Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 37



Xe đậu ở cửa núi, thôn trưởng dẫn dân làng cùng đi ra tạm biệt bọn họ, Tô Dạng Nhiên thì kéo Mục Cầm qua một bên, "Tháng giêng này Mạnh Điềm kết hôn, cậu nhớ về Tấn Thành tham gia hôn lễ của cậu ấy nhé, nếu cậu mà không đi cô ấy nhất định sẽ nổi giận."

Từ khi Mục Cầm tới Nam Lĩnh thì đã mấy năm chưa về nhà, trong nhà cô ấy cũng tương đối phức tạp, một hai lời không nói hết được.

"Nếu như cậu không muốn về nhà ăn tết thì qua nhà tớ, chúng ta cùng nhau ăn."

Lòng Mục Cầm ấm áp, hốc mắt hơi ửng đỏ, "Năm nay tớ sẽ về mà, cậu yên tâm đi."

"Được, quyết định vậy nhé."

"Ừ."

"Đúng rồi Mục Cầm, cậu có còn có nhớ lần trước cậu hỏi tớ một vấn đề không, cậu hỏi nếu như tớ là cậu, tớ sẽ lựa chọn cái nào, bây giờ tớ nói luôn, nếu tớ là cậu, tớ chọn rời đi."

"Dạng Nhiên..."

"Nhưng dù tớ về thành phố tớ cũng không quên mất nơi này, năng lực của con người có hạn, cho nên cậu phải sử dụng khả năng của mình đúng hướng, không phải lúc nào cũng mài người ở đây, mặc kệ là cậu đang trốn tránh hay muốn ở lại, nhưng cậu phải trở nên tài giỏi hơn thì mới có thể giúp đỡ, thay đổi nơi này, tớ nói như vậy cậu hiểu không?"

Mục Cầm yên lặng hồi lâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, "Ừ, tớ biết rồi."

Tô Dạng Nhiên mỉm cười, "Biết là tốt, tớ phải đi rồi, tớ chờ cậu ở Tấn Thành nhé."

"Được."

Sau khi mọi người lên xe, thôn trưởng vẫn còn đứng đó vẫy tay, "Đi đường bình an nha."

"Thôn trưởng, bảo trọng."

"Mọi người cũng phải bảo trọng."

"..."

Xe đi xa thôn trưởng mới dẫn dân làng trở về, ông nhẹ nhàng thở dài một cái, trong lòng có hơi hụt hẫng, có lẽ sau này sẽ không gặp mặt nhau nữa, thật là đáng tiếc.

Mục Cầm đứng yên, cô ấy nhìn chiếc xe càng đi càng xa, trong đầu hồi tưởng lại câu nói kia của Tô Dạng Nhiên.

Năng lực của mỗi người có hạn, nếu muốn dùng sức của bản thân giúp ích mọi người, đầu tiên phải rèn luyện mình trước đã.

Đường đi rất dài, Tô Dạng Nhiên chú ý thấy bầu không khí bên trong xe hơi nặng nề, bọn họ còn rất trẻ, tất cả ưu tư đều viết lên trên mặt, bọn họ buồn bã, nghĩ đến nửa tháng ở Nam Lĩnh sinh ra cảm tình với dân làng, lời chia tay không bao giờ khiến người ta vui vẻ.

Mu bàn tay cô bất thình lình bị một đôi bàn tay thon dài khác bọc lên, Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía anh.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Cô lắc đầu một cái, "Không nghĩ gì cả."

Thẩm Quyến đưa tay đẩy đầu cô vào bờ vai mình, "Không nên nghĩ nhiều, đường còn xa, em có muốn ngủ một giấc không?"

Tô Dạng Nhiên theo bản năng bật người dậy, giảm âm thanh, "Trên xe còn có người đấy."

"Bọn họ đều làm chuyện riêng cả rồi, không ai chú ý tới chúng ta đâu, còn nếu mà thấy thì làm sao?"

Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mọi người đúng thật không ai chú ý tới hai người họ, người thì nghe nhạc, người thì ngủ, lòng cô thả lỏng.

Thẩm Quyến vỗ bả vai, "Dựa vào đây đi."

Tô Dạng Nhiên tựa đầu lên bả vai vững chãi của anh, Thẩm Quyến cũng bao trọn bàn tay cô lại, cô nghĩ tay anh sẽ lạnh nhưng không, ấm áp vô cùng.

"Đi ngủ thôi."

Cô nhỏ giọng "ừ" một tiếng, lúc này mới nhắm mắt lại.

Thẩm Quyến cúi đầu nhìn cô, làn da trắng nõn, lông mi xếp thành hàng như cây quạt nhỏ, sống mũi tinh xảo cao cao, môi đỏ thẫm nhẹ nhàng cong lên, nhìn một lúc, anh nhẹ nhàng hôn một cái lên đầu cô, bàn tay càng ủ thật chặt.

Chu Dương đang ngủ say, đầu rũ xuống chợt giật mình tỉnh lại, anh ta xoa mắt, nhìn qua Lục Phủ Lâm bên cạnh, Chu Dương phát hiện không biết anh ta đang nhìn cái gì mà trợn to mắt, vì vậy cũng nghiêng đầu nhìn theo, thấy rồi thì mém chút nữa la lên thành tiếng.

Trưởng khoa Thẩm và chị Nhiên ngồi cách bọn họ không xa, hai người thân mật dựa vào nhau, hơn nữa tay của chị Nhiên còn bị trưởng khoa nắm lại, hình như là đang sưởi ấm? Quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên tăng mạnh từ lúc nào vậy?!!

Mắt nhìn một vòng trong xe, Chu Dương lúc này mới phát hiện không chỉ có hai người bọn họ chú ý tới, mà xung quanh mấy người kia không biết tỉnh khi nào, mặt mờ mịt không thể tin nhìn hai người họ, ánh mắt mọi người ăn ý đụng nhau, một giây kế tiếp dời tầm mắt, ăn ý giữ yên lặng.

Sau một lát, nhóm chat đột nhiên náo nhiệt, mở đầu là Triệu Gia Viên gửi lên WeChat một tấm hình, chính là cảnh hai người kia đang ngủ say cạnh nhau.

Triệu Gia Viên: Đây quả thực là hai người có giá trị nhan sắc như thần tiên!

Vương Thi Thi: Cảnh đẹp này tớ có thể liếm một trăm năm!

Triệu Viễn: Không tin được, chuyện này quá bất ngờ luôn!

Hoàng Hinh: Trái tim thiếu nữ muốn nổ tung, tổ hợp nhan sắc này quá đẹp luôn!

Trương Chí Cường: Bị nhét một mồm thức ăn cho chó, thật ngược tâm.

Hoàng Hinh: Ba trăm sáu mươi độ không góc chết nè! [Hình ảnh].

Vương Thi Thi: Ôi mẹ ôi, bên này cũng đẹp! [Hình ảnh].

Triệu Gia Viên: [Hình ảnh].

Chu Dương: [Hình ảnh].

Viên Tịnh: [Hình ảnh].

Lục Phủ Lâm liếc nhìn mọi người xung quanh, lắp bắp gõ một đoạn chữ.

Lục Phủ Lâm: Tớ muốn đánh rắm thì làm sao bây giờ? Có khi nào đánh thức bọn họ không?

WeChat trong nháy mắt yên lặng, mấy giây sau.

Chu Dương: Ha ha ha ha ha ha

Chu Dương: Người anh em, cậu muốn chọc tớ chết cười hả?

Trương Chí Cường: Có phải cậu muốn làm tớ chết cười rồi độc chiếm thẻ ATM của tớ không?

Triệu Gia Viện: Anh nhịn lại đi!

Vương Thi Thi: Người anh em, nhịn đi!

Viên Tịnh: Ngạo mạn jpg.

Chu Dương: Dừng lại dừng lại, tớ muốn biết tại sao bọn họ phát triển nhanh vậy? Hahaha jpg.

Mọi người lăm le định phát biểu ý kiến riêng, đột nhiên trong nhóm chat nhảy ra đoạn tin nhắn giật mình.

Thẩm Quyến: Tôi theo đuổi, cậu có ý kiến à?

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, ăn ý nhìn về phía người trong cuộc mà bọn họ bàn tán nãy giờ, trong nháy mắt tựa như bị bóp cổ, sau hồi lâu, điện thoại mọi người lần nữa sáng lên.

Chu Dương: Run lẩy bẩy jpg.

Lúc xuống máy bay đã là xế chiều, đoạn đường đi vừa ngồi xe vừa ngồi máy bay, eo mỏi lưng đau, đi đứng khó khăn, người nào người nấy kéo vali hành lý mà cái mặt như thức ăn thiu, uể oải, thấy vậy Thẩm Quyến dặn dò một câu.

"Khoảng thời gian này mọi người cực khổ rồi, sau khi về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quên ngày mốt đi làm, được rồi, tất cả về nhà đi."

"Tạm biệt trưởng khoa!"

"Tạm biệt chị Nhiên!"

"Tạm biệt!"

"..."

Một đám người đứng ở cửa sân bay đón xe rời đi.

Bắt được xe taxi xong, vali hành lý cũng không cần cô ra tay, một tay anh cho vào cốp xe, lên xe xong đóng cửa, báo tên tiểu khu, Tô Dạng Nhiên thì tự nhiên tựa vào người anh, một tay ôm lấy cánh tay anh.

Hai người bọn họ thật sự là quá đẹp đôi, tài xế nhìn họ mấy lần, cuối cùng vui tươi hớn hở nói: "Hai người là một cặp mà tôi thấy đẹp đôi nhất từ trước tới giờ đó."

Tô Dạng Nhiên và anh nhìn nhau một cái, Thẩm Quyến lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."

"Người trẻ mà có thể bên nhau cũng không dễ dàng đâu, hai người phải quý trọng nhau đó." Tài xế lấy kinh nghiệm trải đời của mình nói.

"Nhất định chúng tôi sẽ."

Tài xế nói rất nhiều, Tô Dạng Nhiên ngủ từ sớm nên bây giờ không buồn ngủ nữa, trên đường về nhà cùng bác tài anh một câu tôi một câu trò chuyện rất vui vẻ, Thẩm Quyến dùng vẻ mặt cưng chìu nhìn cô, lâu lâu cũng sẽ nói mấy câu.

Sau khi đến nơi, tài xế nhiệt tình hỗ trợ giúp lấy hành lý, Thẩm Quyến trả tiền xong, Tô Dạng Nhiên cười híp mắt chào tạm biệt.

Tô Dạng Nhiên đưa tay cầm hành lý, Thẩm Quyến cản lại, "Anh cầm được rồi."

"Hai vali anh cầm nổi sao?"

"Có thể."

Tô Dạng Nhiên cười, "Bác sĩ Thẩm à, em thích anh quá đi."

Thẩm Quyến cưng chìu nhìn cô, "Ừ, anh cũng thích em."

Tô Dạng Nhiên cười ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm, có lẽ cô biết tại sao Mạnh Điềm lại luôn miệng khuyên cô nên có bạn trai rồi, mặc dù hành lý có thể tự mình cầm, nhưng cảm giác không giống trước nữa, bây giờ cô như đang ngâm người trong hũ mật, ngọt ngào vô cùng.

"Bác sĩ Thẩm, cô Tô, hai người về rồi! Đi du lịch hả?" Bảo vệ nhô đầu ra, cười híp mắt hỏi, thật ra thì từ xa anh ta đã nhìn thấy bọn họ rồi, nhưng bởi vì trời hơi tối nên không chắc chắn lắm, sau khi đến gần anh ta mới nhìn rõ.

"Đúng vậy." Tô Dạng Nhiên nói.

Thẩm Quyến nhìn anh ta cười, "Ra ngoài có chút việc."

"Như vậy à." Anh ta thấy Thẩm Quyến đẩy hai cái vali, lại nói: "Bác sĩ Thẩm thật tốt với bạn gái."

"Dù sao cũng là người của mình, không tốt với cô ấy thì tốt với ai."

Tô Dạng Nhiên nhìn anh, nụ cười không che giấu được.

Bảo vệ nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, anh ta sờ đầu mình, cảm thấy tâm trạng của bác sĩ Thẩm hôm nay đặc biệt tốt, nụ cười trên mặt không mất đi, vẻ hời hợt trước kia biến mất không còn nữa, ôn hòa thân thiện hơn nhiều.

Sau khi lên lầu, Tô Dạng Nhiên kéo hành lý của mình qua, cô nhìn anh, "Em vào nhà đây."

Thẩm Quyến lặng lẽ hỏi, "Em đói không?"

Tô Dạng Nhiên sờ bụng, cũng hơi đói thật, cô gật đầu một cái, "Đói."

Thẩm Quyến cười, "Vậy về nhà anh đi, anh nấu cơm cho em ăn."

"Được." Cô lập tức đồng ý, "Em cất hành lý đã."

"Ừ."

Tô Dạng Nhiên đẩy đồ đạc vào cửa nhà mình rồi nhanh chóng đi theo anh, Thẩm Quyến cầm dép đưa cho cô, ánh mắt cô nhìn vào đó mấy giây.

Mở tủ lạnh ra anh mới nhớ, lúc đi Nam Lĩnh anh sợ nguyên liệu nấu ăn để lâu trong tủ lạnh sẽ hư, vì vậy trước khi đi một ngày đã xử lý gọn ghẽ tất cả, bây giờ trong tủ lạnh ngoại trừ một ít trứng gà, thịt thì không có chút xíu rau cải nào cả.

Tô Dạng Nhiên rướn cổ lên nhìn, "Không có nguyên liệu nấu ăn sao anh?"

Thẩm Quyến đóng tủ lạnh, xoay người lại, "Ừ, cùng anh đi siêu thị nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.