Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 52: Đỏ nhạt



Editor: Wioo

Cho đến khi hai người gần như không thở nổi, môi của Thẩm Quyến mới tách ra, anh thấy khóe mắt Tô Dạng Nhiên có ánh nước và tròng mắt thì ửng đỏ, lần nữa ôm cô thật chặt, hai người chỉ yên lặng ôm nhau như vậy, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi âm thanh "ột ột --" truyền tới, hai cơ thể sát rạt lúc này mới có một chút kẽ hở.

"Em đói rồi?" Giông nói dịu dàng của Thẩm Quyến vang lên. Mặt cô đỏ ửng, gật đầu một cái, "Ừm."

Cô lui ra một khoảng, xoắn xoắn ngón tay nhỏ nhắn của mình, "Cái đó... Em muốn ăn cơm."

Thẩm Quyến cười, đột nhiên nâng gò má cô lên, nhẹ nhàng hôn một cái vào trán cô rồi mới buông người ra, "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm, ăn thật no, được không?"

Tô Dạng Nhiên bật cười, "Ừ!"

Thẩm Quyến dẫn Tô Dạng Nhiên ra ngoài ăn cơm, sau khi cơm nước xong lại đi tới cửa hàng bách hóa mua chút quà, chủ yếu là cho hai người bạn nhỏ, lần trước tới gấp quá, chưa kịp chuẩn bị quà và giới thiệu đàng hoàng, bây giờ suy nghĩ lại còn thấy thật thất lễ.

Ra khỏi cửa hàng bách hóa, bên ngoài lại bắt đầu rơi những hạt tuyết nhỏ, chúng bao phủ hầu hết các góc đường. Tô Dạng Nhiên thắt dây an toàn, nói: "Chỗ này cách nhà mình không xa, chúng ta dẫn tiểu cầu mập qua chung luôn đi."

Thẩm Quyến gật đầu, "Được, nhà mình ở phía trước rồi."

"Ừ."

Đón được tiểu cầu xong là đã gần 5h, ngày mùa đông trời mau tối, ráng trời hồng hồng ẩn hiện, lúc này là giờ cao điểm, một hàng xe kẹt, dồn dập xe này nối xe kia, ra xa lộ sau mới bớt kẹt.

Tắt máy xe, một tay Thẩm Quyến cầm túi quà một tay dắt đôi tay mềm yếu nhỏ bé của Tô Dạng Nhiên, còn cô thì cầm dây dắt tiểu cầu, vào thang máy, qua một lúc chợt anh cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt, chỉ khi đang khẩn trương lòng bàn tay cô mới đổ mồ hôi, anh nhìn Tô Dạng Nhiên, hỏi: "Em lo lắng hả?"

Tô Dạng Nhiên cũng nhìn anh, khi nãy ở trên xe không hề lo lắng chút nào, nhưng khi vào thang máy thì bản thân bỗng trở thành con kiến trên chảo nóng, chính cô cũng cảm giác được lòng bàn tay mình ướt, giãy giụa muốn anh thả ra nhưng anh không những không thả mà còn nắm chặt.

Cô nhỏ giọng nói, "Có mồ hôi."

Thẩm Quyến cười khẽ, "Không sao, anh không chê em."

Tô Dạng Nhiên không biết làm sao, chỉ có thể mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm bớt xuống, thật ra thì ngoại trừ khẩn trương còn có kích động, Lục Hi Lòa là idol của cô đó, nhảy một cái trở thành em dâu của idol, không kích động sao được. Tim cũng sắp bay ra ngoài rồi.

"Đinh —— "

Bất thình lình một tiếng khiến Tô Dạng Nhiên giật mình, người bỗng mềm nhũn ra, may là Thẩm Quyến nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng buông tay đổi thành ôm vai để cô tựa vào, tiểu cầu đang yên lặng cũng bị hù hết hồn, nó ngước đầu dùng con mắt đen thui nhìn hai chủ nhân.

Tô Dạng Nhiên tự làm mình hết hồn, ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy cánh cửa nhà gần trong gang tấc, lập tức nắm vạt áo anh, "Không được không được, em lo quá, em không vào nổi..."

Thẩm Quyến cười, trong mắt toàn là cưng chiều, "Vậy em muốn sao? Chẳng lẽ chúng ta quay về nhà hả?"

Tô Dạng Nhiên biết anh đang chọc cô, bọn họ đã tới cửa rồi quay về gì nữa? Cô thở ra, cố gắng để mình trấn tĩnh một chút, giọng nói không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, "Anh để em từ từ thích ứng, từ từ rồi tốt hơn."

Thẩm Quyến mỉm cười gật đầu, "Được, vậy thì từ từ."

Một phút sau, Tô Dạng Nhiên điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô thay đổi thái độ, vô cùng cương quyết khẳng khái: "Được rồi, chúng ta đi nhấn chuông cửa đi."

Thẩm Quyến cười nhéo mũi cô, an ủi, "Không cần lo lắng đâu, chị và anh rể tốt lắm, hơn nữa em cũng đã gặp họ rồi đó. Cứ thư giãn thôi."

Tiểu cầu ngồi bên chân cô như nghe hiểu vậy, nó dùng đầu nhẹ nhàng quẹt quẹt ống quần cô, thấy vậy, cảm giác khẩn trương bất an của Tô Dạng Nhiên từ từ bình tĩnh lại, cô thở ra, "Được."

Thẩm Quyến khích lệ, "Vậy em đi nhấn chuông cửa đi!"

Tô Dạng Nhiên: "!!!"

Lục Hi Hòa đã sớm nhận được tin nhắn từ Thẩm Quyến, cậu em trai nói hôm nay sẽ dẫn bạn gái tới nhà ăn cơm tối, từ sớm cô đã sốt ruột chờ đợi, bởi vì cô thật sự tò mò quá, không biết cô gái thế nào mới thu phục được cậu em trai này.

Kỷ Diễn đặt thức ăn lên bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đoán chừng bọn họ cũng sắp đến, vì vậy anh nói với hai chị em đang chơi đùa trong phòng khách, "Hai đứa nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Hai chị em lập tức ngoan ngoãn thu dọn đồ chơi trên sàn nhà, sau đó chạy tới nhà vệ sinh rửa tay.

Kỷ Diễn chuẩn bị vào nhà bếp bưng thức ăn ra thì chuông cửa reo vang, anh vừa bước tới cửa được một bước thì đột nhiên một bóng người nhỏ từ trong bếp xông ra, "Em mở cửa cho!"

Kỷ Diễn nhìn, không khỏi bật cười, từ sáng sớm cô ấy đã không ngừng tò mò về bạn gái của em vợ, anh cũng không thèm giành, lần trước anh đã gặp rồi đó thôi, Kỷ Diễn nói: "Được được được, em mở đi." Nói xong anh tiếp tục quay lại nhà bếp bưng thức ăn.

Lục Hi Hòa làm mặt vui vẻ sau đó đưa tay mở cửa, nhiệt tình nói, "Tụi em tới rồi hả?"

Tô Dạng Nhiên nghe được giọng nói của cô ấy thì không khẩn trương nữa, cô vội vàng giơ quà lên, "Chị, đây là một chút quà nhỏ, hy vọng chị không chê."

Lục Hi Hòa nhìn thấy người trước mặt thì lâm vào mơ màng, cô cứ nghĩ mình xuất hiện ảo giác, cô gái này... Cô gái này là Dạng Túc mà! Dạng Túc là bạn gái của em trai mình! Dạng Túc là em dâu của mình! Dạng Túc là fan của mình!

Thẩm Quyến thấy Lục Hi Hòa mơ màng mà Tô Dạng Nhiên cũng đang bối rối không biết làm sao, cô không hiểu khuôn mặt của cô ấy vậy là có ý gì, không thích mình sao?

Lục Hi Hòa ép mình từ trong mộng trở lại hiện thực, nhìn một cái liền thấy sự mất mác trong mắt cô gái, biết biểu cảm vừa rồi của mình chắc là bị người ta hiểu lầm, vì vậy cô ấy vội vàng nhận quà, nói: "Chị vừa ngây ngốc thôi, không phải không thích em."

"A?" Lần này đến phiên Tô Dạng Nhiên bối rối.

Lục Hi Hòa cười, "Đi vào trước thôi, vào rồi nói sau."

Tô Dạng Nhiên nhìn Thẩm Quyến, anh nhìn cô cười, giúp cô cầm dép, "Thay dép đã, bên ngoài lạnh lắm."

Thẩm Quyến ngồi xổm người xuống cởi dây dắt chó ra rồi cầm dép cho cô. Hai chị em vừa rửa tay xong đi ra, thấy cậu mợ nhà mình và tiểu cầu.

"Cậu!"

"Mợ!"

"Tiểu cầu!"

Hai đứa nhỏ chạy như bay tới, ôm ôm hôn hôn một hồi rồi Tô Dạng Nhiên mới vội vàng đưa quà mình đã chuẩn bị cho bọn họ, hai người bạn nhỏ nhận được quà xong cũng lễ phép nói cảm ơn, cuối cùng Lục Hi Hòa lên tiếng, hai đứa nhỏ mang quà và tiểu cầu về phòng mình, Thẩm Quyến cũng bị đuổi xuống nhà bếp, lúc này tròng phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tô Dạng Nhiên chưa bao giờ có cảm giác khó xử như lúc này, gò má cô hơi đỏ, tay đặt trên đầu gối cọ cọ vào nhau. Lục Hi Hòa đặt một ly nước ấm xuống trước mặt cô, "Đây, em uống ít nước ấm đi."

Tô Dạng Nhiên lập tức bưng ly nước, nhấp một hớp nhỏ, "Cảm ơn chị."

Lục Hi Hòa đánh giá Tô Dạng Nhiên, càng nhìn càng hài lòng, cô gái này không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có tài, lúc trước cô còn tiếc nuối, không ngờ trùng hợp đến thế, cô gái này chính là bạn gái của Thẩm Quyến, phải nói đây là duyên phận, mấy năm nay ba mẹ lo lắng cho cậu em trai không ít, bây giờ mà biết con trai mình có bạn gái giỏi như vậy chắc ngủ cũng có thể cười.

Cuối cùng cảm thấy bộ dạng khi nãy có lẽ đã hù người ta, Lục Hi Hòa ho nhẹ một tiếng, nói: "Bên ngoài tuyết rơi lạnh lắm đúng không?"

Tô Dạng Nhiên thấy cô ấy chủ động mở miệng nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm, nói cái gì cũng được miễn là đừng im lặng là tốt rồi, "Dạ, lạnh thật, ra ngoài phải mặc dày mới ấm được."

Lục Hi Hòa thu hết cử chỉ vừa rồi của Tô Dạng Nhiên vào trong mắt, trong lòng âm thầm tự nghĩ mình hù người ta sợ thật rồi, nhưng em trai lớn đến vậy rồi mà giờ mới dẫn bạn gái tới, làm chị không kích động sao được?

"Lần trước chị nghe anh rể của nó nói nó có bạn gái, lúc ấy còn tò mò xem là cô gái như thế nào, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ người đó sẽ là em."

Tô Dạng Nhiên cười, "Chuyện này... Em cũng không ngờ trùng hợp đến thế."

"Nói đến còn sợ em chê cười, chị biết em nhưng không biết em và Thẩm Quyến đang quen nhau, chị còn đang nghĩ hai người có cặp có đôi không giới thiệu mai mối được, thật là tiếc."

Ánh mắt Tô Dạng Nhiên sáng lên, cô vốn đang khẩn trương bất an nhưng nghe chị ấy nói như vậy thì đã có thể xác định Lục Hi Hòa rất quý mình, cả người thả lỏng không ít, "Thật ra em biết chị là chị của anh ấy mới mấy ngày trước thôi."

Lục Hi Hòa gật đầu, cô biết người em trai này sẽ không tùy tiện nhắc về chị mình với người khác, cũng nói nhưng tuyệt đối không khai tên và nghề nghiệp, ngay cả cô cũng vậy, bọn họ đây là đang bảo vệ đối phương và bớt đi những phiền toái không cần thiết.

"Lúc biết em có hết hồn không?"

Tô Dạng Nhiên nhớ lại lúc ấy, trên mặt nóng ran nhưng vẫn gật đầu thành thật, "Có, còn kích động nữa." Kích động đến mức thiếu chút nữa là không ngủ được.

Lục Hi Hòa phì cười, càng thích cô gái này hơn, thật là hợp gu.

Thẩm Quyến đứng ở cửa nhà bếp, anh nhìn hai người đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện trời đất, trong mắt ánh lên ý cười, cô ngồi ngay ngắn ở đó, gò má và lỗ tai còn ửng đỏ, nhưng vẫn vô cùng khôn khéo nghe lời.

Kỷ Diễn vừa nhìn theo vừa hỏi: "Em ấy thật sự là Dạng Túc hả?"

Thẩm Quyến thu hồi tầm mắt, "Vâng, đúng vậy."

Trong mắt Kỷ Diễn lộ ra vẻ tán thưởng, "Vậy thì quá giỏi, còn nhỏ tuổi mà đã có sự nghiệp lớn, đã vậy còn khiêm tốn không màng danh lợi."

Nghe được lời khen của anh rể, Thẩm Quyến lập tức nở nụ cười, ánh mắt kiêu ngạo, đắc ý nói, "Đương nhiên phải thế."

Kỷ Diễn: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.