Phía sau mọi người cách đó không xa có một nhóm bốn người.
Một ông lão tinh thần khoẻ mạnh đứng ở chính giữa, bên cạnh ông là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, đứng ở hai bên là hai người đàn ông trung niên, cả bốn người đều có thần sắc rất vui, vừa nói vừa cười.
Cho đến khi nhìn thấy sân thi đấu ở đằng xa, ông lão và người đàn ông trung niên đứng ở bên phải ông không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sơ nha đầu đang làm gì vậy?"
Hai người này chính là ông nội và ba của Mộ Ngâm Sơ.
Mộ Minh Huy nói: "Ba, đứa nhỏ Vân Sâm này thật là hồ nháo, lại không ngăn cản Ngâm Sơ, con đi qua xem thử."
"Ai." Mộ Kiến Quốc gọi hắn lại, vẻ mặt tràn đầy sức sống, cười hiền hậu: "Bọn nhỏ muốn chơi, hà tất lại ngăn cản bọn nhỏ, chúng ta cũng đi qua xem thử. Vừa vặn đem Hành tiểu tử giới thiệu cho Sơ nha đầu."
Bốn người yên lặng đi về hướng sân tập bắn.
Bởi vì âm thanh của máy móc không nhỏ nên hầu như trong phạm vi tiếp xúc đều có thể nghe được.
"Số 2, 10. 9 điểm."
"Số 2, 10. 8 điểm."
"Số 2, 10. 9 điểm."
Tịch Hoan bắn liên tiếp ba phát, hết năm phát súng, với thành tích này của cô đã đủ tư cách làm đạo sư cho những người này.
Hai mắt Mộ Kiến Quốc vẩn đục mà có thần sáng ngời, "Minh Huy, số 2 là con nhà ai, năng lực này không tồi a."
Bởi vì vị trí mà bốn người đang đi lại nhìn thẳng đến chỉ có một đống bóng dáng màu xanh lá cây đậm, cho nên xem không rõ lắm.
Mộ Minh Huy bước sang một bên, nhìn từ một góc độ khác.
"Chuyện gì vậy?"
Một niềm phấn khích không thể kiềm nén được lan toả khắp người hắn, "Ba, số 2 là con nhà mình." Vừa rồi hắn còn tưởng rằng là lính của Vân Sâm, muốn xem đó là ai, nhưng không ngờ lại là nha đầu Ngâm Sơ, "Nhưng mà sao có thể chứ? Từ nhỏ đến lớn Ngâm Sơ chưa từng đụng đến súng, ba, ba còn nhớ chứ, lúc nhỏ muốn dạy nó tập xạ kích, nha đầu đó chính là e sợ tránh còn không kịp, còn trốn lên trên cây, làm hại chúng ta phải tìm."
"Hoá ra là Sơ nha đầu." Mộ Kiến Quốc kinh ngạc, không khỏi cảm thấy thập phần vui sướng, cười to ra tiếng, "Ha ha, không hổ là cháu gái Mộ gia của mình, gen di truyền rất tốt."
Mộ Minh Huy ho nhẹ hai tiếng, có chút ngượng ngùng, còn có hai người ngoài ở đây, ba khoe khoang tự đắc như vậy được luôn hả?
"Hướng lão ca, Tiểu Hành, ba em là như vậy, hai người đừng để ý."
"Không đâu, lệnh ái thật sự lợi hại." Hướng Kinh Thiên mỉm cười nói: "Rất có phong thái của lão gia tử."
Mộ Kiến Quốc thổi râu trừng mắt con trai của mình, "Đó là con gái của con, cháu gái của ba, lợi hại như thế này sao lại không nói. Chúng ta qua xem thử!"
Hướng Kinh Thiên: "Ha ha, lão gia tử nói đúng, đi đến xem thử."
Hướng Duệ Hành nhếch khóe miệng, không trả lời.
Chỉ có điều......
Giờ phút này nội tâm của hắn có một sự thôi thúc muốn tỷ thí với đối phương, nó ngày càng mãnh liệt, hận không thể xông lên ngay bây giờ. Phải biết rằng là từ nhỏ hắn đã yêu sâu sắc xạ kích, lại vì mối quan hệ với ba Hướng nên thường đi quanh trường bắn của các quân đội chủ lực, thường xuyên đụng tới các loại súng, lại được các danh sư chỉ dẫn nên thực lực bây giờ là xuất sắc trong các bạn cùng lứa, trò giỏi hơn thầy, thậm chí là còn cao hơn những tiền bối.
Khi bốn người đến gần, có binh ca ca nhìn thấy bọn họ, luống cuống tay chân hành lễ, thế mà lại bị nhìn thấy bọn họ lười biếng không huấn luyện, cái này chết chắc rồi.
Khuỷu tay người này chạm vào người kia, người kia chạm vào người nọ, tất cả mọi người đột ngột phản ứng lại, quay người thẳng lưng, sôi nổi hành quân lễ: "Báo cáo thượng tướng! Báo cáo trung tướng!"
Mộ Vân Sâm tim đập thình thịch, đỡ trán: Xong rồi...... Quăng chính sự của ông nội ra sau đầu, còn làm loạn với Tiểu Sơ, nhất định là phải bị đánh! (