Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 87: Vợ



Lời của Lục Trường Vĩ nói Thẩm Lan Du luôn để trong lòng, hai người đều rất thích Tô Dạng Nhiên, bà cũng thấy A Quyến vô cùng thích cô, vì vậy Thẩm Lan Du muốn đi tìm Thẩm Quyến, hỏi xem ý anh thế nào.

Buổi trưa bà tới bệnh viện nhưng không trực tiếp đi vào tìm mà ở gần đó gọi cho anh một cú điện thoại, Thẩm Quyến nhận được điện thoại, lập tức thay áo ra ngoài.

"Con ăn cơm trưa chưa?" Trầm Lan Du hỏi.

Thẩm Quyến đi tới, "Vừa tới giờ cơm trưa là mẹ gọi con ra đây, vẫn chưa kịp ăn."

"Vậy thì tốt, mẹ mời con đi ăn."

Thẩm Quyến nhướng chân mày, vừa rồi trong điện thoại bà cũng không nói có chuyện gì, có lẽ định chờ gặp mặt rồi nói sau, vì vậy anh hỏi: "Mẹ tìm con chắc không phải vì một bữa ăn trưa đâu đúng không?"

Thẩm Lan Du kéo anh lên xe, "Đương nhiên không phải, nhưng mà chúng ta tìm chỗ ngồi xuống trước đã, vừa ăn vừa nói."

Thấy vậy, Thẩm Quyến chỉ có thể đồng ý.

Hai người tìm quán ăn, thuê một căn phòng nhỏ, Thẩm Quyến thấy bà từ tốn gọi món, anh cũng không gấp, Thẩm Quyến bưng ly nước trà lên từ từ uống. Sau khi thức ăn lên một lượt, anh mới lại mở miệng.

"Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì ạ? Mẹ không nói con ăn không ngon miệng đâu."

Lúc này Thẩm Lan Du mới chậm rãi buông đũa xuống, nói: "Có một việc mẹ muốn hỏi xem con nghĩ như thế nào."

"Vâng, có chuyện gì mẹ cứ hỏi."

"Chính là chuyện của Nhiên Nhiên."

"Cô ấy thì có chuyện gì ạ?"

Thẩm Lan Du thấy mặt con mình ngờ nghệch, nghĩ anh chưa nghĩ tới chuyện kia, không khỏi trợn mắt nhìn, "Còn có chuyện gì nữa, bây giờ con lớn rồi, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lập gia đình?"

Thẩm Quyến sững sốt, anh không ngờ hôm nay bà tìm mình là để nói chuyện này. Thẩm Lan Du thấy vậy, sắc mặt càng không tốt, "Chẳng lẽ con chưa từng suy nghĩ tới?"

Thẩm Quyến thấy vậy vội vàng giải thích, "Không phải, thật ra thì con đã nghĩ rồi."

Thẩm Lan Du nghe, chân mày lập tức giãn ra, "Thật?"

"Vâng, mấy hôm trước con có qua nhà Nhiên Nhiên thăm hỏi người lớn."

Thẩm Lan Du nghe đến thì vui vẻ, ngay sau đó lo lắng, "Vậy người nhà họ Cố có làm khó gì tụi con không?"

Liên quan tới chuyện nhà Tô Dạng Nhiên, Thẩm Lan Du có biết một chút, mặc dù hiểu không sâu nhưng bà biết gia đình cô thế nào, cũng biết không phải gia đình nào cũng có thể hạnh phúc như nhà bọn họ, bà lại càng thêm thương yêu cô.

"Làm khó thì không có, ít nhất họ vẫn đủ khách sáo."

Thẩm Lan Du gật đầu, "Nhà chúng ta cưới Nhiên Nhiên, không phải là nhà họ Cố nhưng nơi đó cũng coi như là nhà mẹ, chỉ cần họ không làm gì quá đáng thì chúng ta cũng sẽ làm theo lẽ thường."

Thẩm Quyến thấy mẹ mình nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói thật anh không có bao nhiêu cảm tình với nhà họ Cố, đến nổi Tần Trăn cũng rất phức tạp, người làm Nhiên Nhiên tổn thương cũng là mẹ vợ, vừa nghĩ tới cảnh cô bị uất ức và bỏ mặc anh liền khó chịu.

"Chuyện này con có nói với Nhiên Nhiên chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa, gần đây cô ấy hơi bận, buổi sáng đi làm còn sớm hơn con, buổi tối mười một mười hai giờ mới tan làm, về đến nhà mệt đến mức mắt cũng mở không nổi."

Chuyện Tô Dạng Nhiên tham gia vào đoàn phim bà đã nghe Hi Hòa nói, con gái con rể đều là người trong làng giải trí, đương nhiên bà cũng hiểu, cũng biết khổ cực thế nào, "Đúng là cực thật, vài ngày nữa được nghỉ mẹ sẽ hầm chút cháo gà bồi bổ cho Nhiên Nhiên."

Thẩm Quyến gật đầu, "Được ạ, gần đây cô ấy gầy cũng không ít đâu." Ngay cả phòng tập cũng không đi nữa.

"Đúng rồi, chuyện kết hôn con nhớ nói với con bé nha, xem Nhiên Nhiên nghĩ thế nào? Nếu được thì hai nhà chúng ta phải ăn cùng nhau một bữa cơm mới được."

"Vâng, con biết rồi."

"Vậy được, con ăn cơm đi, con cũng gầy đi rồi đấy."

Tối hôm đó, về đến nhà tắm rửa xong thì cũng gần mười một giờ, Tô Dạng Nhiên tựa đầu lên đùi Thẩm Quyến, mấy ngày nay ngày nào anh cũng xoa bóp cho cô, có lẽ vì là bác sĩ nên dù chưa học qua nhưng động tác lại vô cùng thành thạo, mỗi lần đấm bóp xong cô đều cảm thấy sự mệt mỏi biến mất.

Ngón tay anh xoa xoa trên huyệt Thái dương, nhẹ nhàng nhấn xuống, Tô Dạng Nhiên thoải mái nhắm mắt lại, mặt đầy hưởng thụ.

Thẩm Quyến thấy cô thoải mái, khóe miệng anh cũng cong lên, anh nhìn cô, chợt nhớ tới chuyện lúc trưa Thẩm Lan Du nói, vì vậy chậm rãi mở miệng: "Nhiên Nhiên."

Tô Dạng Nhiên đang thư giãn, nghe anh gọi nên mở mắt, "Sao vậy anh?"

"Chúng ta kết hôn đi, có được không?"

Tô Dạng Nhiên giật mình, cô cảm thấy như trong đầu mình có gì đó nổ tung, trí óc trống rỗng. Sự im lặng của Tô Dạng Nhiên khiến Thẩm Quyến nghĩ cô không muốn kết hôn cùng anh, trên mặt Thẩm Quyến lộ ra vẻ mất mác, "Em... Không muốn?"

Lúc này Tô Dạng Nhiên mới phản ứng lại, cũng thấy được sự ưu buồn trong mắt anh, cô vội vàng ngồi dậy, đối diện anh, "Em... Không phải em không muốn."

Ánh mắt Thẩm Quyến lập tức sáng lên, "Vậy là em đồng ý?"

Tô Dạng Nhiên cười, thật ra từ lúc Thẩm Quyến muốn cô dẫn anh đi gặp người lớn, cô đã mơ hồ cảm giác được, nhưng anh không nói cô cũng không tiện hỏi, kết hôn không phải là chuyện nhỏ, đây là chuyện quyết định cả một đời người.

Từ khi trưởng thành, cô căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn. Tô Dạng Nhiên vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện quá xa xôi, hơn nữa cứ nghĩ tới chuyện sau này sống chung với một người đàn ông mấy chục năm, có lẽ còn sẽ có em bé, thậm chí cô còn thấy khủng hoảng.

Nhưng từ khi quen nhau, Tô Dạng Nhiên phát hiện thì ra cuộc sống của hai người tốt vô cùng. Chuyện mỗi ngày cô đều muốn làm là gặp anh, thấy chuyện gì thú vị sẽ lập tức muốn nói cho anh nghe, nhất là sau khi tiếp xúc với chú dì, chị và anh rể, cô thường xuyên hâm mộ tình cảm giữa bọn họ. Dần dần muốn trải qua cả đời cùng anh, hai người sẽ có một gia đình, lại có một đứa trẻ, vừa nghĩ tới là lại cảm thấy hạnh phúc không thôi. Không phải vừa rồi cô không muốn, chẳng qua là anh đột nhiên nói ra làm Tô Dạng Nhiên bị giật mình thôi.

"Nhiên Nhiên?" Thẩm Quyến kêu tên cô. Tô Dạng Nhiên thấy anh khẩn trương, cô bật cười, chủ động đưa tay ôm lấy anh, "Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?"

Thẩm Quyến ôm Tô Dạng Nhiên thật chặt, đặt cằm lên vai cô, dịu dàng cất tiếng, "Bởi vì chỉ có lấy em anh mới cảm thấy hạnh phúc."

Người anh muốn lấy chỉ có thể là cô, bởi vì chỉ cô mới có thể khiến cuộc sống anh tràn đầy hạnh phúc. Cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh rung động.

"Vậy nếu khi nãy em nói không muốn thì anh sẽ làm sao?"

Hỏi xong, Tô Dạng Nhiên cảm giác được cơ thể Thẩm Quyến hơi cứng lại, sau đó lại nghe giọng anh hơi khàn khàn, "Không sao, anh sẽ chờ đến khi nào em muốn kết hôn thì mới thôi."

Mắt Tô Dạng Nhiên đỏ lên, cô cắn môi, "Anh ngốc thật."

"Thử nghĩ cuộc sống sau này mà không có em, anh ngốc một chút thì có sao đâu."

"Thẩm Quyến, anh nói thế rồi thì sau này em sẽ tác oai tác oái hành hạ anh đấy!"

Thẩm Quyến bật cười, "Ừ, anh cầu còn không được nữa là."

Lồng ngực Tô Dạng Nhiên chợt rung lên, cô buông anh ra, lúc này Thẩm Quyến mới phát hiện hốc mắt cô đỏ ửng, anh đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt cô, "Sao em lại khóc thế này?"

Tô Dạng Nhiên không nói lời nào nhưng giây tiếp theo đột nhiên nâng gò má anh lên, dùng lực hôn xuống. Thẩm Quyến sững sốt một lúc, ngay sau đó đổi khách thành chủ, hai người dây dưa.

Tô Dạng Nhiên, người luôn la hét kêu đau trong một hai lần đầu lúc này không rên rỉ gì, hai người hình thành một loại ăn ý, liều mạng chiếm lấy đối phương, cuối cùng mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi kiệt sức. Đây chắc chắn là lần mây mưa điên cuồng nhất.

Tóc cô bị mồ hôi làm ướt, phía dưới cơ thể vừa tê vừa đau, Thẩm Quyến giam cô vào trong ngực, ánh mắt rơi vào những dấu hôn phủ đầy trên làn da trắng nõn giống như mai đỏ trong tuyết. Ánh mắt anh lại đổi sắc, có lẽ đây là lần đầu anh mất khống chế như vậy.

Thẩm Quyến hôn vào cổ cô, "Nhiên Nhiên, em có muốn đi tắm không?"

Mặc dù vừa nãy đã tắm một lần nhưng bây giờ chắc chắn hai người lại phải tắm nữa rồi, ngay cả drap trải giường chăn nệm cũng phải đổi, nếu không tối nay không thể ngủ được.

"Muốn." Giọng nói cô khàn đi sau đợt lăn lộn.

Thẩm Quyến ôm cô đi tới phòng tắm, lúc tắm cô đều nhắm chặt mắt, tất cả để anh xử lí, ngay cả nơi bí mật nhất anh cũng không bỏ qua. Ánh mắt anh lại nhìn vào nơi đó, đột nhiên cảm thấy hối hận vì vừa nãy mình đã quá sức.

"Nhiên Nhiên anh xin lỗi."

Tô Dạng Nhiên chật vật mở mắt, "Hả?"

Thẩm Quyến ôm cô, "Sau này anh sẽ không bạo lực như vậy nữa, sẽ thật cẩn thận."

Tô Dạng Nhiên mơ mơ màng màng không rõ anh nói gì, không cần biết hiểu hay không, dứt khoát gật đầu một cái.

Thẩm Quyến đổi drap trải giường đổi luôn cả chăn, lúc này mới ôm Tô Dạng Nhiên ra ngoài. Anh biết cô không thích ngủ trần, vì vậy cầm quần áo mặc vào cho cô. Lúc này người trong lòng đã sớm ngủ say, anh nhìn cô, cúi đầu xuống chậm rãi in lên một cái hôn.

"Ngủ ngon, vợ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.