Khoảng chừng mười phút sau, người ở bên trong mới đi ra ngoài, là một phụ nữ trung niên. Sắc mặt bà ta không tốt lắm, giống như là đang tức giận, bà ta giậm chân đi ra, không thèm nhìn hai người một cái.
Mạnh Điềm nháy mắt với Tô Dạng Nhiên, “Thế có nghĩa là bà ta không làm gì được Mục Cầm?”
Chân mày cô khẽ nhướng lên, hỏi ngược lại: “Đã đạt được mục đích thì cần gì phải trưng ra khuôn mặt như thế?”
Mạnh Điềm cười, “Cũng đúng.”
“Yên tâm đi, Mục Cầm cũng không phải là con thỏ trắng hiền lành đâu.” Cô ấy là hồ ly khoác lớp da thỏ.
“Đi, chúng ta vào thôi.”
“Ừ.”
Hai người gõ cửa, bên trong lên tiếng “Vào đi”.
Lúc đi vào, Mục Cầm đang ngồi trên giường sửa sang lại váy cưới, thấy hai người thì nở nụ cười, “Các cậu tới rồi à, mau giúp tớ chỉnh váy cưới đi, ở đây nhăn rồi.”
Tô Dạng Nhiên và Mạnh Điềm giúp cô ấy sửa váy cưới lại, làm xong, Mạnh Điềm đi tới ngồi xuống bên cạnh Mục Cầm, không nhịn được hỏi: “Người vừa đi ra là người nhà họ Mục đúng không?”
Mục Cầm kinh ngạc nhìn cô ấy, “Các cậu thấy rồi à?”
“Ừ, thấy bà ta không vui vẻ lắm đi ra.” Tô Dạng Nhiên bổ sung. Mục Cầm cười, “Bà ta vui được mới là lạ đó.”
“Vậy bà ấy đến tìm cậu làm gì?”
“Bà ấy là cô của tớ, nói ông nội đồng ý cho tớ một cơ hội, bảo tớ quay về Mục gia.”
Tô Dạng Nhiên và Mạnh Điềm nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương. Mạnh Điềm lại hỏi, “Vậy vậu trả lời thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa? Cậu thấy tớ giống như người ngu không?”
Mạnh Điềm lắc đầu, “Không giống.”
“Đương nhiên rồi, tớ vất vả bao nhiêu năm mới thoát khỏi căn nhà đó, trở về nữa làm gì.”
“Tớ thấy bà cô đó tức giận lắm, không biết bà ấy có gây ra chuyện gì không nữa?”
“Bà ta thì có thể làm gì chứ?”
“Bà ấy không thể nhưng còn ông nội cậu thì sao?”
Câu nói của Mạnh Điềm làm Mục Cầm yên lặng một lúc. Mạnh Điềm hơi luống cuống, “Mục Cầm, tớ cảm thấy hơi lo.”
Mục Cầm cúi đầu cười, “Đừng lo cho tớ, nể mặt Tần gia ông ấy không dám làm gì đâu, mà ông ta có làm gì tớ cũng không sợ.”
Tô Dạng Nhiên đưa tay vỗ nhẹ bả vai Mục Cầm, “Thật ra mấy ngày nay tớ vẫn suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như…. tớ nói là nếu như thôi nhé, nếu như lúc này chú rể không phải là Tần Thiệu thì bọn họ có cho phép cậu làm đám cưới không?”
“Nếu như không lấy Tần Thiệu, nhà họ Mục sẽ không cho phép tớ lấy bất cứ ai đâu.”
“Hả?”
“Cậu có biết hôn nhân trao đổi không? Nhà họ Mục sẽ không cho tớ bất kỳ cơ hội lựa chọn nào cả. Tớ sẽ giống như mấy người chị trong dòng họ, bị ép phải lấy người trong các gia đình liên doanh khác, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, bị ép khô không còn giọt nước nào.” Mục Cầm bình tĩnh nói.
Nghe xong, thật lâu sau đó Tô Dạng Nhiên và Mạnh Điềm cũng không phản ứng lại được, thậm chí còn thấy rét lạnh trong lòng. Nhà Mạnh Điềm mặc dù không phải là hào môn thế gia gì nhưng cũng là nhà có tiền, trong nhà chỉ có một đứa con là cô ấy. Dĩ nhiên là viên ngọc quý, vì vậy cô ấy không thể hiểu được chuyện này.
Tô Dạng Nhiên cũng không thể hiểu. Cố gia là một gia đình không hề nhỏ nhưng cũng không đến mức phải hy sinh hôn nhân của con cái để khuếch trương gia thế. Huống chi Tô Dạng Nhiên cũng không phải là người nhà họ Cố, cô vào nhà lúc sắp trưởng thành, lên đại học đã hoàn toàn không phụ thuộc vào gia đình, vì vậy Cố gia cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân của cô.
“Hai cậu bị hết hồn phải không?” Mục Cầm hỏi. Mạnh Điềm gật đầu, “Vượt qua sức tưởng tượng của tớ.”
“Từ khi sinh ra tớ đã biết, tất cả con gái trong nhà đều đã được định sẵn tương lai, không chỉ có tớ, mấy người cô cũng đều là như vậy.”
“Cô của cậu cũng là phụ nữ, các bà ấy đồng ý cả sao?”
Mục Cầm lắc đầu, “Dĩ nhiên là không cam lòng, nhưng cậu biết mà, tiền bạc hoàn toàn có thể thay đổi một con người. Giống như người cô út vừa đi ra ngoài khi nãy, đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ cô ấy đã cắt cổ tay tự sát đòi chống lại gia đình vì một người đàn ông. Nhưng cuối cùng thì sao, vẫn bị buộc gả cho một người lớn hơn cô ấy gần hai mươi tuổi. Tất cả chỉ trong vòng ba tháng, cả người cô ấy đều thay đổi. Bởi vì chân chính nếm được mùi tiền và quyền lợi, người ta chỉ cần chạm qua là không thể nào kháng cự nổi.”
Mạnh Điềm nuốt nước miếng, “Nhà giàu thật đáng sợ, thê giới nhà giàu tớ không hiểu.”
“Rốt cuộc bây giờ tớ mới hiểu tại sao cậu lại làm ổ ở Nam Lĩnh lâu như vậy.”
“Đúng vậy, tớ nghĩ nếu không gặp được Tần Thiệu, chắc tớ còn vùi mặt ở đó mấy năm nữa.”
“Vậy mấy năm sau thì sao?”
“Ừm… mấy năm sau à, bị người nhà họ Mục bắt về.” Mục Cầm cười, tiếp tục nói: “Cậu có biết cảm giác người cứu vớt cậu chính là người cậu yêu thương như thế nào không? Cho nên nói, có thể gặp được Tần Thiệu, tớ vô cùng may mắn.”
“Tớ không thể hiểu nỗi khốn khổ của cậu khi bị nhà họ Mục chèn ép nhưng tình cảm này của cậu tớ hiểu.” Tô Dạng Nhiên mỉm cười nói. Mạnh Điềm cầm tay Mục Cầm, “Bất kể sau này thế nào thì đã có Tần gia che chở cho cậu, cậu cũng còn tụi tớ mà, chúng tớ sẽ là chỗ dựa cho cậu.”
Trong mắt Mục Cầm nổi lên một tầng nước, “Có thể gặp được các cậu thật tốt.”
Tô Dạng Nhiên thở ra một hơi, cô giúp Mục Cầm chỉnh sửa mái tóc, “Tớ biết cậu cảm động nhưng đừng khóc mà, hôm nay là ngày đẹp nhất trong cuộc đời cậu đó.”
Mục Cầm cười ngẩng đầu lên, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cậu đã nói thế thì dĩ nhiên tớ không được khóc rồi.”
Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm nhìn nhau, tất cả cùng cười lên.
Trước là Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm làm dâu phụ, hôm nay đến phiên Mạnh Điềm làm dâu phụ. Lúc này cô ấy mới biết thì ra làm dâu phụ cũng cực khổ không kém, mà Mục Cầm cũng biết cô dâu không sung sướng bao nhiêu.
“Chờ tới hôn lễ của cậu thì cậu sẽ hiểu.” Mục Cầm nói với Tô Dạng Nhiên.
Tô Dạng Nhiên chưa tổ chức hôn lễ nhưng cũng đã tham gia hai cái đám cưới, làm dâu phụ đã mệt nói gì làm dâu chính. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp long lanh, hai bên khóe miệng kéo cao lên của người một giây trước vừa than mệt, cô khẽ cười.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, Tô Dạng Nhiên đứng ở dưới sân khấu, nhìn Mục Cầm đứng trên bục, trong lòng thành tâm chúc phúc. Nghĩ đến những lời khi nãy Mục Cầm kể, cô sâu sắc cảm nhận được cuộc hôn nhân này không dễ dàng chút nào, tình yêu này khó biết bao nhiêu.
Ánh mắt cô nhìn Mục Cầm quá chăm chú làm Thẩm Quyến cho rằng cô đang hâm mộ cô ấy.
Tô Dạng Nhiên bất thình lình bị một đôi tay rắn chắc kéo vào trong ngực, ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên, “Tới đám cưới chúng ta, anh nhất định sẽ còn chuẩn bị nhiều hơn thế này, để cho em làm cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.”
Tô Dạng Nhiên đang suy nghĩ chuyện của Mục Cầm nhưng nghe anh nói, trái tim bất ngờ run lên. Cô đưa tay ôm lấy anh, “Chỉ cần chú rể là anh thì em đã là cô dâu hạnh phúc nhất trần đời rồi.”
Ngực Thẩm Quyến nóng lên, anh cúi đầu nhìn cô, gò má Tô Dạng Nhiên trắng nõn, cặp mắt to lấp lánh ánh nước, đôi môi ướt át khẽ mở lộ ra hàm răng trắng bên trong, càng nhìn yết hầu Thẩm Quyến càng lăn lên lăn xuống. Anh không khống chế được từ từ tiến gần tới đôi môi cô, lúc cách môi cô mấy cm, môi anh bị một bàn tay ấm áp che lại.
“Anh…. anh định làm gì?” Tô Dạng Nhiên đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.
“Anh muốn hôn em.” Thẩm Quyến nói dứt khoát. Tô Dạng Nhiên không ngờ anh thẳng thắn như vậy, cô cạn lời, “Anh không sợ xấu hổ à, ở đây đông người lắm.”
“Nhưng mắt bọn họ đều không nhìn chúng ta, bọn họ bận nhìn đôi vợ chồng trên bục rồi, không ai thấy đâu.”
“Vậy…. vậy cũng không được, lỡ có người thấy thì sao? Sẽ mắc cỡ lắm đó.” Tô Dạng Nhiên chặn môi anh thật chặt bày tỏ sự từ chối.
Ánh mắt anh trầm xuống, cuối cùng chỉ đành thôi, “Thôi được, vậy anh không hôn nữa, em bỏ tay ra đi.”
Tô Dạng Nhiên nghe nói vậy, không chút nghi ngờ bỏ tay ra, ai ngờ giây tiếp theo môi cô bất thình lình bị đôi môi ấm áp mềm mại khác nhẹ mổ một cái. Cô che miệng, không dám tin trợn mắt nhìn anh, “Anh…. anh nói không hôn nữa mà? Gạt người!”
Thẩm Quyến nở nụ cười mãn nguyện, “Xin lỗi, anh không nhịn được.”
Tô Dạng Nhiên: “…..” Đàn ông là đồ lừa gạt!
Thẩm Quyến lại ôm cô vào lòng, “Được rồi được rồi, không hôn em nữa, em nhìn đi, bọn họ sắp trao nhẫn rồi.”
Nghe anh nói vậy, sự chú ý của cô lại tập trung vào hai người trên bục đang trao nhẫn cưới, lúc này Tần Thiệu đang đeo nhẫn cho Mục Cầm.
Thẩm Quyến dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn ở ngón giữa trên tay Tô Dạng Nhiên, “Tới ngày chúng ta làm lễ, anh sẽ đeo cho em một chiếc đẹp hơn.”
Tô Dạng Nhiên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, “Đeo nữa là được ba chiếc rồi đó.”
Nhẫn cầu hôn, nhẫn đính hôn, thêm một cái nữa là nhẫn kết hôn.
“Chỉ cần chủ nhân của tụi nó là cùng một người thì được.” Anh cười
Tô Dạng Nhiên thấy Thẩm Quyến cười thì mơ màng, bởi vì anh cười lên rất đẹp, rất có sức cảm hóa, giống như chỉ cần anh nở nụ cười là cả thế giới này sáng lên vậy. Cô không nhịn được nói: “Thẩm Quyến, em rất thích nhìn anh cười, thích lắm luôn.”
“Em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sợ mình kìm nén không nổi.” Thẩm Quyến đột nhiên nhích lại gần một chút.
Ai ngờ lúc Thẩm Quyến lại gần, Tô Dạng Nhiên thế mà xông tới, khẽ hôn một cái lên môi anh. Anh cảm thấy mừng rỡ nhiều hơn kinh ngạc.