Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 44: Chương 44




Dáng vẻ Tang Tửu hơi thất thần lọt vào mắt Tông Ngộ, anh ta gần như hiểu ra, anh ta khó khăn gọi tên Tang Tửu: “Tang Tửu.”
Giọng Tông Ngộ như từ nơi xa truyền tới, kéo Tang Tửu đang chìm trong hồi ức về.
Có thể thật sự hiểu được suy nghĩ sâu trong lòng mình, vấn đề bủa vây Tang Tửu những ngày qua tan biến đi phân nửa, không hiểu sao trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn.
Những nguyên tắc tập mãi thành quen, những tư duy vốn có sẵn đều không phải bất biến.
Cô bỗng nhớ đến câu nói nghe ở phòng thú tội, tất cả đều cần cô tự mình quyết định, đều phụ thuộc vào quyết định của cô.
Tang Tửu nhìn Tông Ngộ, cô chợt cười với anh ta, khóe môi thấp thoáng nụ cười chân thành.
Giây phút này, Tông Ngộ cảm thấy, dường như Tang Tửu đã thay đổi rồi.
Tang Tửu quả thực đã nói với Tông Ngộ, không chừa cho anh ta một chút ảo tưởng nào: “Xin lỗi, tôi luôn chỉ xem anh là bạn.”
Đáp án này nằm trong dự liệu của Tông Ngộ, chỉ là lúc tận tai nghe thấy, trái tim anh ta vẫn suy sụp, trống rỗng.
Tông Ngộ gắng gượng cười: “Sau này tôi cũng không có một chút khả năng nào sao?”
Tang Tửu gật đầu, trả lời Tông Ngộ một cách vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Nghĩ đến Ôn Quý Từ, ý cười trên khóe môi Tang Tửu lại càng rõ hơn, chỉ là nụ cười xinh đẹp rạng rỡ này lại không thuộc về Tông Ngộ.
Thái độ của Tang Tửu rất dứt khoát, tất nhiên Tông Ngộ cũng sẽ không cưỡng cầu, anh ta thầm thở dài một hơi rồi lại nở nụ cười: “Tôi biết rồi.”
Tang Tửu đã cho Tông Ngộ câu trả lời nên cũng không ở lại phòng trang điểm nữa, cô không muốn dấy lên tin đồn không cần thiết, cô nhanh chóng chào tạm biệt Tông Ngộ: “Tôi đi trước đây, lần sau có cơ hội lại hợp tác.”
Tông Ngộ gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Tang Tửu, Tang Tửu lập tức xách túi đi ra ngoài.
Ở góc hành lang, Vương Sách – trợ lý của Tông Ngộ đang canh chừng giúp, trước đó anh ta đã nhận ra tình cảm Tông Ngộ dành cho Tang Tửu rồi.
Bây giờ anh ta ở đây đợi trong lo lắng, đã muốn biết kết quả nhưng lại lo lắng có người sẽ đột ngột đi tới.
Lúc Vương Sách đang căng thẳng lo lắng nhìn hành lang thì anh ta nhìn thấy Tang Tửu một mình ra khỏi phòng trang điểm, mặt không cảm xúc, bước nhanh ra ngoài chuẩn bị đi.
Chẳng lâu sau, Tông Ngộ cũng đi ra, trông chẳng có vẻ gì là vui mừng vì tỏ tình thành công cả.
Vương Sách lập tức đi tới vài bước: “Đạo diễn có việc tìm anh.”
Tông Ngộ gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy chúng ta qua đó thôi.”
Vương Sách không dám hỏi nhiều, cùng Tông Ngộ quay lại phim trường.
Cả đoạn đường, Tông Ngộ luôn nghĩ đến những lời Tang Tửu vừa nói.
Dù sao thì với tính cách của Tang Tửu, cô sẽ không bịa ra một người chỉ vì muốn từ chối anh ta, như vậy chứng tỏ Tang Tửu thật sự có người cô thích rồi.
Vậy rốt cuộc người đó là ai? Là người ngoài giới hay trong giới?
Mặc dù Tông Ngộ quen Tang Tửu từ sớm nhưng anh ta gần như không hề biết gì về cuộc sống của Tang Tửu mấy năm qua, cũng không thể biết được cô sẽ tiếp xúc với những người nào.
Lúc này, trong đầu Tông Ngộ chợt lóe lên một người – Ôn Quý Từ.
Người đàn ông tối hôm đó anh ta nhìn thấy bên ngoài nhà Tang Tửu, là người đã trở thành anh trai của Tang Tửu sau khi mẹ cô tái hôn.
Lúc đó Tông Ngộ nhìn thấy được dục v0ng chiếm hữu của Ôn Quý Từ với Tang Tửu, không giống thái độ của một người anh trai dành cho em gái.
Người Tang Tửu thích là Ôn Quý Từ sao?
Vừa nghĩ đến điều này, Tông Ngộ lập tức lắc đầu tự giễu, anh ta nghĩ đi đâu vậy chứ?
Khác với Tông Ngộ, Tang Tửu bước nhanh lên xe bảo mẫu, thậm chí còn ngâm nga một giai điệu không biết tên với tâm trạng đầy vui vẻ.
Tiểu Hòa cứ chốc chốc là nhìn sang Tang Tửu, đáy mắt toát vẻ tò mò.

Chỉ nhìn thấy Tang Tửu kê cánh tay bên cửa sổ, tì cằm lên trên, nhìn dòng xe cộ bên ngoài, không ngờ lại còn cong khóe môi, cười đến tít cả mắt.
Ngay sau đó, tầm mắt Tang Tửu bỗng khựng lại trong chốc lát, thậm chí còn khẽ cười thành tiếng.
Tiểu Hòa thò đầu nhìn ra ngoài, chỉ là một người mặc đồ mascot đang biểu diễn ở trước trung tâm thương mại.
Chuyện này có gì khiến người ta vui sao?
“Tiểu Tửu, hình như tâm trạng của cô rất tốt?” Tiểu Hòa không khỏi hỏi một câu.
Tang Tửu giật mình, sau đó lại cong môi: “Có à? Giống bình thường mà.”
Khác xa đấy được không hả? Tiểu Tửu trước đây không phải người sẽ bật cười khi nhìn thấy người mặc đồ mascot, nhưng Tiểu Hòa cũng không hỏi nhiều.
Dù sao tâm trạng Tang Tửu tốt là đủ rồi, trước đây lúc làm việc Tang Tửu hay thất thần, chất chứa tâm sự, trạng thái như bây giờ mới là bình thường.
Xe nhanh chóng đến Cầm Thủy Loan, Tang Tửu nóng lòng xuống xe.
Tang Tửu còn chưa vào nhà thì đã ngẩng đầu nhìn lên tầng hai trước, đèn trong phòng Ôn Quý Từ không mở, anh vẫn chưa về.

Không sao, cô có rất nhiều thời gian.
Tang Tửu về phòng mình, tắm rửa xong thì thoải mái nằm trên giường chơi điện thoại một lúc.
Cứ chốc chốc cô sẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, muốn biết Ôn Quý Từ về hay chưa.
Thời gian Ôn Quý Từ về nhà luôn không cố định, nghe nói mấy ngày nay anh rất bận, có phải sẽ về muộn không nhỉ?
Vậy hay là đợi thêm lát nữa.
Tang Tửu không định nửa đêm nửa hôm đi tìm Ôn Quý Từ nói chuyện, cô đang rất kiềm chế, bây giờ chỉ muốn đợi anh an toàn về nhà rồi mới ngủ.
Cô đợi tới đợi lui, sắp mười hai giờ rồi, thời gian ngủ hợp lý đã qua rồi.
Sao vậy nhỉ? Tối nay không định về nhà à? Hay là trên đường có việc gì phải nán lại?
Tang Tửu càng đợi càng thấy bực, không lướt vòng bạn bè cũng không đi hóng hớt tin tức nữa.

Cô canh trước điện thoại, nhìn chằm chằm vào wechat của Ôn Quý Từ.
Mở khung chat, do dự gì đó rồi không gửi mà đóng lại.
Ngay cả tin báo an toàn cũng không gửi, xem ra Ôn Quý Từ cũng không để ý đến cô như cô nghĩ.
Tang Tửu tắt đèn, rúc vào chăn, muốn quên chuyện này rồi yên tâm đi ngủ.
Xung quanh chìm vào bóng tối, trong phòng càng yên tĩnh hơn, một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể nghe thấy.
Không khí tĩnh lặng, cô vểnh tai lên, cũng không biết qua bao lâu, vẫn không có ai về nhà.
Tang Tửu kéo chăn xuống, mò điện thoại trong bóng tối, lướt đến số điện thoại của Ôn Quý Từ, ngón tay dừng lại một lúc, không gọi đi.
Cô phải hỏi thế nào? Sao vẫn chưa về nhà, còn ở ngoài làm gì? Không nói với cô câu nào, có biết như vậy sẽ khiến người ta lo lắng không hả.
Ai da lại không muốn gọi, cô cứ thế vội vàng chạy đi hỏi là đặt mình ở vị trí nào?
Liệu anh có cảm thấy cô rất ngốc không?
Bên kia, Ôn Quý Từ đang ở trong phòng làm việc, sắc trời đen kịt, anh cúi đầu bận rộn rất lâu, quên mất cả thời gian.
Anh xoa bả vai đau nhức, nhận ra sắp hai giờ sáng rồi.
Ôn Quý Từ hơi ngẩn ra, muộn vậy rồi, một mình Tang Tửu ở nhà vẫn ổn chứ?
Anh muốn về nhà xem cô thế nào, nhưng sáng mai có một cuộc họp quan trọng, rõ ràng ngủ ở phòng làm việc là lựa chọn tốt hơn.
Ôn Quý Từ cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Tang Tửu nhưng lại phủ định đi ý nghĩ này.
Anh lắc đầu, Tang Tửu luôn xem trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, giờ chắc cô đã ngủ rồi, vẫn nên gửi tin nhắn giải thích với cô thì hơn.
Tang Tửu ở nhà đợi rất lâu, nhịn thêm lúc nữa, cô đoán cô sắp không nhịn được mà gọi cho Ôn Quý Từ rồi.
Cô nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, tỉnh táo hệt như uống cà phê.

Cảm giác như mình sắp biến thành hòn vọng phu.
Xùy, đâu mà hòn vọng phu chứ.
Tiếng lòng Tang Tửu được ông trời nghe thấy, những lời nói nhảm trong lòng cô đã được trả lời.
Lúc cô đang ngẩn ra nhìn màn hình điện thoại, màn hình tối đen bỗng sáng lên.
Tang Tửu giật mình, gần như ngồi bật dậy.
Trên màn bật ra một cuộc trò chuyện, tin nhắn wechat hiện ra.
“Hôm nay công việc rất bận, anh không về nhà, đừng lo lắng cho anh.”
Trên mặt Tang Tửu bất giác xuất hiện nụ cười, được rồi, cuối cùng Ôn Quý Từ vẫn gửi tin nhắn cho cô, vậy cô miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Tang Tửu mở wechat lên, đang định gõ: ‘Ai lo lắng cho anh’, nhưng cô thấy hơi không thỏa đáng nên xóa đi, dứt khoát không gửi gì hết.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu cô trả lời lại ngay thì há chẳng phải chứng tỏ sự thật rằng cô đang đợi anh sao?
Lòng kiêu ngạo của Tang Tửu không cho phép cô làm vậy, cô để điện thoại lên đầu giường, không đặt báo thức, an tâm đi ngủ.
Tang Tửu ngủ muộn nên lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, nói chính xác thì thực ra là cô bị Lâu Nguyệt đánh thức.
Giọng Lâu Nguyệt xộc vào tai: “Cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Tang Tửu hơi mơ màng, lúc mở mắt, Lâu Nguyệt đã cho cô câu trả lời: “Hôm nay là sinh nhật tớ.”
Lúc này cô mới nhớ ra, trước đó đã hẹn sẽ cùng nhau tụ tập rồi, địa điểm là nhà hàng của nhà Tưởng Thiếu Du.

Tang Tửu vừa tỉnh táo lại, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ôn Quý Từ có đến không?”
Lâu Nguyệt cảm thấy câu này chẳng phải là nói nhảm à? Cô ấy đâu có bản lĩnh mời được Ôn thái tử, không bị anh từ chối là đã thấy có biến rồi.
Thấy vẻ mặt của Tang Tửu, Lâu Nguyệt sờ trán cô, đảm bảo cô không sốt: “Mời Ôn thái tử đến tiệc sinh nhật của tớ, cậu cảm thấy chuyện này có thể xảy ra à?”
“Có thể chứ.” Tang Tửu cầm điện thoại của Lâu Nguyệt: “Tớ gọi anh ấy giúp cậu.”
“Không cần!”
Lâu Nguyệt la to một tiếng, nhìn Tang Tửu thoát khỏi sự đuổi bắt của cô ấy, bấm vào điện thoại rồi gửi đi.
Lúc điện thoại quay về tay cô ấy thì chỉ còn một tin nhắn rõ ràng: “Tối nay tôi tổ chức sinh nhật, Tang Tửu hi vọng anh có thể đến.”
Lâu Nguyệt và Tang Tửu mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn điện thoại, im lặng không nói gì.
Mấy phút sau, hai người nhận được tin trả lời của Ôn Quý Từ: “Được.”
Tang Tửu dặn Lâu Nguyệt gửi địa chỉ, sau đó cô ngả người ra sau, chiếc giường êm ái bao quanh, cô khẽ thầm thì, như đang cười.
“Cậu xem, tớ đã nói là anh ấy sẽ đồng ý mà.”
Có lẽ là đã xác minh được tầm quan trọng của Tang Tửu với Ôn Quý Từ, cũng có lẽ là thái độ ngoan ngoãn phục tùng của Ôn Quý Từ, tóm lại là khiến Tang Tửu rất hài lòng.
Những lo lắng vì đêm qua anh không về, dường như cũng không quá khó chịu nữa.
Sau khi Lâu Nguyệt rời khỏi Cầm Thủy Loan, Tang Tửu cũng nhanh chóng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

Cô đã ra cửa rồi đột nhiên quay lại, chạy đến trước tủ quần áo.
Tang Tửu thay lại bộ đồ khác, cô chọn một chiếc váy dài ôm người màu xanh lục trà.
Vòng eo thon được đeo một chiếc thắt lưng nhỏ, đường cong càng thêm rõ ràng.
Sau khi thay quần áo xong, Tang Tửu xịt nước hoa mới mua, hương hoa hồng nhẹ nhàng tinh khiết.
Cuối cùng, Tang Tửu đứng trước gương xác nhận lại rồi mới ra ngoài.
Địa điểm tổ chức sinh nhật tối nay do Tưởng Thiếu Du quyết định, là một quán bar dưới trướng nhà họ Tưởng, người đến đều là người quen của họ.
Nhưng điều này không liên quan gì đến Tang Tửu, cô vừa vào cửa thì đã quét mắt nhìn quanh quán bar một lượt.
Tang Tửu gần như kiểm tra mỗi một góc, thế nhưng không thấy bóng dáng Ôn Quý Từ đâu.
Bên phải truyền đến tiếng giày cao gót, Tang Tửu còn chưa quay đầu nhìn thì Lâu Nguyệt đã chạy tới ôm lấy cánh tay cô: “Tìm ai đấy?”
Tang Tửu điều chỉnh lại vẻ mặt, dằn lại cảm xúc vừa rồi, cố gắng hỏi bằng giọng điệu bình thản: “Sao anh tớ chưa đến?”
Lâu Nguyệt không nghi ngờ gì: “Vừa nãy tớ bảo Tưởng Thiếu Du gọi điện giúp tớ, chắc là đang trên đường đến rồi.”
Biết Ôn Quý Từ sẽ tới, Tang Tửu thầm thở phào một hơi.

Cô đưa món quà đã chuẩn bị trước đó cho Lâu Nguyệt: “Quà sinh nhật tặng cậu.”
Thứ Tang Tửu tặng là một chiếc dây chuyền được đặt riêng, Lâu Nguyệt đeo luôn tại chỗ.
Lúc Ôn Quý Từ đến thì chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Thiếu Du là trống, Tang Tửu cách anh một khoảng rất xa.

Ôn Quý Từ là người vào cuối cùng, ánh mắt anh rơi chuẩn xác lên người Tang Tửu.
Tang Tửu muốn nhìn trộm Ôn Quý Từ mấy cái nhưng bất lực vì vị trí của cô lúc này thực sự cách Ôn Quý Từ rất xa, cô chỉ dám nhìn trộm một lần rồi ngoan ngoãn dời mắt đi.
Tiệc sinh nhật thì tất nhiên không thể tránh khỏi màn trét kem vào của mặt chủ nhân bữa tiệc.
Trò chơi vừa bắt đầu, Lâu Nguyệt đã chạy khắp phòng.

Nhất thời, tiếng cười và tiếng hét lẫn với tiếng nhạc.
Không ai dám trét bánh kem lên mặt Ôn Quý Từ, Tang Tửu lớn gan đi tới, trét kem trên tay vào cằm anh.
Ôn Quý Từ không tránh cũng chẳng né, vô cùng bao dung, để mặc Tang Tửu làm vậy.
Dịu dàng lại kiêu ngạo, thoáng nhìn là khó quên.
Từ tối qua đến giờ, khó khăn lắm Tang Tửu mới có thể được nói chuyện với Ôn Quý Từ, người bên cạnh đều đi cả rồi, cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh anh.
Tang Tửu xiên một miếng bánh kem nhỏ, đưa đến bên miệng Ôn Quý Từ: “Anh muốn ăn không?”

Ôn Quý Từ cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ không muốn, không có hứng thú với thứ ngọt ngấy này.
“Không ăn thì…” thôi vậy.
Tang Tửu cũng không muốn ép Ôn Quý Từ ăn, vừa định rụt tay lại thì Ôn Quý Từ bỗng cúi đầu.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ ngậm đầu ngón tay vẫn dính kem của Tang Tửu, học lại kiểu lúc đó Tang Tửu làm với anh trong xe, răng còn day thêm mấy cái.
Ôn Quý Từ vừa làm vậy vừa nhìn Tang Tửu, đáy mắt có tia sáng mờ ảo, như triền miên, lại như khiêu khích.
Đôi đồng tử của Tang Tửu co lại, dường như lúc này cả thế giới đều hóa hư không, mọi thứ xung quanh biến thành những đường nét hỗn loạn và hư ảo.
Tiếng nhạc xa dần, bóng người biến mất, tĩnh lặng buông xuống.
Ôn Quý Từ ngồi giữa ánh sáng và bóng tối, anh khiến tầm mắt của Tang Tửu bất đắc dĩ rơi trên người anh, bên môi anh và trên đấu răng anh để lại nơi đầu ngón tay cô.
Khóe môi bật ra tiếng cười khẽ, lúc Tang Tửu bất động, thời gian lại bắt đầu trôi.
Trong đầu Tang Tửu nổ ‘ầm’ một tiếng, cả người như bị ngọn lửa mấy nghìn độ thiêu đốt.

Chỉ một giây sau thôi là có thể cháy thành tro bụi, không còn sót lại gì.
Tang Tửu lập tức rụt tay về, chiếc nĩa trong tay cầm không chắc, miếng bánh kem bên trên lập tức rơi xuống chiếc váy dài màu xanh lục trà mà cô đã dày công lựa chọn.
Nhưng Tang Tửu hoàn toàn không rỗi để quan tâm, cô lập tức đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đang chơi đùa, làm chuyện của mình, không nhìn sang bên này.
Cho dù vậy, trái tim Tang Tửu vẫn đập điên cuồng hệt như tiếng nhạc đinh tai bên ngoài.
Tang Tửu vô cùng hoảng sợ, ngã ngồi xuống sofa phía sau, dần mất hết sức, ngay cả lời lên án cũng không thể thốt ra được.
Mà Ôn Quý Từ lại thản nhiên nghiêng người, anh cầm tờ giấy ăn sạch trên bàn lên, rũ mắt lau đi kem dính trên váy giúp Tang Tửu.
Tư thế mờ ám khiến người ta nghi ngờ.
“Váy bị anh làm bẩn rồi, sau này nhất định sẽ tặng em mấy cái, Tang Tửu mặc xong cái nào thì vứt cái đấy.”
Thực ra trong tiếng nhạc ồn ào, giọng Ôn Quý Từ vô cùng dịu dàng, mỗi một chữ đều được anh nhấn mạnh rất rõ ràng.
Lúc Tang Tửu nghe thấy, cô vô thức nghĩ sang hướng khác.
Bên tai lại là tiếng ồn, Tang Tửu dồn sức, gắng gượng đẩy tay Ôn Quý Từ ra, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng nói khàn đến kỳ lạ: “Không nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người sao?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ biết hết, xem như cho bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.”
Ôn Quý Từ không gò ép lau vết bẩn giúp Tang Tửu nữa, anh nhích ra xa một chút, không khí lại như pha loãng để người ta có thể hít thở.
Lần này, bất ngờ là Tang Tửu không phản bác, nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên của cô là phủ nhận, nhưng một giây sau cô lập tức nghĩ đến gì đó nên im lặng.
Cô luôn cảm thấy, nếu cô nói ra những lời phủ định thì có vẻ cô đang nói dối.
Tang Tửu lùi lại một mét, kéo dài khoảng cách với Ôn Quý Từ.

Cho dù sau này bạn bè của hai người có biết, vậy thì cũng không phải hiện tại.
Theo hành động của Tang Tửu, vạt váy của cô cũng lay động theo, dưới ánh đèn vàng, nó tựa như ánh mặt trời ấm áp phá tan mây mù triền miên, khắp nơi đều là sắc xuân yên ả.
“Váy đẹp lắm.”
Ôn Quý Từ gác tay lên lưng ghế sofa, mắt nhìn Tang Tửu rất lâu.
Tang Tửu sững người, hơi ngẩn ngơ.
Trước khi ra ngoài, Tang Tửu đã đặc biệt thay chiếc váy này vì muốn cho Ôn Quý Từ xem.
Lúc này, Ôn Quý Từ vừa nhắc đến, hệt như tâm tư đang che giấu của cô bị phát hiện, niềm vui không tài nào kiềm chế được như dây leo, quấn vào thần kinh cô.
Tang Tửu đè nén khóe môi muốn cong lên, cô không dám ngồi ở vị trí này quá lâu nữa, khó mà đảm bảo được Ôn Quý Từ sẽ không làm ra chuyện gì khiến người ta phải kinh ngạc.
Hơn nữa ở đây thực sự không phải cơ hội tốt để nói chuyện.
Tang Tửu đứng lên, định rời đi.
Khoảnh khắc vừa đứng dậy, khóe mắt chợt liếc nhìn khóe môi Ôn Quý Từ, kem màu trắng dính ở đó, một vết nhỏ nhưng lại không dễ phớt lờ.
Nhưng Tang Tửu không học theo hành động của Ôn Quý Từ ban nãy, ngang nhiên cầm khăn giấy lên lau.

Lúc cô đi qua bên cạnh Ôn Quý Từ, cô chợt dừng lại trong thoáng chốc.
Tang Tửu đột nhiên vươn tay ra, đầu ngón tay kề bên môi Ôn Quý Từ, nhẹ nhàng lau đi, động tác bất ngờ như vậy lại càng thêm mập mờ thân mật.
Ngay cả Ôn Quý Từ cũng ngẩn ra, lúc Tang Tửu lại nhấc chân bước đi, anh chợt cảm thấy hôm nay thái độ của Tang Tửu hơi khác lạ.
Sự phản kháng trước đây gần như biến mất cả rồi.
Tang Tửu còn chưa kịp quay lại chỗ của mình thì Tưởng Thiếu Du đi tới, chặn trước mặt Tang Tửu.
“Tang Tửu, có phải dạo này có người đang theo đuổi em không?”
Vừa nghe Tưởng Thiếu Du nói thế, mọi người vốn đang chơi vui cũng vây lại.
Rất ít khi hóng được chuyện của Tang Tửu, từ lúc họ quen Tang Tửu thì kinh nghiệm tình cảm của cô là con số không, chưa từng thấy cô thích ai hay chấp nhận ai.
Tang Tửu thở gấp, cô cho rằng chuyện giữa cô với Ôn Quý Từ cứ thế bị lộ rồi.
Cô lập tức căng thẳng nhìn Tưởng Thiếu Du: “Ở đâu ra mà anh biết?”

Thấy phản ứng này của Tang Tửu, Tưởng Thiếu Du biết ngay anh ta đoán đúng rồi, thế nên càng tò mò hơn.
“Nhà hàng hôm kia nhà em đến là của nhà anh.”
Tang Tửu nghe vậy mới thở phào một hơi, chắc chắn là Tang Tửu nhìn thấy người khác tặng hoa cho cô nên mới cố ý thăm dò cô.
“Thì sao? Anh rảnh lắm à?”
Tưởng Thiếu Du thấy thái độ của Tang Tửu thì lập tức ấn cô lên sofa bên cạnh: “Vậy chúng ta chơi trò chơi đi, dù sao mọi người đều quen biết, chuyện gì mà không biết chứ.”
Tang Tửu không biết Tưởng Thiếu Du lại bày ra trò gì, cho đến khi anh ta lấy đâu ra một chiếc máy phát hiện nói dối, đặt trước mặt Tang Tửu.
Cái quái quỷ gì đây trời?
Tang Tửu vừa nhìn thấy máy phát hiện nói dối là nhịp tim cô lại bắt đầu không chịu khống chế mà đập loạn lên, cứ cảm thấy bí mật được cô che giấu có thể sẽ bị lộ tẩy trước cái máy này.
Tang Tửu bình ổn lại hơi thở, cái này sao mà chơi được?
Đặc biệt là Ôn Quý Từ đang ngồi bên cạnh cô, bug nhiều quá, dường như cô không thể qua được ải này.
Tang Tửu vừa muốn từ chối thì Tưởng Thiếu Du đã dứt khoát cầm tay cô để lên máy phát hiện nói dối, sau đó cài dây lại.
“Chơi mấy lần thì tay cũng không bỏng đâu, hơn nữa cái máy này cũng không chính xác.”
Tang Tửu chỉ đành cắn răng gật đầu, có thể là vì chột dạ nên cô không dám nhìn về phía Ôn Quý Từ.
“Ba câu thôi, không được hỏi nhiều hơn.”
Tang Tửu không ngừng tự nhủ, máy móc có thể mạnh hơn trái tim con người được sao? Chỉ cần cô giữ tâm thái ổn định thì lời nói dối cũng có thể được cô nói thành thật thôi.
“Hỏi đi.”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ cúi người xuống, như thể đang nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của Tang Tửu.
Mùi hương vô cùng quen thuộc quẩn quanh, dường như cách rất gần, Tang Tửu chợt cứng đờ, sự cố gắng vừa rồi cũng lập tức đổ sông đổ biển.
Họa vô đơn chí, câu đầu tiên bắt đầu.
“Tang Tửu, có người đang theo đuổi em không?”
Tang Tửu khẽ ho một tiếng: “Không có.”
Máy phát hiện nói dối vang lên ‘rè’ một tiếng, Tang Tửu giật phắt tay về.
Tang Tửu đang nói dối.
Tiếp theo là đến câu thứ hai: “Em có người em thích rồi?”
Tim Tang Tửu như ngừng đập, vô thức nói: “Không có.”
Tiếng máy móc lại lần nữa vang lên, lại là nói dối.
Cho đến bây giờ, cuối cùng Tang Tửu bắt đầu hối hận, sao vừa rồi cô lại dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Tưởng Thiếu Du như vậy.
Câu thứ ba là câu Tang Tửu không muốn nghe nhất.
“Thích người đang theo đuổi em sao?”
Tang Tửu cắn môi, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Ôn Quý Từ đang nhìn cô, không hề che giấu gì.
Tang Tửu do dự, tiếng trả lời của cô trở nên nhỏ hơn: “Không thích.”
Tiếng máy móc phiền não như dấu hiệu thúc giục, khiến Tang Tửu để lộ suy nghĩ thật của mình dưới cái nhìn của rất nhiều cặp mắt.
Tang Tửu lần nữa bị điện giật rụt tay về, lúc này Tang Tửu không dám ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa chuẩn bị để đón nhận phản ứng của Ôn Quý Từ.
Trong tĩnh lặng, Tưởng Thiếu Du cũng không ngờ anh ta có thể hỏi ra nhiều chuyện riêng tư như vậy.
Trong yên tĩnh, Ôn Quý Từ chợt vươn tay ra, đặt lên vị trí Tang Tửu vừa rụt tay lại, bên trên vẫn còn hơi ấm của cô.
“Cậu hỏi tôi, ba câu vừa rồi.”
Tưởng Thiếu Du nhanh chóng hoàn hồn, cười hai tiếng: “Máy phát hiện nói dối cũng không chính xác đâu, nào có thể sáng đèn đỏ mãi được chứ.”
Tưởng Thiếu Du cho rằng Ôn Quý Từ muốn lấy lại thể diện cho Tang Tửu nên lập tức hỏi lại ba câu vừa rồi.
“Hiện tại có đang theo đuổi ai không?”
Giọng Ôn Quý Từ thản nhiên: “Có.”
Đèn xanh sáng lên, là nói thật.
Bầu không khí còn yên tĩnh hơn vừa rồi.
“Muốn ở bên người này cả đời sao?”
Mọi người đều đợi câu trả lời của Ôn Quý Từ, ánh mắt họ đều dồn vào nơi sáng đèn của máy phát hiện nói dối.
Chỉ có Ôn Quý Từ là nhìn chằm chằm Tang Tửu, anh như không nhìn thấy gì khác, ánh mắt anh lướt qua Tang Tửu, thoáng chốc trở thành một đường thẳng không thể nào rẽ ngang.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng rền vang trong thế giới của Tang Tửu.

Lúc Ôn Quý Từ lên tiếng, mọi tạp âm bỗng chốc bị cuốn trôi.
Anh không chút do dự: “Muốn.”
Đèn xanh sáng lên, vẫn là nói thật..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.