Hai ngày sau Tô Dạng Nhiên liền nhận được kiện giao hàng của Cố Tư Liễm, bên trong là chữ kí cho Mạnh Điềm.
"Anh hai, em nhận được đồ anh giao rồi, anh thật là quá tốt!"
Bên kia Cố Tư Liễm cười một tiếng, "Chỉ là một chữ kí thôi mà em vui vậy hả?"
"Dạ, đúng vậy, đây là em đáp ứng yêu cầu của Mạnh Điềm, cô ấy từ sáng đến tối cứ thúc giục em hoài."
"Dạng Dạng?"
"Dạ, sao vậy anh?"
"Anh nghe dì nói em đã rất lâu rồi không về ăn cơm hả?"
Tay cầm điện thoại của Tô Dạng Nhiên hơi căng thẳng, "Dạ, cũng một thời gian rồi."
"Chủ nhật anh rảnh, chúng ta cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm nhé?"
Tô Dạng Nhiên cười, nói: "Dạ, có thể."
"Vậy cứ quyết định như thế, không được đổi ý."
"Anh hai, anh nói vậy là không hiểu em rồi, em không đồng ý thì thôi chứ một khi đã nói thì sẽ làm!"
"Dạ dạ dạ, là anh sai, vậy đợi anh trở về Tấn Thành gọi cho em."
"Được."
Sau đó Tô Dạng Nhiên đem chữ kí của Kiều Bắc giao cho Mạnh Điềm, cô ấy thét một trận chói tai, Tô Dạng Nhiên giống như dự đoán được nên đưa tay che lỗ tai lại, chờ Mạnh Điềm hết kích động mới thả tay xuống, thuận tiện châm chọc một tiếng, "Cậu làm gì mà la ghê thế?"
Mạnh Điềm không thèm để ý, vui sướng nói, "Có thể không kích động à? Là Kiều Bắc đó, là người đàn ông tớ yêu mấy năm rồi đó."
"Vậy Giang Thừa nhà cậu là cái gì?"
"Đâu có giống nhau, Kiều Bắc là idol, Giang Thừa là cả đời."
Tô Dạng Nhiên bật cười, "Cậu phân ra rõ ràng nhỉ!"
"Đương nhiên là phải phân rồi, thực tế và mơ ước khác nhau mà, ây, gần đây cậu sao vậy?"
Tô Dạng Nhiên kỳ quái nhìn bạn mình, "Tớ thì sao, đâu có chuyện gì đâu!"
"Sao dạo này cậu không đến bệnh viện theo bác sĩ Thẩm ăn cơm nữa?"
Tô Dạng Nhiên đưa ngón tay gõ xuống bàn uống trà, "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, hiểu chưa?"
"....Ờm."
"Cậu nghĩ đi, tớ liên tục một tháng đến ăn cơm trưa cùng anh ấy, nhà tâm lý học đã nghiên cứu ra, một chuyện mà kiên trì lặp lại hai mươi mốt ngày trở lên thì sẽ tạo thành thói quen, mà tớ không thiên vị, vừa vặn kiên trì hai mươi hai ngày."
Mạnh Điềm khiếp sợ há to mồm, "Khi vừa mới bắt đầu cậu đã lên kế hoạch rồi?"
Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, "Chị đây đương nhiên là phải có kế hoạch tác chiến rồi, cậu tưởng là tớ liều mạng tiếp xúc bác sĩ Thẩm là được rồi? Tớ nói nè, cái bộ dạng đó chỉ khiến cho người ta cảm thấy chán ghét hơn thôi. Đàn ông mà, phải đánh một trận nghỉ một trận mới có thể làm cho anh ấy không ngừng nghĩ về cậu được, biết chưa?"
"Nhưng mà xin lỗi, tớ không cần học, bởi vì tớ không cần theo đuổi người ta, tớ thích người theo đuổi tớ cơ."
Tô Dạng Nhiên, "Má mày, cút."
Tô Dạng Nhiên bỉu môi khoanh chân ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến chuyện khốn khổ của bản thân mình, muốn tâm sự với Mạnh Điềm, "Mạnh Điềm, cậu lại đây ngồi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Mạnh Điềm hiếm khi nào nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của bạn mình, cô cẩn thận bỏ chữ kí của thần tượng vào túi xách rồi đi qua đó ngồi, "Chuyện gì mà có thể làm khó cậu vậy?"
"Chính là chuyện lần trước tớ mời Thẩm Quyến ăn cơm."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Tớ liên tiếp mời anh ấy hai lần, lần nào anh ấy cũng trả tiền, không cho tớ trả."
"Ồ, không ngờ hai người còn vụng trộm ân ái nha." Mạnh Điềm lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
Tô Dạng Nhiên đạp nhẹ cô ấy một cước, "Đừng đùa, tớ đang nói chuyện quan trọng."
"Chậc chậc, tớ cảm thấy chuyện này tốt mà."
"Tốt cái gì mà tốt, tớ vốn định là tớ mời anh ấy, anh ấy mời tớ, bọn tớ mời tới mời lui mới có cơ hội tạo tình cảm, nhưng cứ để anh ấy mời hoài thì lần sau tớ không dám mời anh ấy ăn cơm nữa."
Cái này không phải là làm mất cơ hội tốt sao?!!
Mạnh Điềm ngạc nhiên: "Cậu còn biết ngượng ngùng à?"
Tô Dạng Nhiên liếc mắt, "Tớ có lúc nào mặt dày lắm hả?"
"Tớ vẫn cho là da mặt cậu dày như tường, vô địch."
"Dừng lại, hôm nay chúng ta không bàn tới chuyện này, tớ đang nói với cậu chuyện hệ trọng đó, cậu mau giúp tớ suy nghĩ đi."
Mạnh Điềm nhíu mày, thật nghiêm túc suy tính, sau một lát cô ấy mới lên tiếng: "Cậu có muốn mời anh ta ăn cơm không?"
"Muốn."
"Nếu anh ta không để cậu trả tiền, vậy cậu mời anh ta một bữa mà không phải trả tiền cơm là được!"
"Cậu đùa gì thế, cơm nào ăn mà không trả tiền..." Nói được một nửa, bóng đèn trong đầu cô sáng lên, Tô Dạng Nhiên cầm tay Mạnh Điềm, "Ý cậu là..."
Mạnh Điềm chớp chớp mắt, "Đúng vậy, chính là cái cậu đang nghĩ đó."
Tô Dạng Nhiên kích động cho Mạnh Điềm một cái ôm, "Cậu thật đúng là bạn tốt của tớ tiểu Điềm Điềm!!"
*****
"Phụt." Đèn đỏ bật sáng mấy giờ liền cuối cùng cũng tắt, Thẩm Quyến bước ra ngoài, trên hành lang, người nhà bệnh nhân lập tức vây lại, tranh nhau hỏi.
"Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"
"Bác sĩ, cháu tôi không sao chứ?"
"..."
Thẩm Quyến kiên nhẫn trấn an: "Giải phẫu rất thành công, mọi người không cần lo lắng, bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng bệnh thường."
"Vậy thì tốt, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
"Không cần khách khí, đúng rồi, những lưu ý cần thiết lát nữa bác sĩ Chu sẽ nói rõ với mọi người."
Chu Dương vội vàng tiến lên chủ động nói chuyện với người nhà bệnh nhân.
Thẩm Quyến về lại phòng nghỉ ngơi, vừa cởi đồng phục giải phẫu ra thì liền nhận được tin nhắn WeChat, đến từ Tô Dạng Nhiên.
Thấy tin nhắn anh mới kịp phản ứng, đã rất lâu rồi anh không lên WeChat, bởi vì căn bản anh không biết lúc nào cô sẽ gửi tin nhắn, nếu trong vòng một ngày không trả lời, Thẩm Quyến đảm bảo cô sẽ ở trước cửa nhà chờ anh!
Tô Dạng Nhiên: Bác sĩ Thẩm, anh tan làm chưa, hôm nay tôi mời anh đi ăn cơm nhé?
Thẩm Quyến nhắn lại hai chữ: Không cần.
Tô Dạng Nhiên trả lời đặc biệt nhanh: Cần mà, anh mời tôi ăn hai lần rồi, tôi cũng nên mời anh một lần chứ.
Thẩm Quyến: Có mời tôi vẫn sẽ trả tiền.
Tô Dạng Nhiên: Tôi sẽ mời anh ăn một bữa cơm mà tôi và anh không cần trả tiền.
Không cần trả tiền cơm?
Thẩm Quyến nghĩ không ra cô lại muốn làm gì, tóm lại trong đầu cô toàn chứa đựng những thứ kỳ quái, không sờ được cũng nghĩ không ra, Thẩm Quyến mở khóa màn hình, chuẩn bị trả lời lại thì Tô Dạng Nhiên đã gửi một tin nhắn khác: Không cho từ chối, cứ quyết định vậy đi!
Anh trầm mặc nhìn câu "Không cho từ chối", cho dù không nhìn nhưng anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của cô, không khỏi bật cười, trùng hợp bị Chu Dương đi vào thay quần áo nhìn thấy, anh ta lập tức xẹt tới, "Bác sĩ Thẩm, anh đang cười cái gì vậy?"
Thẩm Quyến cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, thu lại nụ cười trên khóe môi, "Không có gì."
"Ờm." Chu Dương cũng không nghĩ nhiều.
"Bệnh nhân được sắp xếp thế nào rồi?"
"Vừa làm theo dõi, các chỉ số bình thường, chuyên tâm tịnh dưỡng là tốt."
"Ừ, vậy thì được, chú ý nhiều một chút."
"Em biết rồi." Chu Dương nhìn điện thoại di động, phát hiện trong đó có tin nhắn, nói: "Bác sĩ Thẩm, chủ nhiệm Trần gọi mọi người cùng đi ăn chung, một hồi anh cũng đi đi, em không lái xe, anh cho em đi với nhé?"
Thẩm Quyến mở xem tin nhắn, nói: "Không đi."
Chu Dương kêu rên: "Sao vậy?"
"Tối nay tôi có chuyện bận, không đi ăn chung được."
"Hả?"
Nhìn vẻ mặt đưa đám của Chu Dương, Thẩm Quyến đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai anh ta, "Cậu tìm người khác dẫn đi đi."
"Anh thật không đi hả?"
"Ừ, không đi, tôi về đây." Nói xong anh đóng tủ quần áo lại, đi ra ngoài.
Sắc mặt Chu Dương khổ sở, anh ta trơ mắt nhìn bóng lưng Thẩm Quyến, mong mỏi anh có thể thay đổi chủ ý, nhưng tiếc là anh ta phải thất vọng rồi, anh đi ra cửa hoàn toàn không thèm nhìn lại một lần.
*****
Tô Dạng Nhiên đang bận rộn rửa rau, ăn cơm với anh nhiều lần như vậy rồi nên cô đương nhiên biết khẩu vị của hai người rất hợp nhau.
Lời chỉ dẫn của Mạnh Điềm khiến cô thông suốt, đúng vậy, có cái gì ăn cơm mà không cần trả tiền?
Đương nhiên là bữa cơm do tự mình nấu rồi, cô mời anh vào nhà ăn, không lẽ anh còn cần trả tiền à, Tô Dạng Nhiên càng nghĩ thì càng cảm thấy mình quá là thông minh, món xào gần chín rồi, bây giờ là sáu giờ hai mươi. Tô Dạng Nhiên cởi tạp dề ra, vọt vào phòng ngủ, mười phút sau gọn gàng xinh đẹp đi ra, cầm lấy điện thoại chuẩn bị nhắn tin cho anh.
Xe của Thẩm Quyến vừa lái vào hầm, điện thoại di động đột nhiên "ting " một tiếng.
Nhận được tin nhắn, Tô Dạng Nhiên lập tức mở cửa đi ra ngoài: Tôi đứng ở cửa chờ anh.
Cửa thang máy vừa mở ra anh liền thấy cô đang đứng dựa vào cửa nhà, bộ váy màu đen không tay, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bộ váy mỏng làm nổi lên vòng eo cực kì thon thả, làn da dường như càng trắng hơn, hiệu quả thị giác khá sâu.
Khi nhìn thấy Thẩm Quyến, ánh mắt cô lập tức sáng lên, Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng vẫn như thường lệ, "Bác sĩ Thẩm, anh về rồi à, tôi đợi anh lâu lắm đấy."
"Không phải nói là đi ăn cơm hả?"
"Đúng vậy, anh không tới làm sao tôi ăn đây?" Đuôi mắt Tô Dạng Nhiên gian xảo.
Thẩm Quyến, "..."
"Cô lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây?"
Tô Dạng Nhiên khoanh tay, nhíu mũi, hiển nhiên đối với câu "kiếm chuyện" rất bất mãn, "Tôi không có kiếm chuyện, tôi chỉ muốn mời anh ăn một bữa cơm mà thôi, tôi làm xong rồi đó, anh mau tới đây đi."
Thẩm Quyến ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu, anh ngoài ý muốn kéo giãn chân mày, "Cô biết nấu cơm?"
Tô Dạng Nhiên nhìn anh nháy mắt, "Bác sĩ Thẩm coi thường tôi quá, đương nhiên là tôi biết nấu cơm rồi."
Sau một lúc cô đột nhiên nhớ lại, vừa đi vào trong vừa nói: "Có dép ở trên kệ đó, anh mang vào đi."
Thẩm Quyến nhìn kệ giày, phía trên quả thật có một đôi dép đàn ông, mới.
Cô vọt vào phòng bếp, không lâu sau đã bưng ra một cái nồi nhỏ, đặt trên bàn ăn, nói với Thẩm Quyến đang mang dép: "Bác sĩ Thẩm anh ngồi đi, có thể ăn cơm rồi."
Thẩm Quyến nhìn cái nồi nhỏ đang bốc khói nghi ngút mà cô vừa đặt lên, đại khái chắc là nồi canh, vì vậy anh đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua, lúc này khóe miệng không thể khống chế co rút lại.
Tô Dạng Nhiên cầm hai bộ chén đũa và một đĩa tương ớt đi ra, thấy anh đang đứng trước bàn ăn ngẩn người thì hỏi: "Sao anh không ngồi đi?"
Nghe tiếng, Thẩm Quyến nhìn cô, "Không phải cô nói cô biết nấu cơm à?"
Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, thì đây nè!"
"Cái này cũng coi là biết nấu à?"
"Chẳng lẽ không phải à, mì gói cũng coi là một loại cơm mà, chẳng lẽ định nghĩa về cơm của hai ta không giống nhau?"