Ôn Thôn Nương Tử

Chương 13



Tình yêu thật sự là rất kỳ quái, không nhìn thấy, không sờ thấy, không biết nó sẽ đến lúc nào, cũng không biết nó sẽ đi lúc nào, vừa mong đợi, rồi lại không nhịn được mà thấp thỏm lo âu, muốn ngọt ngào, rồi lại sợ khổ sở, ngàn vạn loại tư vị, làm cho người ta trở nên thay đổi thất thường.

Tô Tích Nhân lúc mới quen Đan Ty Tuấn, chỉ cảm thấy hắn mỹ lệ dị thường. Sau hai kẻ một đường, lúc đầu hắn thật lạnh lùng, dữ tợn, sau lại lặp lại, bất cần đời, tà khí… từng cái hiện ra ở trước mặt nàng. Mà nàng đối với hắn cũng tùy lúc, ban đầu là hiếu kì, e ngại, càng về sau nhìn thấy lại thấy mặt đỏ tim đập, ngẩn người, ánh mắt vô thức luôn dừng lại trên người hắn, khó có thể dời ra. Không biết tư vị tình yêu là gì, một lần cho là đó là bị bệnh, nhưng từng ngày bệnh tình càng tăng làm cho nàng mơ hồ hiểu tình cảm rung động của mình đối với hắn.

Thu mâu lặng lẽ nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ đang nghiêng kia, cũng đụng trúng ánh mắt đối phương, cuống quít thu hồi tầm mắt.

Nụ cười hồng đến không thể hồng thêm nữa, còn mê người hơn cả màu táo đỏ. Đầu ngón tay che ngực, nhưng vẫn có thể cảm thấy tình yêu nảy mầm khiến cho trái tim đập mạnh mẽ.

“Thình thịch, thình thịch…”

Nhịp đập rõ ràng, tựa như trái tim đang vuốt ve bàn tay, lại như nhịp trống quanh quẩn ở bên tai.

Thì ra là tình yêu cũng có tốc độ, tình yêu cũng có âm thanh. Tim đập từng nhịp kích động, chính là tốc độ tình yêu, tim đập kích động đánh trống reo hò, chính là thanh âm của tình yêu.

Kích động, cảm giác vui sướng chạy từ tim dọc theo người, biến thành nụ cười rực rỡ vô cùng xẹt qua, từ khóe môi nhoẻn cười tới đuôi mắt lấp lánh.

Cứ như vậy, mặt mày mỉm cười trở lại phòng trong quán trọ, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười, ngồi ở nơi đâu cũng ngây ngốc cười.

Phỉ Thúy nhìn Tô Tích Nhân cười khúc khích, vừa vui thay nàng, nhưng cũng lo lắng cho nàng.

Vui vẻ là bởi vì tiểu thư đơn thuần cũng học được cách yêu một người rồi, nàng đã trưởng thành. Còn lo lắng là bởi vì người nàng thích quá phức tạp, quá phong lưu, sợ tiểu thư không thể nhận được tình yêu chân tâm, sợ bản tính đơn thuần của nàng không chịu được. Tâm tình mâu thuẫn khiến Phỉ Thúy tâm như giằng xé, không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho tiểu thư không bị thương tổn, mà nhận được hạnh phúc. Suy tư, nàng quyết định nói chuyện với tiểu thư thật tốt.

Đi từng bước nhẹ nhàng, Phỉ Thúy đi tới trước mặt Tô Tích Nhân.

“Tiểu thư.”

Đắm chìm trong thế giới ảo tưởng ngọt ngào, Tô Tích Nhân không nghe thấy Phỉ Thúy đang gọi mình.

“Tiểu thư.”

Gọi to hơn, mang theo bất đắc dĩ.

“A, sao vậy?” Đột nhiên từ thế giới ảo tưởng của mình trở lại thực tế, Tô Tích Nhân vẻ mặt mê man, căn bản còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.

Phỉ Thúy âm thầm thở dài ở trong lòng, ngồi vào trước mặt Tô Tích Nhân. Không hề chớp mắt, đi thẳng vào vấn đề:

“Tiểu thư, người thích Đan công tử sao?”

Câu hỏi trực tiếp của Phỉ Thúy, khiến Tô Tích Nhân chân tay luống cuống. Thật lâu sau, nàng mới đỏ mặt cười, lắp bắp hỏi ngược lại:

“Phỉ Thúy, em, sao em lại hỏi như thế? Có, có rõ ràng như vậy sao?”

“Có.” Phỉ Thúy dùng sức gật đầu, vừa thấy người ta thì đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, còn len lén nhìn người ta đến xuất thần, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?

“A.”

Nghe được Phỉ Thúy khẳng định trả lời, Tô Tích Nhân không khỏi vuốt trán rên rỉ, nụ cười càng đỏ. Hỏng bét, nói như vậy, Đan Ty Tuấn cũng hiểu tâm ý của mình đối với hắn sao? Oa, mất mặt quá.Nhìn Tô Tích Nhân xấu hổ lấy tay che lại nụ cười của mình, Phỉ Thúy không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tiểu thư.” Nhẹ nhàng kéo ra Tô Tích Nhân lấy tay che mặt, “Người bây giờ che cũng vô dụng.” Nàng tính tình đơn thuần, tất cả ý nghĩ đều viết ở trên mặt, đoán chừng Đan Ty Tuấn đã sớm hiểu tâm tư của nàng.

“A.”

Nghe Phỉ Thúy nói vậy, Tô Tích Nhân luống cuống, hắn biết rồi sao? Hắn có thể cười nàng hay không? Nên làm cái gì bây giờ? Nàng đối mặt với hắn như thế nào đây?

“Tiểu thư, người đừng bối rối.” Phỉ Thúy cầm đầu ngón tay bối rối đến run rẩy của Tô Tích Nhân, trấn an nàng. “Điều đẹp nhất trong tình yêu chính là, giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Hứa Tiên cùng Bạch nương tử, mỹ lệ mà động lòng người, người cần gì phải căng thẳng như vậy?”

Phải không? Tô Tích Nhân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phỉ Thúy, chuyện tình Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Hứa Tiên cùng Bạch nương tử, nàng đã nghe qua, nhưng tình yêu của họ cũng rất nhấp nhô, bọn họ đều trải qua ngàn vạn gian khổ, hơn nữa người ta cũng là lưỡng tình tương nguyện*, nàng chỉ biết mình thích Đan Ty Tuấn, còn hắn đối với mình thế nào?

(*lưỡng tình tương nguyện: cả hai bên đều nguyện ý đến với nhau)

“Phỉ Thúy, em nói xem Ty Tuấn sẽ thích ta không?” Tô Tích Nhân nắm tay Phỉ Thúy, rất mong đợi rồi lại bất an nhìn nàng.

“Thích, dĩ nhiên thích. Tiểu thư vừa xinh đẹp, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai cũng sẽ thích người.” Phỉ Thúy không chút nghĩ ngợi trả lời, có lẽ tiểu thư nhà nàng không mỹ lệ như các cô nương kia, tính tình tiểu thư lại thờ ơ, mơ hồ, nhưng ở trong mắt nàng, tiểu thư chính là đẹp nhất, thiện lương nhất, khả ái nhất.

“Thật không?” Tô Tích Nhân bất an, “Ty Tuấn thật sẽ thích ta sao?” Nàng lạnh nhạt như vậy, mơ hồ như vậy, hắn sẽ thích mình?

“Dạ, đúng vậy.” Phỉ Thúy mạnh mẽ gật đầu, “Thật ra thì, Đan công tử thích tiểu thư.” Mấy ngày này từng hành động của Đan Ty Tuấn với tiểu thư, nàng đều nhìn thấy rất kĩ. Nhưng, nàng vẫn không yên lòng, vạn nhất Đan Ty Tuấn là do lúc trước không gặp qua người như tiểu thư, chẳng qua là ham muốn mới mẻ nhất thời thì sao?

“Ty Tuấn thích ta?” Tô Tích Nhân kinh ngạc, rồi lại thật vui vẻ.

“Nhưng tiểu thư à…” Phỉ Thúy chặn giọng Tô Tích Nhân, “Người xác định người thích Đan công tử sao?”

“Em có ý gì?” Tô Tích Nhân không giải thích được nhíu mày, “Thích còn có muốn hay không muốn sao?” Thích là một tình cảm không thể kiềm chế a, nó còn có thể bị khống chế sao?

“Tiểu thư, có lẽ người không rõ, Đan công tử ở kinh thành có nhiều tiếng xấu. Nghe nói hắn và con trai độc nhất của chủ thương đệ nhất kinh thành – Thương Tư Kiện một đôi hồ bằng cẩu hữu* tính tình sắc dục, thường xuyên đi kỹ viện, còn bị gọi… bị gọi là công tử phóng đãng.

Huống chi còn khiến Thương lão gia, Đan lão gia tức giận, nữ nhi trong sạch bình thường không nên lui tới bọn họ.”

(*hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè lang sói, vô lại, lêu lổng)

Phỉ Thúy nói vậy, khiến khuôn mặt hồng nhuận của Tô Tích Nhân thoáng cái trở nên tái nhợt. Vì sao? Vì sao hắn lại là người như vậy?

“Phỉ Thúy, em nói là sự thật sao?” Tô Tích Nhân tái nhợt mặt nhìn vẻ mặt khinh thường của Phỉ Thúy, “Ty Tuấn thật sự là hạng người như vậy sao?”

“Tiểu thư.” Phỉ Thúy đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Tích Nhân, “Người biết Phỉ Thúy chưa bao giờ lừa gạt người, Phỉ Thúy chẳng qua là hy vọng tiểu thư đừng bị thương tổn, có thể hạnh phúc!”

“Nói như vậy, hắn thật sự là người như thế?” Ánh mắt vốn sáng ngời của Tô Tích Nhân lờ mờ cụp xuống, trong thế giới đơn thuần của nàng căn bản không thể tưởng tượng chuyện không sạch sẽ này. Nhưng mỗi lần tưởng tượng cảnh hắn cùng nữ nhân khác quấn quít lấy nhau, nỗi đau giống như ngàn vạn kim châm ở trong lòng. Không nghĩ tới, người nàng thích lại là hạng phóng đãng, dù sao dọc đường đi hắn như vậy, ở tranh tài thi từ, lại tài hoa như vậy.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thấy vẻ mặt Tô Tích Nhân càng ngày càng tái nhợt không còn giọt máu, Phỉ Thúy lo lắng, sẽ không phải là không giúp tiểu thư, ngược lại khiến tiểu thư bị tổn thương chứ?”Ta không sao.” Tô Tích Nhân miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Phỉ Thúy, em đi xuống trước đi. Ta muốn yên lặng một chút.”

“Nhưng…” Tiểu thư tái nhợt, suy yếu như thế, mình sao mà yên tâm rời đi được.

“Thật mà, ta chỉ muốn yên lặng một chút thôi.”

“Vậy cũng tốt, nếu như có chuyện phải gọi em đó!” Thấy khuôn mặt tái nhợt rồi lại kiên trì của Tô Tích Nhân, Phỉ Thúy thỏa hiệp.

“Được.”

Tô Tích Nhân gật đầu, Phỉ Thúy rời đi.

Căn phòng sáng ngời thoáng cái trở nên trong trẻo lạnh lùng, Tô Tích Nhân ngồi ở nơi đó âm thầm rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.