Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 21: Sư mẫu



Ánh mắt Thẩm Quyến rơi vào đôi môi đỏ thẫm của cô, xúc cảm mềm mại đêm qua trong giây lát xông lên đầu, đôi mắt nhìn cô hơi thay đổi mấy phần, môi mỏng mím chặt, trong lòng anh đang cân nhắc.

Vào tiết học đầu tiên cũng đã nói không được tới trễ, không ai có thể ngoại lệ, sắc thái trong mắt anh lạnh thêm mấy phần, Thẩm Quyến dời mắt ra chỗ khác, cúi đầu mở giáo án, nói: "Lần sau không được tới trễ nữa."

Mọi người:???

Không phải thầy nói đi trễ không được vào sao?

Tô Dạng Nhiên vui vẻ ra mặt, cất cao giọng nói: "Dạ, cám ơn giáo sư Thẩm!"

Cô lắc eo đi vào bên trong, nhìn một cái liền thấy Chung Án đang ngoắc mình, cô bước nhanh tới, ngồi xuống.

"Chị Tô, vừa rồi em lau mồ hôi giùm chị luôn ấy." Chung Án nhỏ giọng nói, vừa dứt lời, Tô Dạng Nhiên còn chưa trả lời, đột nhiên cậu ta cảm giác được ánh mắt rét lạnh rơi vào người mình, theo bản năng lập tức im lặng ngồi ngay ngắn.

Tô Dạng Nhiên hé miệng cười rồi nhìn sang Thẩm Quyến trên bục giảng, anh đã nghiêm túc bắt đầu tiết học.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu giờ học."

Bởi vì tới trễ nên Tô Dạng Nhiên có hơi chột dạ, cô ngồi ngay ngắn nghe giảng cho dù không hiểu gì, cố gắng mở to hai mắt không để mình ngủ gà ngủ gật.

Chung Án có hơi kinh ngạc, bao giờ đi học cô cũng ngủ một giấc đến khi hết giờ, vậy mà bây giờ lại khác, nghe giảng so với cậu ta còn nghiêm túc hơn. Nhưng ánh mắt vừa rồi của giáo sư Thẩm vẫn còn làm cậu ta sợ hãi, không dám tùy ý nói chuyện, chỉ đành nín đến khi tan lớp.

"Chị Tô, hôm nay chị không ngủ, thật thần kỳ."

Tô Dạng Nhiên vừa đứng dậy vừa nói: "Người đi trễ làm gì dám ngủ nữa? Được rồi, không nói với em nữa, chị đi trước đây, hôm nay cám ơn em."

Chung Án nhìn bóng lưng cô như có điều suy nghĩ.

Thẩm Quyến đang thu dọn đồ, Tô Dạng Nhiên đi tới, ngay lúc còn mấy bước nữa là đến thì bị một nữ sinh có dáng dấp xinh đẹp giành trước, cô ta nhìn Thẩm Quyến, ánh mắt có chút tránh né, đại khái là do thẹn thùng, "Giáo sư Thẩm... Em, em còn có chỗ chưa hiểu, thầy có thể giảng lại cho em không ạ?"

Tô Dạng Nhiên nhíu chân mày, cái gì mà không hiểu chứ? Rõ ràng là cái cớ ngụy trang để làm quen thôi.

Thẩm Quyến ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh này đồng thời cũng nhìn thấy Tô Dạng Nhiên đang đứng một bên, chân mày cô nhíu lại, khóe miệng cười chúm chím, mặt đầy vẻ chờ đợi xem kịch vui, một giây tiếp theo ánh mắt anh nhìn nữ sinh kia lạnh hơn rất nhiều.

"Xin lỗi, bây giờ đã hết giờ làm việc, tất cả vấn đề tôi đã giảng cặn kẽ, nghiêm túc nghe thì sẽ không cần hỏi nữa."

Mặt nữ sinh đỏ ửng, vừa rồi là thẹn thùng còn bây giờ là xấu hổ.

Sau khi nói xong, anh không để ý tới nữ sinh có vẻ sắp khóc kia nữa, lành lạnh liếc mắt qua Tô Dạng Nhiên, cầm bài thi đi ra ngoài cửa, cô bị anh nhìn một cái, kinh sợ, lập tức đuổi theo.

Nữ sinh kia muốn khóc, có vẻ như bị đả kích khá nặng, bên cạnh có mấy người chắc là bạn, sau khi thấy Thẩm Quyến ra ngoài liền vây tới an ủi: "Không sao đâu, giáo sư Thẩm cũng không phải là người dễ gần."

"Đúng vậy, đừng buồn mà"

Nữ sinh khóc thút thít, "Nhưng các cậu có thấy nữ sinh đi theo giáo sư Thẩm ra ngoài không?"

"Ý cậu là người hôm nay tới trễ?"

"Đúng vậy, cô ấy giống như đang chạy theo giáo sư Thẩm, lần trước tớ còn thấy cô ấy đi cùng giáo sư."

"Trường học cấm thầy trò yêu nhau." Một nữ sinh khác nói, mặc dù đang ngồi đây có không ít nữ sinh cũng ôm ảo tưởng nhưng không ai hành động, chỉ có cô nữ sinh này là khác, cô ấy trắng trợn theo đuổi giáo sư Thẩm.

Chung Án vừa vặn đi qua nghe thấy cuộc trò chuyện, cậu ta bất thình lình dừng bước.

Chung Án có vẻ ngoài đàng hoàng, thích cười, tính cách cũng tốt, mặc dù không phải cùng chuyên ngành nhưng các cô ấy vẫn biết cậu ta, thấy Chung Án đột nhiên dừng lại cũng tò mò nhìn, "Chung học trưởng..."

Chung Án cười lên, mấy nữ sinh có chút thụ sủng nhược kinh, "Tớ mới vừa nghe được các cậu nói thầy trò yêu nhau."

Mọi người biết Chung Án và nữ sinh kia có quen biết, nếu không cậu ta sẽ không giành chỗ lại còn ngồi chung. Cậu ta nghe thấy rồi, nữ sinh da mặt mỏng tự nhiên cảm thấy ngại, vì vậy nhăn nhó không lên tiếng.

Chung Án lần nữa cười ra tiếng, nói: "Bọn họ không phải thầy trò yêu nhau đâu, mọi người lớn rồi, không thể tùy tiện chụp loạn cái mũ lên đầu người khác."

"Nhưng nữ sinh kia đúng thật đang theo đuổi giáo sư Thẩm mà!"

"Sao lại như vậy được? Theo lẽ đúng mà nói thì giáo sư Thẩm không phải là giáo sư của trường chúng ta, còn nữa, ai nói chị Tô là học sinh?"

"Hả?"

"Chính xác mà nói, chị ấy là sư tỷ của tất những người đang ngồi ở đây, chị ấy tốt nghiệp được mấy năm rồi."

"Tốt nghiệp mấy năm nhưng nhìn chị ấy cũng không lớn hơn bao nhiêu so với chúng ta." Một nữ sinh hơi khiếp sợ nói.

Trong đó có một nữ sinh không phục, "Nhưng dù vậy thì chị ấy đã tốt nghiệp rồi tại sao còn tới đây học?"

"Trường chúng ta cũng không có quy định không cho người ngoài vào học, hơn nữa bạn gái tới nghe bạn trai giảng bài thì có vấn đề gì sao?" Chung Án hạ bả vai.

Mấy nữ sinh bị lời nói của Chung Án lừa gạt, tin tức này có hơi khó tiêu hóa, nữ sinh xinh đẹp đó đã tốt nghiệp? Lại là đàn chị của bọn họ? Hơn nữa còn là hoa có chủ, bạn gái của giáo sư Thẩm?

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Tô Dạng Nhiên dáng dấp quá đẹp, tính cách nhìn sơ qua cũng tốt, có không ít nam sinh cũng âm thầm đặt cô vào lòng, định lên kế hoạch đoạt lấy tâm hồn thiếu nữ thì lại biết được người mình thầm mến là sư mẫu?!

"Chung học trưởng nói thật đó, hôm trước tớ còn thấy chị ấy và giáo sư Thẩm cùng ăn trưa ở tiệm thịt dê ngoài trường, nhưng mà tớ không dám nói." Trong đám người có một giọng nói nho nhỏ bổ sung.

Lời này khiến mọi người không dám không tin, cẩn thận suy nghĩ một chút, cả phòng học cũng chỉ có cô dám ngủ trong lớp, hôm nay tới trễ chỉ cần nói đôi câu mềm mỏng đã được cho vào, thì ra quan hệ giữa hai người là bạn trai bạn gái, trái tim của đống nam sinh đã bể thành đống cặn bã, cướp bạn gái của giáo sư Thẩm bọn họ không dám, bọn họ không có can đảm, hơn nữa giá trị nhan sắc và tài năng của giáo sư cao như vậy, học tỷ có thèm nhìn bọn họ à?

*****

Tô Dạng Nhiên đi bên cạnh Thẩm Quyến, "Bác sĩ Thẩm, thật ra hôm nay tôi không phải cố ý đi trễ."

"Ừ."

"Sáng nay vô tình ngủ quên, tối hôm qua có uống chút rượu với Mạnh Điềm, không ngờ uống nhiều quá." Tô Dạng Nhiên giải thích.

Cô không nhận ra biểu cảm của anh đã thay đổi, Thẩm Quyến nhìn cô, Tô Dạng Nhiên đang nói rất thản nhiên, giống như không có gì không đúng, ánh mắt anh lặng đi mấy phần: "Uống nhiều như vậy rồi ai đưa cô về?"

Tô Dạng Nhiên nhìn thẳng mắt anh, "Mạnh Điềm á, cô ấy còn tẩy trang giùm tôi nữa."

Khi cô vừa dứt lời, chân mày Thẩm Quyến lập tức nhíu lại, "Mạnh Điềm tẩy trang?"

Tô Dạng Nhiên không thấy có vấn đề gì, "Đúng vậy, hai chúng tôi đã quen rồi, ai không uống say thì phụ trách."

Thẩm Quyến sờ cằm, anh cẩn thận nhìn cô nhưng không tìm được tia giả dối nào trên mặt, Tô Dạng Nhiên dễ quên thật, chuyện tối qua cô cũng quên không còn một mống, thật đúng là có một thì có hai, anh càng nghĩ càng cảm thấy khuôn mặt trắng nõn này thật gai mắt, anh bảo đảm nếu lại có một lần chắc chắn sẽ xử lý cái miệng này!!

Chẳng biết tại sao, Tô Dạng Nhiên đổ mồ hôi, ánh mắt anh có chút nguy hiểm...

"Vù——" Điện thoại trong túi rung lên, Tô Dạng Nhiên vội vàng móc ra, xem một cái sau đó cô nhìn anh cười, nói: "Tôi nhận điện thoại đã."

Thẩm Quyến cho cô ánh mắt tùy ý.

Tô Dạng Nhiên đi chậm lại, "A lô?"

"Dạng Dạng, bây giờ con có rảnh không?"

"Sao vậy ạ?"

"Mẹ muốn ăn cùng con bữa cơm." Tần Trăn nói.

Cô nhìn Thẩm Quyến đang đi phía trước, hơi do dự, Tần Trăn đầu kia cũng cảm thấy sự do dự của cô vì vậy lại nói: "Dạng Dạng, con không thể cùng mẹ ăn một bữa cơm sao?"

Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng thở dài một cái, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Ở đâu ạ?"

Tần Trăn cao hứng, lập tức nói: "Nhà hàng Hồ Giang Đường, đường Súc Thẻ, hẹn trước bàn số 15."

Hồ Giang Đường? Chỗ này không phải ngay cạnh trường học sao?

"Dạ, con biết rồi, vậy con cúp trước."

"Ừ, được được."

Tô Dạng Nhiên cúp điện thoại, cô bước nhanh tới, "Bác sĩ Thẩm."

"Ừ?"

"Hôm nay tôi không thể ăn cơm cùng anh được rồi..."

Thẩm Quyến gật đầu: "Không sao, cô có chuyện thì đi đi."

"Ừ, vậy tôi đi trước đây."

Thẩm Quyến "ừ" một tiếng, mắt anh nhìn theo bóng người gầy gò cho đến khi biến mất thì mới giật mình phản ứng, mình vừa nói gì vậy? Cô nói không thể ăn cơm cùng, anh rất tự nhiên trả lời không sao, từ khi nào mà nó trở thành thói quen vậy?

Thẩm Quyến không khỏi lắc đầu một cái, gần đây anh trở nên không giống bản thân rồi, đang suy nghĩ sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nam mười phần già dặn.

"Bác sĩ Thẩm."

Thẩm Quyến theo bản năng xoay người, là hiệu trưởng Triệu.

Triệu Tiến Tiêu bước hai ba bước liền tới nơi, "Bác sĩ Thẩm vừa tan lớp ạ?"

Anh lễ phép gật đầu một cái, "Đúng vậy."

Triệu Tiến Tiêu dùng ánh mắt thưởng thức nhìn anh, tiếp đó hỏi: "Bác sĩ Thẩm ăn cơm chưa?"

Thẩm Quyến: "Giờ cháu chuẩn bị về bệnh viện ăn đây ạ."

"Ta muốn mời cháu cùng ăn cơm trưa, không biết bác sĩ Thẩm có nể mặt không đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.