Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 19: Chương 19




Tang Tửu lo nếu cô không ôm chặt thì Ôn Quý Từ sẽ lập tức ném cô xuống, thế nên cô vội ôm chặt cổ anh.
Ánh mắt Tang Tửu hơi lay động, cô chợt kề sát bên tai Ôn Quý Từ, cắn răng nói: “Anh trai, lần này ôm đủ chặt chưa?”
Ôn Quý Từ bật cười: “Cũng ổn đấy.”
Tang Tửu: “…” Hay là em bóp chết anh luôn.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu về phòng cô.
Xung quanh mờ tối, Ôn Quý Từ bước từng bước đến phòng Tang Tửu, dường như hoàn toàn không hề bị quấy nhiễu bởi bóng tối.
Anh đặt Tang Tửu lên giường, lúc này, ánh sáng đột nhiên bao trùm, bóng tối trong phòng biến mất, có điện rồi.
Ôn Quý Từ lên tiếng: “Ngoan ngoãn ngồi đó, anh đi lấy hòm thuốc.”
Chẳng bao lâu sau Ôn Quý Từ quay lại, anh nâng chân Tang Tửu lên, chuẩn bị khử trùng vết thương.

Tang Tửu nhất quyết từ chối: “Để em tự làm.”
Nghe thế, Ôn Quý Từ khựng lại, ngước mắt: “Em không cần chân nữa à?”
Tang Tửu nghĩ đến tính cách qua loa đại khái của mình, cô im lặng rụt tay lại.
Ôn Quý Từ vừa bôi thuốc cho Tang Tửu vừa làm như vô ý hỏi: “Sao hôm nay trên người em có mùi nước hoa của nam?”
Tang Tửu khó hiểu, mũi Ôn Quý Từ là mũi chó à? Cô không nghĩ kỹ, tiện miệng đáp: “Anh nói Tông Ngộ…”
“Á…” Cô bỗng la lên.
Chân truyền đến cơn đau dữ dội, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tang Tửu.
Ôn Quý Từ, anh đang lấy việc công báo thù riêng sao!
Tang Tửu trừng Ôn Quý Từ, muốn rút chân về.
Tay Ôn Quý Từ nắm quanh mắt cá chân Tang Tửu, kéo cả người cô lại.

Anh thờ ơ nắm lấy mắt cá Tang Tửu, thái độ như đang ngắm nghía.
Chân cô nằm trên lòng bàn tay anh, loáng thoáng mập mờ.
Anh thong thả hỏi: “Tông Ngộ làm sao?”
“Sao em phải nói cho anh?”
“Nếu em không nói thì chúng ta cứ giằng co thế này cả đêm, dù sao anh cũng không ngại.”
“…”
“Em chỉ chụp với Tông Ngộ một bức ảnh, lúc đó Lâu Nguyệt cũng ở cùng em, không tin anh vào weibo của Tông Ngộ mà xem.” Tang Tửu không vui nói.
Dường như Ôn Quý Từ rất hài lòng với câu trả lời này, anh bỗng bật cười.
Anh cúi đầu, tiếp tục xử lý vết thương.

Tang Tửu rụt chân lại: “Đau…”
Ôn Quý Từ ngước mắt, như cười như không nói: “Yên tâm, lần này không làm em đau nữa.”
Anh rũ mắt, bàn chân trắng nõn của Tang Tửu nằm trong lòng bàn tay anh, anh cẩn thận từng tí bôi thuốc.
Không biết tại sao, Tang Tửu chợt cảm thấy mặt hơi nóng, cô ngoảnh đầu đi.
Sau đó, hai người mãi chẳng nói gì.

Bôi thuốc xong, Ôn Quý Từ quay về phòng anh.
*
Sáng sớm Ôn Quý Từ đến tập đoàn Thế Hòa.
Làm việc đến tối, Ôn Quý Từ vẫn ở công ty, có lẽ sẽ làm thâu đêm.
Đánh thức anh khỏi công việc là một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên, Ôn Quý Từ vẫn chăm chú vào tài liệu, với tay sang bên cạnh nhấc điện thoại, bên trong vang lên một giọng nữ hơi căng thẳng.
“Xin chào, tôi là Lâu Nguyệt, bạn của Tang Tửu.”
Ôn Quý Từ ngẩng phắt đầu, hỏi: “Tang Tửu làm sao à?”
“Tang Tửu uống say rồi, giờ cô ấy đang ở câu lạc bộ Vân Mai…”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ đứng dậy, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi đến ngay.”
Ôn Quý Từ cầm áo vest ở một bên, tùy tiện xách lên tay, bước nhanh ra ngoài cửa.


Xe lao nhanh vào đêm đen.
Ôn Quý Từ đến phòng bao của câu lạc bộ Vân Mai, anh đẩy cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy Tang Tửu dựa vào người Lâu Nguyệt.
Hôm nay Tang Tửu mặc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc váy dài màu đỏ.
Tà váy như từng cánh hoa, tầng tầng lớp lớp phủ đến mắc cá của cô, có cảm giác phong tình khác lạ.
Ôn Quý Từ điều chỉnh lại sắc mặt, bước nhanh đến bên cạnh Tang Tửu, nhìn Lâu Nguyệt và Trang Lan, khẽ gật đầu: “Phiền hai cô rồi.”
Lâu Nguyệt và Trang Lan không tiếp xúc nhiều với Ôn Quý Từ, hai người vội nói: “Không phiền, Tiểu Tửu uống say ròi, phải cẩn thận chút.”
Hôm nay, Tang Tửu với họ tụ tập, tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm, cô cứ uống rượu mãi, hai người khuyên rồi nhưng Tang Tửu không nghe, vẫn uống tiếp.
Ôn Quý Từ gật đầu, anh cởi áo vest rồi cúi người xuống, cẩn thận phủ áo vest lên người Tang Tửu…
Một giây sau, anh khom người bế ngang Tang Tửu lên.
Tang Tửu mơ màng mở mắt, cô ngẩng đầu nhìn, lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn cằm góc cạnh và rõ ràng của người bế cô.
Cô không nhận ra người trước mắt là Ôn Quý Từ, cô cau mày: “Anh là ai, cách xa tôi chút, cẩn thận tôi gọi anh tôi đánh anh…”
Sau đó, Tang Tửu giơ tay, bàn tay mảnh khảnh trắng mịn đánh thẳng lên mặt Ôn Quý Từ.
‘Chát’, không khí yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Lâu Nguyệt với Trang Lan nơm nớp lo sợ đưa mắt nhìn nhau, chết chắc rồi!
Hai người dè dặt nhìn Ôn Quý Từ, nhưng lại phát hiện đến cả đầu mày Ôn Quý Từ còn chẳng nhíu lại, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy Tang Tửu.
“Là anh.” Giọng anh hơi bất lực.
Ôn Quý Từ chẳng những không tức giận mà còn cẩn thận đặt tay Tang Tửu vào trong áo vest, chỉnh lại áo vest, đảm bảo gió không thổi vào Tang Tửu.
Lâu Nguyệt và Trang Lan kinh ngạc, thì ra tính tình Ôn Quý Từ tốt vậy à? Thế này hình như hoàn toàn khác với những gì Tang Tửu nói mà.
Ôn Quý Từ lại ôm Tang Tửu chặt hơn rồi mới nhìn hai người họ: “Tôi đưa cô ấy đi trước.”
Hai người sửng sốt gật đầu, vẫn đang kinh ngạc chưa hoàn hồn lại.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu đi ra ngoài, anh cúi đầu nhìn cô.
Khuôn mặt Tang Tửu trắng mịn, mái tóc đen rơi trên cánh tay anh, đẹp đến rung động lòng người.
Anh thu ánh mắt lại, không dám nhìn thêm nữa.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu lên xe, lái về nhà tổ họ Ôn.

Đến nhà, anh lại bế Tang Tửu xuống xe.
Tang Tửu vẫn luôn rất yên lặng đột nhiên đạp một cái, một tiếng ‘cộp’ vang lên, Ôn Quý Từ đưa mắt nhìn, một chiếc giày cao gót rơi xuống đất.
Chiếc còn lại cũng lủng lẳng móc trên mu bàn chân trắng nõn của cô.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu đi lên cầu thang, mới đi được mấy bước thì một tiếng ‘cộp’ nữa lại vang lên, chiếc giày cao gót còn lại nằm trên cầu thang.
Ôn Quý Từ bình ổn lại hơi thở, anh tiếp tục bế Tang Tửu lên lầu.
Đến phòng Tang Tửu, anh mở cửa, bế cô rồi nhấc bổng lên, thậm chí không cần nhìn mà móc chân vào cửa rồi đá ra sau.
Ôn Quý Từ đặt Tang Tửu lên giường, anh vừa đứng thẳng dậy thì Tang Tửu giơ tay lên, vứt áo vest và áo khoác ngoài xuống đất.
Ôn Quý Từ hít sâu một hơi, cúi xuống nhặt như đã cam chịu số phận.
Hơi men bốc lên, cơ thể Tang Tửu vô cùng nóng nực, cô nỉ non: “Nóng quá…”
Cô ngồi dậy, vươn tay ra sau lưng để kéo dây khóa phía sau xuống.
Lúc này, một bàn thon dài phủ lên mu bàn tay Tang Tửu, anh như đang kiềm nén cảm xúc.
“Đừng cởi nữa,”
Tang Tửu mở mắt, đầu óc mơ màng, lúc quay sang thì chỉ thấy vài cái bóng chồng lên nhau, cô nheo mắt nhìn.
“Anh là ai, sao anh lại can thiệp vào chuyện của tôi?”
Ôn Quý Từ day đầu mày: “Uống say rồi ngay cả lời anh nói cũng không nghe nữa đúng không?”
Tang Tửu nhận ra khuôn mặt Ôn Quý Từ, cô nhàn nhạt cười: “Thì ra anh là tên khốn Ôn Quý Từ à.”
Hôm nay lúc cô đi tụ tập đột nhiên nhớ đến những lời lạnh nhạt Ôn Quý Từ nói, cô càng nghĩ càng thấy giận, càng giận thì uống càng nhiều, cuối cùng cô cũng không biết cô uống bao nhiêu rượu nữa.
Giờ cái người đáng ghét đang đứng trước mặt Tang Tửu, cô cố ý đặt tay lên khóa kéo, làm ra vẻ muốn kéo xuống.
Ôn Quý Từ lại đè tay Tang Tửu lại, trầm giọng nói: “Chẳng phải bảo em đừng cởi à?”
“Đây là phòng em, em làm gì là tự do của em, anh ra ngoài!”
Một giây sau, Ôn Quý Từ lật cả người Tang Tửu lại, một tay anh đặt lên bả vai của cô, đẩy cô ra sau.
Tang Tửu mất kiểm soát ngã ra sau, đặt lưng xuống giường.
Bóng đen cao lớn bỗng chốc phủ xuống, như một cái lồng giam cô lại.
Tang Tửu ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường.

Ôn Quý Từ nghiêng người sang, cơ thể anh hơi hạ xuống, tay chống hai bên người Tang Tửu.
Anh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô, hệt như kẻ chế tài vô tình.
Mỗi một tấc ánh mắt lướt qua đều giống như lưỡi câu, chậm rãi và tỉ mỉ vuốt ve.
Mọi suy nghĩ của Tang Tửu như trần trụi trước mặt anh.
Tang Tửu tức giận, cô đang định lên tiếng thì Ôn Quý Từ giơ tay lên, đan hai tay Tang Tửu lại với nhau rồi lại trói chặt tay cô trên đỉnh đầu cô, đè lên đầu giường.
Hai tay Tang Tửu bị hạn chế, cô nhấc chân nhưng Ôn Quý Từ lại dùng đầu gối kẹp chặt chân cô lại.
Trong bóng tối, giọng Ôn Quý Từ không gợn chút sóng: “Anh chỉ nói một lần thôi, em nghe cho rõ.”
Một tay anh nâng cằm Tang Tửu, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ không được cởi qu4n áo nữa.

Thứ hai, đợi anh đi rồi thì em đi tắm, sau đó thay đồ sạch…”
Còn chưa nói xong, giọng nói nghẹn ngào khe khẽ, vô cùng ấm ức vang lên: “Anh dữ với em…”
Ôn Quý Từ sững người.
Lúc này, mấy giọt nước mắt lăn xuống rơi trên đầu ngón tay Ôn Quý Từ, lành lạnh tựa tuyết nhưng lại nóng bỏng khiến người ta phải hoảng hốt.
Đôi đồng tử của Ôn Quý Từ bỗng co thắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Tang Tửu khịt mũi: “Rõ ràng là anh không đúng mà anh còn dữ với em…”
Ôn Quý Từ bỗng chốc mất hết lửa giận, anh đứng đậy, ngồi bên giường Tang Tửu, cẩn thận dè dặt nói: “Xin lỗi, vừa rồi là anh không đúng.”
Anh thận trọng nhìn vẻ mặt Tang Tửu, thăm dò hỏi: “Em có thể tha lỗi cho anh không?”
Hồi lâu Tang Tửu vẫn chẳng nói gì, cô dựa vào bên giường, tiếng nức nở dần ngớt.
Cô ngẩn ngơ nhìn Ôn Quý Từ, lần nữa nhớ đến hôm sẩm tối ảm đạm đó, những lời nói lạnh nhạt của anh hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ đăm đắm, đột nhiên cô khẽ hỏi một câu: “Anh, anh ghét em đến thế sao?”
Ôn Quý Từ sững sờ.
Giọng nói trầm thấp của Tang Tửu vang lên: “Hôm đó ở sân golf, em vào nhầm phòng thay đồ nam, sau đó em nghe thấy những lời anh nói.”
“Anh nói, cô ấy không phải em gái tôi.”
Cơ thể Ôn Quý Từ khựng lại, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao hôm đó Tang Tửu vô duyên vô cớ cáu kỉnh, hỏi cô lý do thì cô không nhắc dù chỉ một chữ.
Bây giờ, tất cả những khó hiểu đều có nguyên do.
Trái tim Ôn Quý Từ ngập tràn nỗi đau khó nói, anh có thể tưởng tượng được khi đó Tang Tửu nghe câu này sẽ buồn bã đến thế nào.
Ôn Quý Từ hít sâu một hơi, lên tiếng: “Không phải như em hiểu đâu.”
“Vậy anh nói cho em biết, em nên hiểu thế nào?” Tang Tửu lập tức gặng hỏi.
Mượn men rượu, cuối cùng cũng thốt ra điều không cam tâm trong đáy lòng.
Tang Tửu cũng không nhận ra, lúc Ôn Quý Từ nói câu này, trong lòng cô dâng lên niềm vui khó tả.
Ôn Quý Từ im lặng nhìn Tang Tửu, cô nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong, cô đang đợi câu trả lời của anh.
Anh mím chặt môi, đôi môi mỏng khẽ run khó nhận ra được.
Nhưng, sao anh có thể nói ra được đây?
Trong bầu không khí mờ tối, dường như ánh trăng đang rơi xuống.

Ánh trăng trên mặt đất kéo dài thành một đường viền lạnh lẽo, nhưng dù có nhợt nhạt đến đâu thì cũng không bằng sắc mặt của Ôn Quý Từ.
Mặt anh sớm đã trắng bệch.
Ôn Quý Từ im lặng rất lâu, anh nhìn Tang Tửu, chậm rãi lên tiếng: “Tang Tửu, em say rồi.”
Tang Tửu cười giễu: “Anh xem, ngay cả lừa em anh còn chẳng muốn.”
Cô lẩm bẩm: “Mười bốn tuổi em đến nhà họ Ôn, bây giờ em hai mốt.

Bảy năm rồi, cho dù nuôi thú cưng thì cũng đã nảy sinh tình cảm.”
“Còn anh thì sao? Em trưởng thành chưa được bao lâu thì anh ra nước ngoài, một lần đi là đi ba năm, ngay cả tin nhắn cũng chẳng thèm gửi cho em.”
Tang Tửu nhìn chòng chọc vào Ôn Quý Từ, lồng ngực phập phồng, cô gặng hỏi từng chữ: “Ôn Quý Từ, anh ghét em đến mức này sao?”
Có lẽ chỉ hôm nay mượn hơi men cô mới dám chất vấn anh, mới dám can đảm hỏi ra câu hỏi mà cô đã giữ trong lòng rất lâu.
“Anh không ghét em.” Sắc mặt Ôn Quý Từ lại càng tái hơn.
Đầu Tang Tửu đau nhức, nhưng cô lại không kiềm được mà nhớ đến cảnh tượng lần đầu cô gặp Ôn Quý Từ.

Hôm đó mặt trời chói chang, nhưng cũng chẳng bì được với vẻ khôi ngô đáng kinh ngạc của Ôn Quý Từ.
Cô đã nghĩ, người anh trai này đẹp trai thật, nhưng khuôn mặt đẹp như vậy, tại sao luôn nói ra những câu lạnh nhạt đến thế chứ?
Tang Tửu không nhìn Ôn Quý Từ, cô ngoảnh đầu nhìn vào khoảng không, thì thầm: “Em thường hay nghĩ, rốt cuộc anh ghét gì ở em?”
Ôn Quý Từ kiềm nén không lên tiếng, trái tim anh như một vết sẹo bị rách toạc không thể nào chữa lành được.
“Sao anh lại ghét em được?”
Ngay cả nhìn cô một cái anh cũng cảm thấy xa xỉ, sao có thể ghét cô được.
Tang Tửu khẽ nói: “Thì ra anh không ghét em à, vậy em càng đáng thương hơn rồi.

Ngay cả ghét em mà anh cũng thấy dư thừa, với anh mà nói, em hoàn toàn chẳng được xem là một người xa lạ.”
“Ôn Quý Từ, anh có từng nghĩ…” Tang Tửu cười buồn: “Em là người, không phải con rối chưa?”
Giọng cô nghẹn ngào, xen lẫn tủi thân khó tả: “Anh hờ hững với em như vậy, em cũng biết khóc, cũng biết buồn.”
Trái tim Ôn Quý Từ đau đớn, anh giữ bả vai Tang Tửu, nhìn thẳng vào cô: “Tang Tửu, em nghe kỹ này.

Anh không ghét em, trước giờ anh không hề nghĩ em là người lạ, anh chỉ… anh chỉ…”
Lời đã ở trong cổ họng nhưng anh không tài nào thốt ra được.
Tang Tửu ngước đôi mắt rơm rớm nước, ép sát từng bước: “Chỉ là gì?”
Ôn Quý Từ lại im lặng.
Ánh mắt Tang Tửu nhìn thẳng vào mắt Ôn Quý Từ, nghiêm túc hỏi: “Em không muốn nghe câu trả lời lấy lệ, bây giờ em chỉ muốn hỏi anh một câu.”
“Em nói đi.”
Tang Tửu vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ hỏi: “Ôn Quý Từ, anh trả lời em, đời này em có thể làm em gái của anh không?”
Tang Tửu cũng không biết tại sao cô lại để tâm đến vấn đề này đến thế.

Có thể là lúc đầu không quá để tâm, nhưng càng nghĩ nó lại càng trở thành chấp niệm.
Mí mắt Ôn Quý Từ khẽ run, câu hỏi của cô giống cái lồng trói buộc anh, nhốt anh, cũng nhốt cả cô lại, giam cầm hai người trong đó.
Anh cố hết sức mình muốn thoát ra ngoài, nhưng lại chỉ có thể chìm vào địa ngục sâu thẳm hơn.
Ôn Quý Từ lại im lặng không lên tiếng.
Tang Tửu cảm thấy đầu cô đau như búa bổ, cô bất giác nghĩ, cơn đau này có lây không nhỉ, nếu không sao cô cảm thấy trái tim cô cũng đang âm ỉ đau?
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, lạnh lùng nói: “Em chỉ cần một câu của anh, thừa nhận em là em gái anh rất khó sao?”
Cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng giọng vẫn nghẹn ngào: “Ôn thái tử, với anh mà nói, hạ mình quay đầu nhìn em một lần khó đến thế sao?”
Từng tiếng chất vấn vang lên, Ôn Quý Từ cứng đờ ngồi đó.
Ôn Quý Từ, mày nghe thấy chưa? Cô ấy đang hỏi mày.
Sâu trong lòng có một giọng nói đang vang lên, mày trả lời đi, mày chưa từng xem cô ấy là em gái mày, cô ấy chiếm một vị trí không thể nào thay thế được trong cuộc đời mày.
Mày nghĩ xem mục đích mày về nước là gì? Mày đành lòng nhìn cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác sao?
Sắc mặt Ôn Quý Từ ngày càng nhợt nhạt.
Lúc này, lại có một giọng nói bình tĩnh xuất hiện, nếu mày muốn nói ra suy nghĩ thật sự của mày, mày có từng nghĩ đến hậu quả khi làm vậy không?
Cô ấy say rồi, này cũng muốn làm liều với cô ấy sao?
Mày đã từng đau khổ như vậy, bây giờ mày định kéo cô ấy cùng xuống địa ngục sao?
Từng câu từng chữ như tiếng sét rền vang, xé toạc tất cả mộng tưởng.
Ôn Quý Từ nhắm mắt, tay anh từ từ siết lại, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng yếu ớt buông lỏng ra.
Ngón tay út của anh bất giác run lên, như thể chạm vào tương lai không nhìn thấy được kia.
Tang Tửu vẫn luôn nhìn Ôn Quý Từ đăm đắm, vì say nên đầu cô rất đau, hệt như vô số cây kim đâm vào đầu vậy.
Cô cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn Ôn Quý Từ chằm chằm.
Ôn Quý Từ vẫn không nói, khuôn mặt anh như băng tuyết ngưng đọng, môi anh rất tái, gần như không có chút sắc hồng nào.
Tang Tửu hơi ngẩn người, là vì cô uống say à? Sao cô cảm thấy trong đáy mắt Ôn Quý Từ lờ mờ có nỗi đau giãy giụa, cô bỗng cảm thấy mình nhìn không rõ nữa.
Ôn Quý Từ mở mắt, anh lại nhìn Tang Tửu, đủ thứ cảm xúc đan xen xuất hiện, ánh mắt anh nhìn Tang Tửu hệt như đêm đen bao trùm lấy cô.
Trong tĩnh lặng, Tang Tửu nghe thấy câu trả lời của Ôn Quý Từ, giọng anh lạnh lùng mà nhẹ bẫng, như một lưỡi dao sắc bén dễ dàng đâm xuyên qua không khí.
“Anh không có gì để nói.”
Mỗi một chữ bật ra giống như đang lăng trì cô.
Lòng Tang Tửu lạnh như tro tàn, đầu cô càng đau hơn nhưng cô bỗng bật cười.
Tang Tửu nghiêng người, giọng cô khàn đặc: “Em buồn ngủ, anh đi được rồi.”
Lúc này, một sức mạnh đột nhiên nắm lấy cánh tay Tang Tửu, kéo cả người cô sang, ôm vào lòng.
Hai tay Ôn Quý Từ ôm lấy vai Tang Tửu, khóa chặt cô trong vòng tay anh.

Anh ôm cô chặt như vậy, dùng sức đến thế, hệt như muốn khảm cô vào trong xương máu anh.

Không hề che giấu điên cuồng và mặc ý nơi đáy mắt anh.
Cô vùng vẫy, anh ép sát.


Cô lùi lại, anh càng tiến gần.
Tang Tửu giãy giụa một hồi, phát hiện cô hoàn toàn không thể chống lại Ôn Quý Từ được, cô lạnh lùng lên tiếng: “Buông em ra.”
“Không buông.” Giọng anh khàn đặc quanh quẩn trong tai cô.
Tang Tửu vốn chẳng còn bao nhiêu sức, hơi men xộc lên, giọng cô nhẹ đi nhiều: “Buông tay.”
“Không buông.” Vẫn hai chữ, quyết không nhường.
Tang Tửu im lặng một lúc, cô bỗng cao giọng: “Ôn Quý Từ, anh điếc sao? Em bảo anh buông tay, anh không nghe thấy em nói à?”
Tầm mắt Ôn Quý Từ rơi vào bóng tối, ánh mắt anh đen kịt mà sâu thẳm.

Khoảnh khắc này, như có pháo hoa đột nhiên xuất hiện trong đêm đen.
Đốm sáng đó như cháy lan ra đồng cỏ, thoáng chốc bị bao phủ trong ngọn lửa vô hình nóng rực.
Trong mờ tối, Ôn Quý Từ ngước mắt, giọng anh vừa khàn vừa đè nén: “Nghe thấy rồi, nhưng thế thì sao?”
Hồi lâu sau, Tang Tửu dần yên lặng, cô từ bỏ vùng vẫy, mặc cho Ôn Quý Từ ôm.
Ôn Quý Từ cúi đầu nhìn Tang Tửu, cô im lặng tựa vào lòng anh, cằm rất nhọn, đôi môi màu hoa hồng giờ đây đã tái nhợt.
Lúc này, mái tóc đen của Tang Tửu xõa tung trước người anh, hơi thở của cô phả lên cổ anh nhưng anh vẫn cảm thấy cô cách anh rất xa.
Cô là em gái anh, rõ ràng anh biết mình không nên làm vậy, nhưng lúc cô uống say, anh để mặc cho mình càn rỡ một lần.

Chìm vào trong giấc mơ hư vô này, cho dù trời sáng sẽ tỉnh mộng.
Ôn Quý Từ ôm bông hoa đầy gai trong lòng, càng ôm chặt thì gai nhọn càng đâm sâu vào xương máu anh, từng chút từng chút đi qua mỗi tấc da của anh, cho đến trái tim.
Hơi thở của cô là dây leo, chầm chậm và dễ dàng siết chặt lấy hô hấp của anh, đâm vào máu thịt anh, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
Tang Tửu dán vào bên tai Ôn Quý Từ, cô nhắm mắt, da cô trắng đến trong suốt, đôi hàng mi như cánh bướm đang run rẩy.
Cô nghẹn ngào lên tiếng, giọng nói khẽ khàng như sợi tơ sắp đứt.
“Anh, giờ em đang say, anh không thể lừa em được sao?”
Cho dù là một lần thôi cũng được.
Cơ thể Ôn Quý Từ cứng đờ, anh vùi đầu vào cổ Tang Tửu, im lặng hồi lâu mới khó khăn thốt ra mấy chữ: “Xin lỗi.”
Lời vừa dứt, cơ thể Tang Tửu run lên.
Lúc này, cô ngẩng đầu, cắn mạnh vào cổ Ôn Quý Từ, hệt như đang trút hết lửa giận của cô.
Cơ thể Ôn Quý Từ cứng đờ, cơn đau lan ra nhưng anh như không cảm nhận được.
Anh vươn tay, vô cùng dịu dàng vuốt tóc cô, dung túng cho tất cả hành động của cô.
Mỗi một nơi cơn đau đi qua, làn da như có ngọn lửa lan tràn nhưng lại đông thành băng tuyết.
Tang Tửu hơi run rẩy, hồi lâu sau, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn anh, giọng vô cùng hờ hững: “Ôn Quý Từ, anh có trái tim không?”
Ôn Quý Từ sửng sốt, nhưng anh im lặng không lên tiếng.
Một lúc sau, Tang Tửu thiếp đi, cô thực sự rất mệt, cứ thể dựa vào lòng Ôn Quý Từ rồi chìm vào giấc ngủ.
Ôn Quý Từ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề nhúc nhích.

Ánh trăng soi nghiêng bóng dáng anh, hệt như một bức tượng không có linh hồn.
Mặt Ôn Quý Từ nhợt nhạt, nhưng anh lại nở một nụ cười giễu.
Lần mộng ảo duy nhất trong đời này lại dành cho người không có khả năng nhất với những ảo tưởng không nên có nhất.
Trong ba năm ở nước ngoài, mỗi lần nhớ cô, nỗi đau này lại thắt chặt lấy anh.
Anh vốn cho rằng, ba năm anh đã chịu đựng được rồi thì giờ anh còn sợ gì nữa?
Nhưng hóa ra, thứ anh sợ nhất là thái độ của cô.

Những hiểu lầm và tuyệt vọng của cô là bí mật mà anh không thể nào nói ra được.
Anh rõ hơn ai hết, một khi nói ra những ảo tưởng trong đáy lòng thì anh với cô nên cư xử với nhau thế nào?
Ôn Quý Từ tê dại đưa tay lên, cánh tay thon dài lặng lẽ ôm chặt vai Tang Tửu.

Anh cúi đầu, vùi vào mái tóc đen của cô.
Anh lên tiếng, giọng nói chất chứa nhiều cảm xúc, như đang nói mê: “Tang Tửu, em nói cho anh biết, con đường này anh nên đi thế nào đây?”
Không ai đáp lại anh.

Hồi lâu sau, Ôn Quý Từ cẩn thận đặt Tang Tửu xuống giường, dịu dàng dém chặt chăn.
Bóng tôi bao trùm xung quanh, Tang Tửu yên bình say giấc, trong khung cảnh mờ tối như vậy mà vẫn đầy sức sống.
Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi như ảo mộng.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu đăm đắm mấy giây, một lúc sau anh bỗng cúi người.
Anh nhắm mắt, môi từ từ tiến lại, nhẹ nhàng đặt lên trán Tang Tửu một nụ hôn, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại.
Trong bóng tối, giọng anh rất khẽ, hết đỗi dịu dàng: “Ngủ ngon.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.