Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 82: Đến thăm



Editor: wioo

Khương Linh thở dài, nhẹ giọng nói: "Lan Du, từ lúc nào mà em xù lông thành một con nhím vậy, trước kia em đâu có như vậy?"

Thẩm Lan Du cười lạnh, "Anh hỏi tại sao tôi lại biến thành nhím à? Không phải anh là người rõ nhất sao? Do trước kia không xù lông nên tôi mới bị anh và Dương Nhu khi dễ, hiện nay anh còn muốn khinh thường con trai tôi, anh nghĩ ai cũng dễ bị bắt nạt hả?"

"Anh và tiểu Nhu, hai tụi anh..."

"Tình đầu ý hợp? Yêu nhau thật lòng?" Thẩm Lan Du tiếp lời.

"Những lời này tôi nghe tới sắp ói rồi, ban đầu lúc kết hôn đâu phải là tôi ép anh, muốn ép cũng là cha mẹ anh ép, cho nên cho dù anh muốn trút giận thì cũng không nên làm thế với tôi, nhưng anh đã cư xử thế đấy, bỉ ổi thế đấy. Anh cũng chỉ có thể ra uy với tôi thôi, nhưng tôi đã không còn là Thẩm Lan Du của mười bảy năm trước rồi. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám đi tìm A Quyến, tôi nhất định sẽ lôi nợ cũ năm đó ra mà tính đấy, để xem cuối cùng là ai bị mất mặt."

"Lan Du, ba mẹ anh thật lòng thích em mà."

"Anh bớt nói những lời này đi, chẳng lẽ mười mấy năm qua tôi chưa hiếu kính đủ với cha mẹ anh à, cha mẹ anh bị bệnh là ai không ngủ, túc trực phục vụ bên giường bệnh, là tôi, lúc đó anh ở đâu? Ở nước ngoài tận hưởng sự ngọt ngào của gia đình các người, anh còn có đạo đức không? Lúc bọn họ phải chấp nhận việc anh đã làm, tất cả sự đau lòng và điều tốt đẹp đã biến mất không còn chút nào, cho nên anh cũng đừng lấy trưởng bối ra hù tôi."

"Anh xin lỗi em, em mắng anh thế nào anh cũng chịu, nhưng đứa trẻ vô tội mà."

"Đúng vậy, đứa trẻ là vô tội, con của anh và Dương Nhu là vô tội, thế con của tôi thì sao đây? Dù thế nào anh cũng là cha, sao anh lại có thể thiên vị như vậy? Đứa trẻ vô tội không sai, nhưng nó là con của anh, bởi vì anh làm chuyện xấu nên vĩnh viễn nó cũng là con của người xấu, có tẩy thế nào cũng không hết."

Hô hấp Khương Linh cứng lại, lần đầu tiên ông ta biết thì ra Thẩm Lan Du cũng có thể nói những lời này, nhưng mỗi câu bà nói không câu nào ông có thể phản bác, "Lan Du, anh biết anh nói gì cũng là sai, anh không dám cầu xin em tha thứ."

"Tôi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng anh hãy nhớ, người anh thiếu nợ cả đời không phải tôi mà là A Quyến. Anh không làm phiền con tôi chính là cách bồi thường tốt nhất rồi. Từ nay về sau anh hãy coi như mình chỉ có một đứa con trai, cũng đừng nhúng tay vào bất kì chuyện gì của A Quyến. Nếu anh ép tôi, tôi nhất định sẽ bảo A Quyến đoạn tuyệt quan hệ cha con giữa hai người, anh cứ thử xem nó dám làm không." Nói xong câu này Thẩm Lan Du không chút do dự, đứng dậy xoay người bỏ đi.

Khương Linh hoàn toàn ngây người, ông ta đang nghĩ, nghĩ rằng lần trở về nước này thật sự sai lầm sao? Ông ta vốn còn muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với tiểu Quyến, nhưng ông quên mất, chút tình cảm đó không đủ để thay đổi điều gì, cũng hôm nay ông mới biết vợ trước hận mình nhiều thế nào, con trai bài xích lạnh lùng ra sao. Ông ta sợ cả đời cũng không có cách nào nhận được sự tha thứ từ bọn họ.

Tô Dạng Nhiên ngồi trong xe, cô không nghe được Thẩm Lan Du và Khương Linh nói gì nhưng từ biểu cảm của họ, cô tin tưởng Thẩm Lan Du sẽ không bị thua thiệt, ngược lại vẻ mặt của bà vô cùng lạnh nhạt. Thẩm Lan Du trong ấn tượng của cô luôn là bậc trưởng bối hiền hòa, hôm nay bà phát huy hết sức mạnh khiến cô ngây cả người.

Thẩm Lan Du mở cửa xe đi vào, bà ném túi xuống hàng ghế sau, tâm trạng hết sức thoải mái. Thấy vậy, Tô Dạng Nhiên hỏi: "Tâm trạng dì rất tốt ạ?"

Thẩm Lan Du cắm chìa khóa, khởi động xe, nhìn cô cười chói sáng, "Tốt vô cùng." Cục đá cản đường trong lòng nhiều năm đã được quăng ra, không tốt sao được?

"Hôm nay dì vui lắm, buổi chiều cũng xin nghỉ, dì mời con ăn cơm nhé?" Thẩm Lan Du hỏi.

Bữa sáng cô còn chưa ăn, cảm thấy hơi đói, vì vậy gật đầu, "Được ạ, con còn muốn ăn một bữa lớn."

"Bữa lớn? Con muốn ăn mãn hán toàn tịch dì cũng mời con ăn, đi."

"Dì, con yêu dì quá!"

Thẩm Lan Du nháy mắt, "Dì cũng thích con."

*************

Lời đêm đó Thẩm Quyến nói Tô Dạng Nhiên đều ghi tạc trong lòng, nếu như phải dẫn anh đi gặp người nhà, gặp một người hay là một nhà thì còn phải gọi cho Tần Trăn hỏi rõ. Tần Trăn nhận được điện thoại của cô, giọng nói vô cùng vui mừng. "Alo, Nhiên Nhiên."

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Ừ, mẹ nghe đây, con nói đi."

"Con muốn dẫn Thẩm Quyến đến ra mắt, mẹ nghĩ anh ấy chỉ cần gặp mẹ hay là thế nào?"

Tần Trăn nghe được sự lạnh nhạt từ trong giọng cô, bà gượng gạo hỏi: "Tại sao con nói vậy?"

"Bởi vì con không biết ý mọi người thế nào, cũng không biết họ có rảnh không." Tô Dạng Nhiên nói tương đối uyển chuyển. Tần Trăn nghe xong trong lòng đau xót, bà vừa định nói chuyện thì thấy Cố Xướng Thịnh đi tới, ông nhỏ giọng hỏi một câu, "Là Nhiên Nhiên à?"

Tần Trăn gật đầu, "Nhiên Nhiên nói muốn dẫn bạn trai tới chơi, anh cảm thấy thế nào?"

Cố Xướng Thịnh đi tới, ông nhướng chân mày, "Đây là chuyện tốt mà, dĩ nhiên là có thể, em đưa điện thoại cho anh đi, anh nói mấy câu với con."

Tần Trăn đưa điện thoại cho chồng, Cố Xướng Thịnh nhận lấy, "Alo, Nhiên Nhiên."

"Chú Cố." Tô Dạng Nhiên lễ phép gọi.

Cố Xướng Thịnh "ừm" một tiếng, "Nghe mẹ nói con sắp dẫn bạn trai về nhà phải không?"

"Dạ, đúng vậy, muốn hỏi xem khi nào mọi người có thời gian, tụi con sẽ đến."

"Các con cứ tới, chúng ta lúc nào cũng ở đây." Cố Xướng Thịnh cười nói: "Vừa vặn chú cũng giúp con quan sát cậu ta."

Tô Dạng Nhiên nghe Cố Xướng Thịnh nói, trong lòng hơi thay đổi, "Dạ được, chú Cố nghĩ chiều chủ nhật có được không ạ?"

"Được, dĩ nhiên được."

"Vâng, vậy chúng ta cứ tính như thế ạ."

"Ây, nói xong rồi nói xong rồi, đến lúc đó chúng ta làm cơm chờ các con tới."

"Dạ."

Cố Xướng Thịnh trả điện thoại lại cho Tần Trăn, Tần Trăn nói hai câu rồi mới cúp điện thoại. Cúp điện thoại xong bà nhẹ giọng nói, "Cảm ơn anh."

Cố Xướng Thịnh không phải không biết, ông có thể cảm giác được từ ngày mùng một khi Nhiên Nhiên bỏ đi tới giờ thái độ của bà hời hợt thế nào, vẫn nói chuyện, quan tâm ông như cũ nhưng có gì đó thay đổi.

"Trăn Trăn, hai chúng ta còn cần khách khí nữa sao?"

Tần Trăn cười, "Có không?"

"Chẳng lẽ không có sao?"

"Là anh suy nghĩ nhiều thôi, hôm nay anh đi công tác cả ngày chắc mệt lắm, anh ngủ trước đi, em đi tắm." Nói xong bà cầm quần áo ngủ đi tới phòng tắm.

Cố Xướng Thịnh nhìn bóng lưng bà, khẽ thở dài, có vẻ như ông biết tại sao bà như vậy. Phải thừa nhận, lúc đầu ông có tính toán thật nhưng khi hối hận thì đã muộn. Công sức bà nhiều năm chăm sóc ông, mẹ ông, con cái toàn bộ ông đều thấy, ông rất cảm động. Cố Xướng Thịnh cũng biết bây giờ mình nói gì cũng vô dụng, bởi vì bà đã biết hết.

Điều duy nhất bây giờ ông có thể làm là bù đắp cho Nhiên Nhiên, bà cảm thấy mình thiếu nợ con gái nhưng Nhiên Nhiên không cần bà phải trả, vậy thì ông sẽ làm, ông tin tưởng cuối cùng có một ngày bà sẽ hiểu và tha thứ cho ông.

Tô Dạng Nhiên và nhà họ Cố quyết định xong, cô cũng không nói ngay cho anh biết. Buổi tối trước đó một ngày cô mới thú thật, khi đó Thẩm Quyến đang sấy tóc, anh nghe xong thì làm rơi khăn, xoay người, dùng ánh mắt bắt cô xác nhận.

"Em... nói thật?"

Tô Dạng Nhiên trừng mắt nhìn, "Anh nghĩ em sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn sao?"

Thẩm Quyến ngẩn ra, không thèm nhặt khăn lông mà ôm chầm lấy cô đang ngồi trên mép giường, hưng phấn xoay mấy vòng. Tô Dạng Nhiên ôm chặt cổ anh, sợ mình bị bay ra ngoài, cô thì không sao nhưng dép đã rơi từ sớm, Tô Dạng Nhiên nhẹ vỗ vai anh, "Dép, dép rớt."

Thẩm Quyến ôm cô xoay mấy vòng sau đó vững vàng đặt người lại giường, "Bây giờ còn quan tâm dép guốc gì nữa? Em nói lại một lần nữa đi, là thật sao?"

Tô Dạng Nhiên bật cười, xoa xoa mái tóc nửa ướt nửa khô của anh, "Là thật, là thật mà."

Thẩm Quyến bật cười, ôm chặt Tô Dạng Nhiên, lần nữa hôn trán cô, "Nhiên Nhiên, anh rất vui."

Khóe môi cô cong lên, "Ừ, em thấy mà."

Đột nhiên anh ngừng cười, đứng dậy, cô không hiểu nên nhìn theo, "Anh sao vậy?"

"Bây giờ chúng ta không thể ngủ." Thẩm Quyến nói.

"Tại sao?" Tô Dạng Nhiên không hiểu.

"Anh còn chưa mua quà đó. Ngày mai đâu thể nào đi tay không được." Thẩm Quyến nghiêm trọng nói. Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên cười ngã nghiêng trên giường, cô vừa cười vừa nhắc nhở anh, "Chúng ta tới đó ăn cơm tối, quà buổi trưa đi mua là được mà."

Lúc này Thẩm Quyến mới chợt ngộ ra, vừa nãy anh kích động quá, chỉ nghe được chữ ngày mai đi, nhưng cụ thể lúc nào thì không để ý, anh cũng ngã xuống giường theo cô, "Được, vậy trưa mai chúng ta đi mua, mua xong thì ghé qua nhà em, được không?"

"Được."

"Nhưng anh không biết mọi người thích gì?"

Tô Dạng Nhiên suy nghĩ, nói: "Cũng không cần thứ gì lớn lao, đi qua nhà bạn gái thì cần mua ít trái cây, sau đó mua cho bà nội một hộp thuốc bổ là được, em biết bà thường xuyên ăn thực phẩm dinh dưỡng, ngày mai chúng ta đi mua. Anh hai và Cố Tư Dư có thể tiết kiệm, bọn họ cũng là người lớn rồi, không cần tặng quà."

Thẩm Quyến cũng suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, anh ôm cô, "Được, nghe em cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.