không thể tập trung vào công việc hàng ngày vì sự mong đợi sự kiện đó.
Xoay người từ trên giường ngồi dậy, Thương Vũ nhận ra mình không có cảm giác thèm ăn sáng, vì vậy lại lười biếng tựa vào đầu giường, buồn chán cầm lấy điện thoại.
Tin nhắn chào buổi sáng từ bạn trai đã đến cách đây một giờ — anh dậy sớm hơn cô.
Cũng đúng, hôm nay là sân nhà của Tiểu Tông gia là anh, có lẽ phải bận rộn cả ngày. Không giống như cô, chỉ cần có mặt tại bữa tiệc tối là được.
Không làm phiền người đàn ông bận rộn, Thương Vũ chỉ trả lời một câu “chào buổi sáng”, rồi mở ứng dụng video ngắn.
Dữ liệu lớn quả thực đáng sợ,chỉ lướt qua vài cái, bạn trai đã bất ngờ xuất hiện trên điện thoại của cô.
Thương Vũ trừng to mắt, lập tức mở tiêu đề đầy đủ của video ngắn — 《Hội nghị đầu tư của Tập đoàn Tông Thịnh tại Ngô Tô chính thức khai mạc, mang theo 500 thương hiệu tái định hình cấu trúc thương mại mới của Ngô Tô!》
Ảnh đại diện của video hiển thị vòng tròn đỏ đang phát trực tiếp, nội dung video cũng rất nóng hổi: người đàn ông trong bộ âu phục đang phát biểu mở đầu trên sân khấu, “Cùng nhau nhìn về tương lai xa, quyết tâm và khát vọng đều chứa đựng trong trái tim” — những lời chính thức này được anh đọc bằng giọng nói từ tính hấp dẫn của riêng mình, tạo cảm giác quý phái không thể diễn tả bằng lời.
Nhấn dừng video, Thương Vũ chăm chú nhìn người đàn ông trên màn hình: bình thường khi ở cùng cô, Tông Duệ thường mặc áo ngắn tay hoặc áo gile, cô đã gần như quên mất anh trông như thế nào khi mặc trang phục chính thức như thế này…
Rất đẹp trai.
Mặc bộ âu phục đen cao cấp, tóc dài vừa phải chải ngược, anh trông như một con báo đen sắc bén và quý phái.
Không biết có phải để thể hiện sự trưởng thành và tao nhã không, người đàn ông không bị cận thị này lại đeo một cặp kính gọng vàng.
Vấn đề là cặp kính này không thể nào làm giảm đi vẻ ngoài phong trần phóng túng của anh. Khi ánh sáng phản chiếu trên mặt kính, môi anh nhẹ nhếch lên, không thể hiện ra sự tao nhã, mà ngược lại trông giống như loại…
Nhã nhặn bại hoại.
Nhìn qua bình luận và lượt thích, Thương Vũ ngẩn ra một chút, theo phản xạ nhìn thời gian — không phải, chỉ mới đăng có một lúc sao lại có hàng nghìn bình luận như vậy?
Mở ra xem, diễn đàn đang sôi động, chủ đề thảo luận lại cực kỳ đồng nhất:
【Còn tưởng đây là buổi ra mắt của minh tinh nào đó đang biểu diễn thời trang, cái này mẹ nó lại là người giàu có nhất??】
【Thì ra trên thế giới này thật sự có người vừa đẹp trai lại vừa siêu giàu… Tôi cảm thấy cơ thể mình hơi không thoải mái, xin phép rút lui】
【Trời ơi, dáng người này, khuôn mặt này, tóc này, khí chất này đều tuyệt vời! Thật không thể ra mắt sao? Đem lại cho giới giải trí một cú sốc!】
【Nói ra mắt có phải rất khôi hài sao? Người ta là người có tài sản đấy có được không?】
【A a a a, cái áo sơ mi bên trong của anh ấy có vẻ sắp bị nổ tung rồi… Ai có thể hiểu được, sao một người có thể vừa sang trọng lại vừa cuốn hút như vậy!】
【Ơ, bây giờ đang thịnh hành việc mời diễn viên để kéo người xem sao? Giám đốc Tông Thịnh đã hơn bảy mươi tuổi rồi, con trai ông ta cũng là một ông chú, sao có thể trông như vậy được?】
【Có khả năng đây là cháu trai của ông ấy không…? Hơn nữa, Tông Thịnh còn cần phải kéo người xem sao?】
【Người ta chính là thái tử của Tông Thịnh, trước đây đã đến trường đại học của chúng tôi để thuyết giảng 「hình ảnh」, ngoài đời còn đẹp trai hơn, lại không có chút vẻ kiêu căng nào, phẩm hạnh rất tốt】
【Bố tôi ở hiện trường đây haha, nói tối nay có thể đưa tôi đi dự bữa tối, hy vọng có thể chụp được một bức ảnh chung!】
【Ngồi xổm!】
【Ngỗi xổm, tỷ ơi, tỷ chính là mối quan hệ duy nhất của tôi ở Tông Thịnh】
【Ngồi xổm chờ ảnh chụp, thuận tiện nghe ngóng xem thiếu gia đã kết hôn chưa, tôi có một người bạn mơ ước trở thành phu nhân của thiếu gia 「đầu chó」】
【Với điều kiện và khuôn mặt của anh ấy, dù chưa kết hôn cũng không thể thiếu phụ nữ】
【Ghen tị với bạn gái của anh ấy, được hưởng đãi ngộ quá tốt!】
【Cái gì, đã có bạn gái rồi sao? Không sao, tôi sẵn sàng gả cho ngài! Dù chỉ là thiếp 「đầu chó」】
…
Tắt phần mềm, Thương Vũ thở dài,trừng mắt nhìn.
Tâm trạng vốn đã không bình yên lại càng phức tạp hơn.
Có một chút tự mãn nhỏ: Cô chính là “bạn gái được đãi ngộ tốt” kia.
Cũng có chút vị chua: Cái người đàn ông này sao lại thu hút các cô gái đến vậy. Cũng giống như lần trước ở trường họ, anh ở trên sân khấu ‘vân đạm dăm ba câu gió nhẹ’ (*), dưới sân khấu đã có cả một đám trái tim thầm lặng ủng hộ.
(*)Cụm từ “vân đạm dăm ba câu gió nhẹ” (云淡风轻) là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “nhẹ nhàng, bình thản, không có gì đáng kể”. Ở đây ý nói Tông Duệ khi đứng trên sân khấu phát biểu một cách nhẹ nhàng, bình thản, nhưng lại tạo ra sự ấn tượng mạnh mẽ và thu hút sự chú ý từ những người xung quanh.
Thậm chí còn có những tưởng tượng hơi điên rồ, không thực tế: Nếu như Tông Duệ công khai mối quan hệ của họ sớm hơn, bây giờ sẽ ra sao…
Cứ như vậy mà ngơ ngơ ngác ngác lướt video đến gần trưa, Thương Vũ mới ăn qua loa hai miếng cho bữa trưa.
Dọn dẹp xong đồ đạc, tài xế của mẹ cô cũng đúng giờ đến dưới chung cư để đón cô đi đến tiệm làm đẹp.
Thiệu Nhất Lam nữ sĩ đã đến địa điểm hội nghị từ sớm, Thương Vũ vừa mới thấy mẹ trên mạng: Trong bức ảnh chụp chung, Thiệu nữ sĩ đứng bên cạnh bạn trai cô, cười đến xuân phong đắc ý.
Hôm nay, tiệm làm đẹp đông người hơn thường lệ. Trong lúc chờ đợi chuyên viên trang điểm, Thương Vũ đã thay vào chiếc sườn xám cheongsam đuôi cá.
Cô không mang theo đôi giày cao gót đi kèm mà bạn trai tặng — nhớ lại sự vụng về khi đi giày cao gót nhảy múa lần trước, nên cô đã chọn đôi giày bệt mà cô thường mang khi biểu diễn.
Nhìn thấy gương mặt cổ điển của cô, chuyên viên trang điểm cũng không dùng quá nhiều màu sắc. Trang điểm nhẹ nhàng làm cho đôi mắt cô thêm sâu thẳm sắc sảo, màu môi cũng thêm rực rỡ. Cuối cùng, còn đặc biệt làm nổi bật nốt ruồi nhỏ màu máu bồ câu trên sống mũi của Thương Vũ.
Một trận giày vò xong, khi xe hướng tới khách sạn, trời đã dần tối.
Nhìn thấy con gái, Thiệu Nhất Lam nữ sĩ cười đến mức không khép miệng lại được: “Ai nha, bé con của mẹ trang điểm thế này, còn đẹp hơn cả các nữ diễn viên trong giới showbiz!”
Thương Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng trước lời khen của mẹ.
Sau khi ngắm con gái một hồi, Thiệu Nhất Lam nữ sĩ lại khen ngợi chiếc trâm bạc trên tóc của Thương Vũ. Sợ mẹ bắt đầu hỏi về nguồn gốc của những món đồ này, Thương Vũ vội vàng kéo chủ đề trở lại bữa tiệc tối.
Buổi tiệc tối nay được tổ chức tại khách sạn Tông Thịnh, một khách sạn 7 sao quốc tế đầu tiên của Ngô Tô, còn chưa chính thức khai trương.
Dù ánh hoàng hôn bên ngoài chưa tắt, nhưng hội trường tiệc đã sáng rực ánh sao. Nhìn trần nhà như dải ngân hà, Thương Vũ bỗng nhớ đến cảnh trong bộ phim Harry Potter…
Ngoài sự xa hoa quá mức này, các chi tiết khác trong buổi tiệc cũng đều có dấu ấn của người đàn ông, như các bài hát tiếng Anh do ban nhạc trình diễn ở hai bên sân khấu, hay các hình ảnh 3D sống động trên tường, rất giống cảm giác như ở quán bar của phố Tây Lang…
Biết con gái không giỏi giao tiếp, Thiệu Nhất Lam nữ sĩ trực tiếp đưa cô vào hậu trường.
Chương trình của Thương Vũ bắt đầu sớm, vừa chỉnh sửa đàn tỳ bà và kiểm tra âm thanh xong thì đến lượt cô lên sân khấu.
Không khí trên sân khấu như được vẽ bằng một chiếc cọ vẽ lớn vô hình, từng nét từng nét tạo ra một bức tranh thủy mặc Giang Nam.
Dưới ánh sáng lấp lánh, cô gái ôm đàn tỳ bà bước ra từ sâu thẳm của con hẻm nước, đuôi váy sườn xám của cô như một tiên nữ từ trong tranh hạ phàm, nốt ruồi son giữa lông mày càng làm rung động lòng người.
Sau khi biểu diễn hai bài hát tiếng Ngô Tô,Thương Vũ chậm rãi rời sân khấu.
Sau khi biểu diễn xong, cô gái trở về bên cạnh mẹ mình.
Rõ ràng là có nhiều người đến trò chuyện với Thiệu Nhất Lam nữ sĩ hơn. Bà chủ tài giỏi khéo léo lướt qua đám đông, dẫn Thương Vũ ngồi vào bàn tiệc.
Chẳng bao lâu sau, mẹ lại rời ghế để đi xã giao, Thương Vũ ngồi một mình bên bàn tròn trống trải.
Cô cảm thấy lòng mình đột nhiên trống rỗng.
Lâu như thế,cô vẫn chưa thấy bóng dáng của anh.
Ngay cả khi cô biểu diễn, anh cũng không xuất hiện.
Cô còn đặc biệt hát những bài “Thanh Thanh Mạn” cùng “Thiên nhai ca nữ”, đều là những bài anh thích nghe…
Mở túi xách lấy điện thoại ra, Thương Vũ vô tình nhìn vào lịch sử duyệt web và bất ngờ thấy đoạn video về bài phát biểu của Tông Duệ sáng nay đã tăng nhiệt độ gấp nhiều lần, có vẻ như đang trở thành hiện tượng nổi bật như đêm đầu tiên cô nổi tiếng.
Ấn mở bình luận xem thử, trọng tâm vẫn là vẻ đẹp phi thường của người đàn ông, cùng với mức độ tài sản tương xứng với vẻ đẹp đó—các bình luận trở nên thẳng thắn và có phần hài hước hơn.
Trong khi mọi người tưởng tượng viễn cảnh, quần lót cũng bay lơ lửng…
Trong suốt buổi chiều, sự kiện kêu gọi đầu tư của Tông Thịnh đã nhanh chóng tăng nhiệt độ trên các nền tảng truyền thông.
Lý do đơn giản là, giá trị nhan sắc chính là lưu lượng.
Từ các phương tiện truyền thông, sao nổi tiếng, các bức ảnh được phát ra, gương mặt tuấn tú của người đàn ông được ánh sáng rượu vang chiếu rọi, thêm vào đó là những bộ đồ lộng lẫy, mỗi cử chỉ của anh đều tỏa ra phong cách quý phái.
Chớp mắt chậm rãi, Thương Vũ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà lấp lánh như bầu trời sao.
Cô bất chợt nhớ lại ngày hôm đó khi Tông Duệ mở bản thiết kế hình xăm, ánh mắt anh sáng lên và nói với cô, hoan nghênh đi vào thế giới của anh.
Thế giới của anh.
Hiện tại, thế giới xa hoa mê hoặc này cũng là của anh.
Anh ở đâu cũng đều là tâm điểm của sự chú ý…
“Bé con—”
Phía sau, giọng nói của mẹ gọi Thương Vũ về với thực tại.
Cô vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy quay lại—
Bất ngờ không kịp phòng bị mà sửng sốt một chút.
Người đàn ông vừa mới xuất hiện trên điện thoại giờ đây đang bước theo sau Thiệu Nhất Lam, đôi chân dài không nhanh không chậm nhàn nhã đi tới.
Anh đã thay đổi trang phục.
Vẫn là bộ âu phục đen. Khác với bộ trang phục chính thức vào buổi sáng có cà vạt, bộ này trông thoải mái hơn, không có cà vạt cũng không có áo lót bên trong—phần cổ áo sâu hình chữ V tạo thành một góc sắc bén, đường cong cơ ngực như ẩn như hiện.
Lại thêm chiếc khuyên tai kim cương đen ở tai phải…
Quyến rũ đến mức khó tin.
“Trước đó đã gặp qua――” Thiệu Nhất Lam mỉm cười giới thiệu với con gái, “Tiểu Tông tổng, con còn nhớ không?”
“……”
Cô nhớ quá rõ.
Thấp thỏm lo lắng chuyện giấu kỹ trong lòng bị bại lộ, xen lẫn cảm giác áy náy với mẹ, Thương Vũ nở một nụ cười gượng gạo với bạn trai: “……Chào anh.”
Tông Duệ cũng lên khóe môi, như cười lại giống như không cười mà vẽ ra một đường câu nhỏ.
Anh một tay cầm ly champagne, tay kia chậm rãi lười biếng rút ra khỏi túi áo.
“Đã lâu không gặp, Thương tiểu thư.”
“……”
Thương Vũ chỉ còn cách đưa tay ra bắt tay với anh.
Khoảnh khắc khi da thịt chạm vào nhau, lông mày của người đàn ông khẽ nhướn lên với cô.
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay mềm mại của cô.
Thương Vũ giật mình, ngay lập tức rút tay lại.
Thiệu Nhất Lam không nhận ra hành động lén lút của họ, chỉ loay hoay mời họ ngồi xuống.
Thương Vũ ở điểm mù mà mẹ cô không nhìn thấy lườm anh một cái, rồi ngồi lại chỗ cũ.
Thiệu Nhất Lam ngồi sát bên con gái, còn Tông Duệ ngồi xuống phía bên kia của bà.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng việc sắp xếp như vậy là hợp lý, nhưng rồi Thiệu nữ sĩ bất ngờ đứng dậy, xin lỗi rồi đi chào hỏi một người bạn vừa đến.
Chiếc bàn lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người họ.
Trên sân khấu, một bài hát tiếng Anh vừa kết thúc.
Ban nhạc đột ngột chuyển sang một ca khúc nổi tiếng thời Dân quốc, “Giả Chính Kinh” (Giả Bộ Đoan Trang).
Tông Duệ khẽ cười một tiếng, đặt ly champagne xuống.
Đáy ly khẽ va vào cạnh bàn tạo ra một âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng người ngồi đối diện dường như không hề hay biết.
— Cô gái dường như đã bị mê hoặc bởi bản nhạc cũ, chỉ chăm chú nhìn vào sân khấu…
Bỗng nhiên, túi xách trên bàn rung nhẹ.
Thương Vũ kéo khóa túi lấy điện thoại ra.
Hình đại diện WeChat quen thuộc, vốn im lặng cả ngày, nhảy lên màn hình.
Duệ Ca Ca: 【 Có ý gì đây? 】
【 Không nhận ra bạn trai của em nữa à? 】
Từ khóe mắt, cô thấy đôi tay dài của người đàn ông vô tình vuốt ve mép điện thoại.
Ánh mắt anh cũng lén lút nhìn về phía cô.
Thương Vũ khẽ nhếch môi, bắt đầu nhắn tin trả lời.
“Lông Vũ”: 【Đúng vậy.】
【Hôm nay Tiểu Tông gia thật rực rỡ, suýt chút nữa em đã không nhận ra.】
Bên cạnh bàn rơi xuống một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Tin nhắn nhanh chóng được phản hồi:
“Duệ Ca Ca”: 【Aiii,nói đạo lý một chút đi, là ai nhất định muốn cùng anh lén lút?】
【Hiện tại sao lại ăn dấm rồi?】
Thương Vũ ở trong lòng hừ một tiếng.
“Lông Vũ”: 【Ai ăn dấm? Anh bớt tự mãn đi.】
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, ý cười trên môi người đàn ông càng trở nên rõ ràng hơn.
“Duệ Ca Ca”: 【Bạn gái,môi em sắp chu lên tận trời rồi】
【Còn chu nữa, ca ca thật sự sẽ hôn em đấy】
Vừa đọc xong hai dòng tin nhắn này, người đàn ông bên bàn đột ngột đứng dậy, bước một bước dài tiến lại gần.
Thương Vũ giật mình, vội mím môi—
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy Tông Duệ lịch lãm đưa tay ra phía sau cô.
“Chú Quách, hân hạnh.”
“……”
Người đàn ông này…
Chắc chắn lại đang cố ý trêu chọc cô!
Cắn chặt môi, Thương Vũ úp điện thoại xuống bàn nhìn sang phía khác.
Người vừa đến đang thân mật trò chuyện với Tông Duệ, bên cạnh còn có một cô gái đứng đó.
Cô gái không nói gì, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào người Tông Duệ, trong mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ cùng phấn khích.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, người nói chuyện liền chuyển chủ đề: “…À đúng rồi, đây là con gái tôi, Gia Gia, sắp tới cũng sẽ đi học tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia.”
“Ừm, tôi nhớ cậu cũng tốt nghiệp từ trường này phải không?” Khi nói, ông ta ra hiệu cho con gái bên cạnh, “Gia Gia, con có muốn xin số liên lạc của Tông Tổng không? Sau này đến Anh, nếu có gì không hiểu, có thể thỉnh giáo cậu ấy!”
“…”
Ngón tay vô thức nắm chặt lấy khăn trải bàn, Thương Vũ có chút không được tự nhiên chuyển ánh nhìn về phía sân khấu.
Khi bài hát “Giả Chính Kinh” vừa kết thúc, ban nhạc không dừng lại, lại tiếp tục chơi một ca khúc dân ca cũ, “Jambalaya.”
“Tiểu Tông ca ca, em thấy trên trang web của trường, anh còn là cựu sinh viên xuất sắc nữa!” Phía sau, cô gái đã lấy điện thoại ra, nói chuyện một cách tự tin, “Em vẫn còn vài điều chưa rõ về chuyên ngành, hay là… chúng ta thêm bạn WeChat để sau này tiện trao đổi nhé?”
Nhìn lướt qua mã QR trên điện thoại, Tông Duệ không nói gì, ánh mắt thoáng nghiêng.
Cô gái ngồi đối diện vẫn chăm chú nhìn lên sân khấu, không hề cử động.
Lúc này, môi không còn chu lên nữa.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại phồng lên, trông như đang chịu đựng một ấm ức lớn…
Đầu lưỡi chạm vào răng, anh khẽ cười.
“Xin lỗi, không tiện lắm.”
Người đàn ông từ chối, lắc lắc chiếc điện thoại: “Bạn gái tôi quản nghiêm lắm.”
“……”
Âm nhạc dường như bỗng dưng được khuếch đại. Giọng hát của ca sĩ nhẹ nhàng vui tươi hơn hẳn.
Tâm trạng của Thương Vũ cũng vậy.
Cô nghe thấy người được gọi là “Quách thúc” cười gượng hai tiếng: “Không trách được, không trách được mọi người đều nói Tông Tổng chỉ thích làm việc lớn mà không phô trương… Nhưng chú phải nhắc nhở cậu một câu nhé…”
“Đàn ông chúng ta là phải làm việc lớn! Sao có thể để phụ nữ ràng buộc, đúng không?”
Tông Duệ khẽ cười: “Không còn cách nào a.”
Giọng điệu của anh như bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng tràn đầy sự cưng chiều: “Cô nàng nhà tôi quen được tôi chiều đến hư rồi.”
Nói xong, tay anh dường như vô tình đặt lên lưng ghế bên cạnh.
Những ngón tay dài hướng thẳng vào chiếc trâm bạc cài trên đầu cô gái.
“Ai bảo tôi thích cô ấy chứ.”
“…”
Khi bố con nhà họ Quách đang nhìn nhau đầy lúng túng, một tiếng gọi đầy nhiệt tình phá vỡ cục diện bế tắc.
“Ai nha, Quách tổng!”
Giọng của Thiệu Nhất Lam vang lên trước khi bà kịp xuất hiện: “Sao giờ mới đến vậy!”
Lại một vòng chào hỏi và xã giao.
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập quanh bàn, chẳng bao lâu, chiếc bàn tròn đã ngồi kín chỗ.
Người đàn ông vừa rồi đứng sau lưng Thương Vũ, lúc này chân cũng không di chuyển, chỉ đơn giản kéo chiếc ghế gần mình nhất,rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Tim Thương Vũ bỗng chốc đập nhanh hơn.
Cô lo lắng liếc nhìn mẹ mình ở phía bên kia,dưới bàn đá chân Tông Duệ một cái.
Đôi giày da cừu mềm mại của cô lướt nhẹ qua cổ chân của người đàn ông, nơi được bao bọc bởi tất đen, lực nhỏ của cô gái rơi vào người anh chẳng khác nào đang trêu chọc.
Rõ ràng là đang tán tỉnh.
Là ám chỉ.
Là câu dẫn…
Tông Duệ không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ điều chỉnh cổ áo sâu chữ V của mình, ánh mắt sắc bén sâu kín liếc nhìn cô gái bên cạnh.
“Ngay sau đó, phía sau lưng của Thương Vũ bỗng chốc cứng đờ.
Bàn tay của người đàn ông dưới lớp khăn trải bàn,cách một lớp váy, nắm chặt lấy chân cô.
“Gấp cái gì.” Anh không nhìn cô, dùng âm điệu trầm thấp mập mờ chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.
Bàn tay lớn của anh cũng đồng thời di chuyển nhẹ trên phần đùi mịn màng của cô.
“Hôm nay, hai giờ em không chạy được đâu”
Ở chỗ chân bị nắm lấy cùng nửa người bên kia của Thương Vũ đều tê dại.
Cô không dám nhúc nhích, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi: “Anh đừng—”
“Kính chào các vị khách quý, chào buổi tối tất cả mọi người!”
Giọng nói của người dẫn chương trình đã nuốt chửng lời phản đối của cô gái.
Bàn của họ ở ngay phía trước người dẫn chương trình, khi cả hội trường cùng quay đầu nhìn, Thương Vũ nín thở.
Có tật giật mình.
Cô luôn có cảm giác như tất cả mọi người đều thấy rõ cảnh tượng dưới tấm khăn trải bàn—
Bàn tay của người đàn ông như một con rắn gian xảo và tham lam, không chỉ qua lớp váy mà còn đang khẽ kéo phần xẻ tà của váy, đùa nghịch vùng nhạy cảm ở sau đầu gối của cô…
Thương Vũ cảm thấy như mình không thể thở nổi.
Hết lần này đến lần khác người đàn ông này vẫn không hề để lộ chút dấu vết nào.
Ở nơi mà không ai có thể thấy, tay anh càng làm càn mà trêu chọc cô, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí còn có thể cùng người bên ngoài chuyện trò vui vẻ.
Thật sự rất xấu…
Mãi đến khi người dẫn chương trình đọc xong lời giới thiệu, bàn tay với các khớp ngón rõ ràng của người đàn ông mới trở lại bàn, như không có việc gì bưng ly Champagne lên.
Không kịp cảm thấy xấu hổ và tức giận, sự chú ý của Thương Vũ bị lời của người dẫn chương trình thu hút: “… Tiếp theo, chúng ta sẽ có một “trò chơi nhỏ,” tất cả các khách mời đều có cơ hội tham gia nhé!’”
Người dẫn chương trình nói xong,bày ra vẻ mặt thần bí mời mọi người chú ý đến dải ruy-băng trên tay khi vào cửa.
Thương Vũ nhìn dải ruy-băng đỏ trên cổ tay, thấy một con số nhỏ: 27.
Người dẫn chương trình ngay lập tức công bố quy tắc trò chơi: sẽ chọn ngẫu nhiên năm nhóm mười con số, khách mời có số tương ứng sẽ lên sân khấu theo cặp và thực hiện một tiết mục theo yêu cầu.
Vừa dứt lời, các con số trên màn hình lớn bắt đầu cuộn nhanh.
Khi con số của nhóm đầu tiên xuất hiện, bầu không khí trong phòng lập tức được khuấy động — “trúng thưởng” là nam minh tinh nổi tiếng nhất tối nay và nữ ca sĩ từng hát OST cho bộ phim do nam minh tinh đó đóng vai chính.
Thật tình cờ, tiết mục ngẫu nhiên của họ là hát một bài song ca.
Khi nhóm số hai và ba xuất hiện, Thương Vũ cảm thấy có điều gì đó không đúng — dường như, không phải hoàn toàn “ngẫu nhiên” như vậy.
Các khách mời lên sân khấu biểu diễn đều là những chuyên gia trong lĩnh vực của mình, từ côn khúc Ngô Tô cho đến xướng ngôn Bắc Kinh đều có hình mẫu.
Thiệu Nhất Lam nữ sĩ được mời lên sân khấu ở nhóm số bốn, đối tác của bà là một ảo thuật gia nổi tiếng từ Úc Thành.
Khi tổng giám đốc nữ trở thành người hỗ trợ, bị ảo thuật gia đưa lên không trung trong chớp mắt, bầu không khí trên sân khấu đạt đến đỉnh điểm.
Nhìn thấy mẹ mình vỗ ngực trở lại từ sân khấu, Thương Vũ cảm thấy có dự cảm —
Quả đúng như vậy, ngay lập tức, cô thấy số của mình xuất hiện trên màn hình lớn như là nhóm số cuối cùng.
Thật trùng hợp, số của nhóm cô đối xứng với số của mình: 27 72.
Chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy.
Đầu óc Thương Vũ và bầu không khí trong phòng cùng lúc nổ tung.
“…… Đây là chủ của chúng ta tối nay, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính!! Không biết mọi người có Weibo không — Tổng giám đốc Tông của chúng ta đã lên hot search hai lần rồi!” Người dẫn chương trình nhiệt tình khuấy động không khí, “Ôi, thật trùng hợp,Thương lão sư của chúng ta cũng rất nổi tiếng trên mạng, khách du lịch đến Ngô Tô đều tranh vé để nghe cô ấy biểu diễn……”
Thương Vũ đứng yên tại chỗ, còn người đàn ông thì tỏ ra rất tự nhiên. Anh vừa giơ tay đáp lại sự kêu gọi của người dẫn chương trình và tiếng hoan hô từ khán giả, vừa lịch sự tao nhã hướng về phía cho cô gái làm động tác “mời”.
“Bé con?” Thiệu Nhất Lam vỗ nhẹ vào chân của Thương Vũ, nhẹ giọng nhắc nhở, “Đi đi.”
Bà cũng hơi bất ngờ với tình huống này,còn cảm thấy kinh ngạc hơn bao giờ hết với phản ứng bối rối của cô con gái: “Ai nha, sao mặt con lại đỏ như thế…”
“……”
Da đầu căng cứng mà đứng dậy, Thương Vũ cùng với người đàn ông bước ra sân khấu.
“Anh cố ý đúng không?” Cô thì thầm hỏi anh.
Tông Duệ nhướn mày: “Đúng.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Thương Vũ cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình: “Anh đã đồng ý với em là sẽ không…”
Câu nói của cô bị ngắt bởi dòng chữ trên màn hình.