Ôn Nhu Như Hạ

Chương 165: Chương 165




Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi không biết từ lúc nào đã chạy đi mất.

Giản Minh Nguyệt đứng cạnh Tiết Linh, nàng ta cảm động trước màn bày tỏ của Khương Hữu Thiện đến mức vỗ tay rồi lấy khăn giấy thấm nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt.
Giản Minh Nguyệt cảm thấy cứ đứng đây nhìn hai người kia ôm ôm ấp ấp thật là đau lòng cho một cẩu độc thân là cô ấy.

Giản Minh Nguyệt kéo Tiết Linh rời đi, nàng ta đi trước cô ấy vài bước huyên thuyên khen ngợi màn tỏ tình đầy xúc động của Khương Hữu Thiện, Giản Minh Nguyệt hai tay đút vào trong túi quần, cô ấy không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.
Tiết Linh bỗng chạy vài bước đến phía trước, nàng ta cúi người nhặt lên một mảnh vỏ sò trắng xinh đẹp, Tiết Linh thổi cát bám trên vỏ sò, lại dùng tay phủi sạch, sau đó quay sang vẫy vẫy trước mặt Giản Minh Nguyệt.
_ Cậu có biết vỏ sò này đặc biệt như thế nào không?
Giản Minh Nguyệt là người không có lấy một chút lãng mạn, cô ấy nhướng mày rồi thẳng thừng nói.
_ Là sò điệp sao? Giá cũng không có đắt nhưng vị rất ngon.
Tiết Linh bật cười thán tiếng, nàng ta vừa cười vừa lắc đầu.
_ Tôi không có nói đến giá thành và vị của nó, tôi nói đến ý nghĩa.
Giản Minh Nguyệt khẽ cười, rất nhẹ, cô hỏi lại.
_ Sò điệp còn có ý nghĩa sao?
Tiết Linh lại lắc đầu.
_ Không phải sò điệp mà là mỗi một cái vỏ sò đều có sự đặc biệt của riêng nó.


Cậu có biết là gì không?
_ Tôi không biết.
_ Chính là, mỗi một vỏ sò như vậy chỉ có một nửa còn lại mới khớp với nó, cậu nhìn xem, cùng một loại sò nhìn bằng mắt thường chúng ta đều nghĩ chúng chẳng khác gì nhau nhưng chỉ có nó mới biết được một nửa còn lại của nó là chiếc vỏ nào.

Giống như con người vậy, dù trái đất này lớn như vậy, người nhiều đến như thế cũng chỉ có một người duy nhất phù hợp với cậu.
Tiết Linh nói rồi mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến xán lạn ấy làm trái tim Giản Minh Nguyệt rung động, cũng có một chút chua xót.

Tiết Linh rất thích cười, nhưng tất cả nụ cười của nàng ta đều không có một cái nào đặc biệt dành riêng cho Giản Minh Nguyệt.

Và một nửa của nàng ta, cô ấy không biết là ai chỉ có thể chắc chắn người đó không phải là mình.
Giản Minh Nguyệt cúi đầu đá lớp cát tràn vào trong đôi dép xỏ ngón mà Khương Hữu Thiện đã mua 6 đôi giống y như nhau, môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt đến chua chát, bước đến bên cạnh nàng ta.
Hoàng hôn là ví dụ của một kết thúc đẹp nhưng có đôi khi bạn cũng không thể nhìn thấy được kết thúc này, tỉ như vào một ngày nắng hạ, mây trắng lại không tìm được đường về nhà, nó hoảng sợ đến tái mét, xám xịt rồi òa khóc nức nở, đổ ập những giọt nước mắt thống khổ xuống dưới nhân gian.
Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi lặng lẽ, ung dung bước song song với nhau ven bờ biển, nơi mà cát vẫn còn ẩm ướt nhưng vẫn không bị sóng đánh tới.

Tay phải của cô nắm lấy bàn tay trái của nàng, hai tay còn lại của hai nàng đang cầm đôi dép xỏ ngón.
Một lúc lâu sau, cô chợt đứng lại, quay đầu nhìn những bước chân của hai người in hằn lên trên cát, môi mỏng khẽ cong lên cười.

Cố Yên Chi cũng quay đầu nhìn theo, nàng không hiểu, Hạ Thanh Khê là đang cười vì chuyện gì?
_ Yên Chi!
Hạ Thanh Khê bất ngờ gọi nàng, Cố Yên Chi ngẩng mặt lên nhìn cô, Hạ Thanh Khê nhìn nàng đầy âu yếm và cưng chiều.
_ Có nhìn thấy dấu chân của chúng ta ở trên cát không?
Cố Yên Chi gật đầu, Hạ Thanh Khê đưa tay vén mấy sợi tóc con trên trán nàng, nhu tình mềm mại nói với nàng.
_ Tôi chính là muốn nói, cậu nhất định phải đi bên cạnh tôi, chúng ta đi song song với nhau, sẽ không ai bước vội trước, cũng sẽ không có ai bị bỏ lại phía sau.

Yên Chi, cậu hứa đi!
Cố Yên Chi mỉm cười gật đầu.
_ Tôi hứa!
Hạ Thanh Khê hôn lên trán nàng, sau đó lại xoay người về phía trước, bước một bước thật thật dài.

Cố Yên Chi nhíu mày ngây ngốc nhìn hành động của cô, Hạ Thanh Khê quay đầu nhìn nàng, đôi môi vẫn giữ ý cười nhàn nhạt.
_ Chúng ta đừng hẹn hò nữa, cũng đừng làm bạn gái nữa.
Cố Yên Chi nhíu chặt mày nhìn Hạ Thanh Khê, cô nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng liền ngửa đầu bật cười nhưng nhanh chóng lấy lại sự chững chạc, nghiêm túc nhìn vào nàng.

_ Tôi đánh cược lần này, bước một bước thật dài trước cậu.

Yên Chi, cậu có dám chạy về phía tôi không?
Hạ Thanh Khê hít một hơi thật sâu, gió biển mát mẻ vù vù thổi qua, sóng tấp vào bờ rì rào, rì rào, hàng dừa ven biển có những quầy lá to đung đưa đón gió kêu lên xào xạc.

Hạ Thanh Khê mỉm cười tươi tắn, trong mắt đều là tình yêu dành cho Cố Yên Chi, cô nói.
_ Cố Yên Chi, cậu gả cho tôi đi, làm vợ của tôi, chúng ta kết hôn, có được không?
Cố Yên Chi trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thanh Khê, đôi con ngươi đen láy dần dần long lanh sóng nước, mi mắt nàng ướt đẫm, Cố Yên Chi đưa tay che mặt bật khóc.

Hạ Thanh Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ, cách xa nàng, cô dang rộng cánh tay chờ nàng.
_ Yên Chi, đến đây, gả cho tôi đi!
Cố Yên Chi cắn môi, nước mắt vẫn không ngừng tràn ra, nàng quăng đôi dép trên tay xuống, từng bước chạy về phía Hạ Thanh Khê, dấu chân hằn lên trên cát, nàng sà vào lòng cô, ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.

Hạ Thanh Khê vòng tay ôm lấy nàng bảo hộ ở trong lòng, cô đưa tay vuốt tóc nàng.
Khi Cố Yên Chi bình tĩnh lại, nàng ngẩng mặt, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
_ Thanh Khê, tôi đã nói cậu không cần làm như vậy, cậu và tôi đều là phụ nữ, cậu làm như vậy sẽ thiệt thòi.
Hạ Thanh Khê đưa tay nhéo nhẹ vào má nàng, Cố Yên Chi khịt khịt mũi trông rất đáng yêu, cô bật cười, đưa tay vào túi quần lấy ra hai chiếc nhẫn vàng, cô bắt lấy tay trái của Cố Yên Chi, tháo chiếc nhẫn bạc trước đây ra, đeo cho nàng chiếc nhẫn mới.
_ Tôi cũng đã nói không thiệt thòi, cậu xem bây giờ tôi có vợ rồi, thiệt thòi ở chỗ nào?
Hạ Thanh Khê vừa nói vừa cầm lấy cổ tay trái của nàng, lắc lắc bàn tay, chiếc nhẫn vàng có đính một hàng đá quý lấp lánh như ánh sao.

Cố Yên Chi bật cười, Hạ Thanh Khê xòe bàn tay phải của mình ra đưa đến trước mặt nàng.
_ Đến lượt cậu.

Cố Yên Chi lấy cái nhẫn còn lại đeo vào tay Hạ Thanh Khê, nàng cười cười rồi hỏi.
_ Sao lại thay nhẫn nữa rồi?
_ Người ta thường cảm thấy nhẫn đính hôn thì nên đeo cả đời, tôi không thích như vậy, tình yêu và hôn nhân lại đánh cược trên chiếc nhẫn nhỏ? Tôi chính là muốn cho cậu thứ tốt nhất, trước đây là nhẫn bạc, bây giờ là nhẫn vàng, sau này có thể là nhẫn kim cương hoặc quý hơn thế.
Hạ Thanh Khê hai tay nắm lấy hai bàn tay của Cố Yên Chi, giọng nói dịu dàng và chiều chuộng.

Cố Yên Chi bật cười.
_ Thanh Khê, không cần phải như vậy đâu.
_ Đừng lo lắng, tôi không bỏ nhẫn cũ, chúng ta giữ lại làm kỷ niệm, sau này già rồi sẽ đem ra trưng bày trên tủ.
Cố Yên Chi bị Hạ Thanh Khê chọc cho cười thành tiếng, cô vòng tay bắt lấy eo nàng kéo đến gần sát mình, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nụ hôn triền miên và say đắm, tình yêu của hai nàng, có đại dương bao la chứng kiến, có bãi biển xinh đẹp nhìn thấy, còn có một bầu trời cao vút đầy sao nhìn ngắm.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Xếp hạng mức độ liệt cơ mặt, chúng ta có quán quân mùa mới là Giản Minh Nguyệt đã chiếm lấy vị trí đầu bảng của Hạ Thanh Khê.

Đại diện Giản cô có muốn phát biểu ý kiến với độc giả không?
Giản Minh Nguyệt: Tôi từ chối!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.