Ôn Nhu Nam Phụ Đều Là Gạt Người

Chương 5: Oán linh chi chú (5)



"Sinh nhật Lý Mẫn học trưởng lần đó mời mấy người bạn đến nhà mở party, kết quả trong tiệc sinh nhật, bạn gái hội trưởng, chính là hoa hậu giảng đường của trường học chúng ta lúc đó, chị ấy nói với học trưởng người không thoải mái vào phòng nghỉ ngơi, kết quả bị một nam sinh luôn thầm mến chị ấy khi dễ, trong lòng hoa hậu giảng đường chỉ có Lý Mẫn học trưởng, sau khi chị ấy bị khi dễ không chịu nổi nhục ngay trong phòng tự sát. Cho đến sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Lý Mẫn học trưởng mới phát hiện bạn gái của mình chết trong phòng, trên thân còn có vết thương bị khi dễ."

"Phòng hoa hậu giảng đường kia chết chính là...... Phòng Lâm Tử Hàm quay chụp."

"Về sau, Lý Mẫn học trưởng tìm được nam sinh khi dễ hoa hậu giảng đường, cùng hắn đối chất, học trưởng phẫn nộ ẩu đả nam sinh kia, không nghĩ tới nam sinh kia vậy mà sớm có dự mưu, trong nước uống học trưởng hạ độc, sau khi giết hắn, còn bịa ra học trưởng vì yêu tuẫn tình."

"Ba mẹ học trưởng thương tâm liền dời ra nước ngoài, biệt thự này cũng bởi vậy mà không có ai. Nhưng mà sự tình còn chưa kết thúc, về sau nam sinh yên tâm thoải mái vào biệt thự sang trọng này, ở đêm thứ nhất nam sinh kia mời một đống hồ bằng cẩu hữu cùng nhau mở party, chơi đến nửa đêm."

"Ngày thứ hai...... Toàn bộ người tham dự tiệc tùng đều chết hết."

"Người biết đều nói biệt thự này bị nguyền rủa, trước khi tôi đến, chị của tôi còn khuyên tôi đừng đến, tôi cho rằng đó là giả, không nghĩ tới...... Nhất định là Lý Mẫn học trưởng cùng hoa hậu giảng đường đến báo thù."

Thời điểm Tưởng Mẫn Quyên lấy lại tinh thần, đối diện chính là đám người một mặt chấn kinh và thần sắc tức giận, cô ta phản xạ có điều kiện che miệng của mình, cô ta, cô ta vừa mới nói cái gì?

Nghe Tưởng Mẫn Quyên nói xong, Tịch Hoan hỏi: "Rốt cuộc là biệt thự bị nguyền rủa, người đi vào đều sẽ chết. Hay là, cùng nam sinh kia có quan hệ, hoặc là người đồng hành đi vào...... Mới bị quỷ giết chết."

"Tôi không biết." Tưởng Mẫn Quyên hoảng sợ lắc đầu, "...... Chúng ta mau chạy đi."

Lúc này, Tuyên Lân cùng Tôn Tường Vũ chôn xác xong trở về, ngữ khí ngưng trọng, "Trốn không thoát."

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, Tuyên Lân dù là nhất quán bình tĩnh giờ phút này biểu lộ cũng không tốt lắm.

Tuyên Lân trầm giọng nói: "Dưới mặt đất hậu hoa viên...... Chôn toàn bộ đều là thi thể." Lần thứ nhất đem thi thể Kha Kình chôn ở hậu viện hắn không có phát hiện, bởi vì là ban đêm.

Hôm nay là ban ngày, thời điểm khi đào đất, bạch cốt thấy đến rõ ràng kia, cho dù hắn gan lớn, cũng bị dọa tại chỗ đến chưa tỉnh hồn.

Tống Lưu Văn bỗng nhiên hít sâu một hơi, "Đây đều là thật?"

"Ô......" Nghiêm Đình Đình đè nén thanh âm khóc thút thít nói: "Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết ở đây."

Vu Trừng nắm tay phát run của Nghiêm Đình Đình, không rét mà run, "Chúng ta đều là vô tội, tại sao lại chết ở chỗ này, không công bằng không công bằng!"

Tịch Hoan lâm vào trầm tư quay đầu nhìn về phía Tưởng Mẫn Quyên, trong con ngươi lãnh đạm tản ra u quang khiến người vô pháp cự tuyệt, "Cái người khi dễ hoa hậu giảng đường kia, nam sinh đã chết tên gọi là gì?"

Tưởng Mẫn Quyên thân hình chấn động: "...... Tôn, Tôn Tề Hải."

"Tôn Tề Hải?" Tôn Tường Vũ hoảng sợ nói, trong mắt tràn đầy không dám tin: "Hắn là anh họ của tôi, dì tôi nói hắn ở nước ngoài bồi dưỡng, làm sao lại chết?"

Ánh mắt Tịch Hoan chợt loé, xem ra lời Tưởng Mẫn Quyên vừa nói Tuyên Lân cùng Tôn Tường vũ ở bên ngoài mới nghe được một chút.

Tống Lưu Văn cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, "Dì cậu đại khái là nói dối cậu, Tôn Tề Hải xác thực đã chết, chết năm năm trước."

Tưởng Mẫn Quyền nói tiếp, "Là Lý Mẫn cùng hoa hậu giảng đường báo thù."

Manh mối rất đơn giản, địa điểm Kha Kình cùng Lâm Tử Hàm tử vong theo thứ tự là địa phương Lý Mẫn cùng hoa hậu giảng đường tử vong, như vậy mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính là......

Tuyên Lân dừng lại, "Cho nên người tiếp theo tử vong......"

Mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Tường Vũ, "Là cậu!"

—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.