Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân cố ý giữ một khoảng cách với mình, lĩnh ngộ
ra một sự thật như vậy. Song sự thật này lại làm cho hắn vạn phần khó
hiểu, vạn phần kinh ngạc. Rốt cuộc là tại sao? Xảy ra chuyện gì mà mình
không biết sao? Hay là mình trong lúc vô tình đã đắc tội nàng? Tại sao
hôm qua nàng còn lặng lẽ nhìn trộm mình, còn vì ánh mắt chăm chú của
mình đối với nàng mà xấu hổ đỏ mặt, hôm nay lại thay đổi hoàn toàn,
chẳng những ánh mắt tránh né mình, còn cố ý duy trì một khoảng cách,
giống như hắn là người mắc bệnh dịch có thể lây lan vậy.
Rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Đầy một bụng nghi ngờ không được giải đáp, tính tình nóng nảy của Đan Ty
Tuấn lại muốn phát tác. Không để ý thì không để ý, Tô Tích Nhân nàng xem bản thân mình là mỹ nữ Tây Thi nghiêng nước nghiêng thành, hay là Hằng
Nga tiên tử cung Quảng Nguyệt chắc? Nghĩ xem, Đan Ty Tuấn hắn anh tuấn
tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phong lưu không ai sánh bằng, gia thế lại
tốt, có văn có võ, hàng vạn hàng nghìn ưu điểm tập hợp lại trên người
hắn, lại bị người ta làm lơ không có lý do, muốn hắn làm sao hiểu được
đây. Hắn ngẩng đầu lên, không thể nghĩ ra ai là kẻ “đầu sỏ” làm nàng
sinh hờn dỗi.
Gương mặt Đan Ty Tuấn tối sầm lại, đầy bụng tức
giận không được phát tiết, gương mặt dữ tợn tựa như sứ giả ác ma tới câu hồn, cả người mãnh liệt tản ra ý “không muốn chết thì đừng đến gần”,
chẳng những khiến cho người trên đường lo lắng đề phòng, sợ gặp phải tai họa bất ngờ mà ngay cả Vu Phong cũng lo lắng, vạn phần cẩn thận, chỉ sợ trở thành nơi trút giận của Đan Ty Tuấn.
Hắn nhanh chóng liếc
mắt qua khuôn mặt đen đến mức không thể đen hơn được nữa, dữ tợn đến mức không thể dữ tợn hơn được nữa của Đan Ty Tuấn. Bây giờ sao không ai nói Thiếu chủ giống nữ nhân đi? Ánh mắt lần nữa chuyển sang Tô Tích Nhân đi phía trước bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thán, aiz, nam nữ sa vào
lưới tình quả nhiên không thể nói lý, rõ ràng hôm qua còn vừa nói vừa
cười, liếc mắt đưa tình, hôm nay lại tựa như người xa lạ, một trước một
sau, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn nhau, nhưng quan trọng hơn là bọn họ giận dỗi nhau, lại làm cuộc sống của bọn thuộc hạ cũng khổ sở theo.
Nóng, nóng, nóng…
Ánh mắt nóng như lửa của Đan Ty
Tuấn ở phía sau lưng nàng khiến Tô Tích Nhân có cảm giác như da thịt
trên lưng sắp bỏng mất rồi. Nàng nắm chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay
thon dài ấn vào rất sâu, để lại một dấu hằn đỏ, nhưng lại không cảm thấy bất kỳ đau đớn gì.
Trái tim gần như tê liệt, rồi nghĩ đến hắn
phong lưu đa tình, tim lại quặn đau, lúc thì không biết nên đối mặt hắn
như thế nào, lúc thì lại không muốn đối mặt hắn, nhưng trong lòng không
khống chế được lại muốn nhìn hắn, phỏng đoán xem hắn đối với chuyện thái độ của nàng đột nhiên thay đổi có cảm thấy nghi ngờ, tức giận hay
không?
Tâm tình mâu thuẫn như ngàn vạn sợi tơ tằm rối loạn, không hề có trật tự, làm cho nàng tâm loạn như ma, đầu óc trống rỗng.
Phố xá phồn vinh, dòng người hối hả, thanh âm gào thét, toàn bộ không lọt
vào mắt nàng, tai nàng, nàng tựa như tự khóa mình lại trong một khoảng
không, giống như đã chìm vào một giấc ngủ say.
Tô Tích Nhân dung
nhan tái nhợt, hai mắt mê loạn vô thần, đầu óc trống rỗng, khiến Phỉ
Thúy ở một bên lo lắng không dứt. Nói cho tiểu thư chuyện của Đan công
tử, nàng có phải là đã làm sai hay không? Từ lúc cùng nhau lên đường đến giờ, ban đầu, Đan công tử dường như có chỗ hiểu lầm tiểu thư nên không
để ý đến tiểu thư, hoặc là do tiểu thư bề ngoài cũng lạnh nhạt, nhưng
vẫn đối xử với tiểu thư rất tốt, hơn nữa thời gian ngắn gần đây, Đan
công tử càng che chở tiểu thư, mà cũng nhìn ra được, tiểu thư cũng rất
vui vẻ. Nhưng còn bây giờ thì sao, một người tức giận đến tiều tụy, một
người không biết nguyên nhân nên tính tình bạo phát, không khí trở nên
hỏng bét. Có lẽ nàng thật sai lầm rồi, có lẽ Đan công tử cũng không phải là do có ham muốn mới mẻ? Hắn có lẽ là thật lòng thích tiểu thư? Cũng
có lẽ tiểu thư vốn là mệnh định sẽ trở thành nương tử của hắn? Nàng lại
nói như thế, có phải chẳng những không giúp tiểu thư, ngược lại còn làm
hỏng chuyện tình cảm của bọn họ hay không?? Càng nghĩ càng cảm thấy mình là người tạo nên phiền phức, Phỉ Thúy ảo não vạn phần, chỉ lo tự trách, quên mất Tô Tích Nhân bên cạnh.
Tô Tích Nhân đầu óc trống rỗng,
giống như linh hồn bị kéo đi đâu mất, lơ đãng bước đi giữa dòng người
chật chội. Đám người chung quanh chen chúc, nàng tựa như không có trọng
tâm, nghiêng trái nghiêng phải, chỉ một giây sau sẽ ngã xuống đất, sẽ bị dòng người giẫm đạp lên, thoạt nhìn qua vạn phần nguy hiểm.
“Tiểu thư.”
Phỉ Thúy bỗng nhiên phát hiện Tô Tích Nhân chẳng biết từ lúc nào đã không
thấy bóng dáng, nhìn quanh tìm kiếm, lại thấy Tô Tích Nhân ở trong dòng
người đông đúc mà nghiêng trái nghiêng phải, thật giống như sẽ bị ngã
hay sẽ bị xô đẩy vào những gian hàng xung quanh bất kỳ lúc nào.
Phỉ Thúy hoảng sợ thét chói tai, khiến cho Đan Ty Tuấn vốn đang tức giận,
cùng với Vu Phong đang ở một bên chỉ cúi đầu không dám nói gì giật mình, hai người vội đưa mắt nhìn theo ánh mắt sợ hãi của Phỉ Thúy, kinh hoảng nhìn thấy bóng lưng Tô Tích Nhân ngã đông ngã tây, tựa như không có
trọng lực, sắp ngã xuống.
Cái cảm giác này khiến cho Đan Ty Tuấn
hoảng sợ, dường như nhìn thấy thân thể xinh xắn của Tô Tích Nhân sắp bị
dòng người chật chội kia nuốt chửng.
Không!
Hắn ở trong
lòng điên cuồng hét lên, tất cả những nghi ngờ, bất mãn, giận dỗi trong
lòng, thoáng cái đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn đem
thân thể xinh xắn kia giam giữ thật chặt trong lồng ngực, sau đó nói cho nàng biết mình thích nàng nhiều đến mức nào.
Vận khí, thi triển khinh công, hắn bỏ lại Vu Phong, xẹt qua dòng người, bay về hướng Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân bước đi trong dòng người đông đúc, một lát vai bị xô đẩy, một lát lưng lại bị người phía sau va chạm vào, nhưng nàng một chút cũng
không cảm giác thấy. Nàng chỉ cảm thấy mình thật giống như đang đi lại
trong một vùng đất rộng vô cùng, bản thân chỉ như một hạt bụi nhỏ, tuy
nhỏ như vậy, nhưng lại tự do. Ở chỗ này nàng sẽ không nhớ Đan Ty Tuấn,
cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy. Thân thể bị đưa đẩy theo dòng
người, giống như nhánh dương liễu bay phất phơ trong gió.
Trong
đôi mắt không hề nhìn thấy dòng người đông đúc, hàng quán rực rỡ muôn
màu, trong tai cũng không hề nghe thấy thanh âm gào thét đã gần như khàn giọng kia, nàng tựa như một u hồn chao đảo, không còn nhận ra những
người phía sau lo lắng đến mức nào!
Phỉ Thúy liều mạng gạt dòng
người, muốn đi về phía Tô Tích Nhân, bất đắc dĩ vóc dáng nàng nhỏ nhắn,
làm gì có đủ khí lực. Đang lúc nàng phiền não bất lực, thân thể đột
nhiên bị nhấc lên cách mặt đất, kinh hoảng quay đầu nhìn lại, thấy Vu
Phong chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người nàng. Hiện tại hắn đang
ôm nàng thi triển khinh công bay về phía Tô Tích Nhân.
Gió vù vù
quất qua gương mặt, Phỉ Thúy lại có ý nghĩ muốn rơi lệ. Đã bao lâu rồi
mới có người quan tâm mình. Mà nam nhân khôi ngô này luôn xuất hiện ở
bên cạnh mình lúc mình khổ sở, lúc mình luống cuống, mặc dù không nói
năng gì, nhưng hành động của hắn lại cho mình cảm giác an toàn, làm cho
mình cảm thấy ấm áp, thậm chí có cảm giác như hắn chính là người thân
của mình.
Nước mắt, rốt cục khó nhịn, trượt xuống gương mặt, thoáng cái bị gió thổi khô.
Bàn tay khoan hậu của Vu Phong cảm thụ được thân thể mềm mại của Phỉ Thúy,
một làn hương thơm thiếu nữ theo gió bay vào mũi. Hắn cảm giác mình thật kỳ quái, tại sao luôn có thể cảm giác được tiểu nha đầu này khổ sở, tâm tình bất an? Tại sao luôn không chịu được nhìn nàng buồn bã? Tại sao
luôn luôn muốn bảo vệ nàng? Quá nhiều câu hỏi tại sao nhanh chóng hiện
ra trong đầu hắn? Hắn muốn làm rõ, nhưng bất đắc dĩ bản thân hắn là một
người thô kệch, cái vấn đề này thật sự không am hiểu, cho nên cứ không
rõ ràng như vậy mà làm theo ý nghĩ chân thật trong lòng. Mới vừa rồi hắn lại cảm thấy nàng rất lo lắng cho tiểu thư nhà nàng, vội vàng muốn đến
bên cạnh Tô Tích Nhân, rồi lại bất lực không thể chen qua dòng người
chật chội, cho nên hắn không chút do dự liền xuất hiện ở trước mặt nàng, mang nàng đi đến chỗ Tô Tích Nhân.
Mặc dù bây giờ cũng vẫn không rõ nguyên nhân, nhưng mà hắn biết chuyện quan trọng nhất lúc này chính
là đem tiểu nha đầu này tới bên cạnh chủ tử của nàng.
Đan Ty Tuấn không để tâm bản thân hắn bay trên đầu dân chúng như vậy có làm bọn họ
hoảng sợ hay không, giờ phút này hắn cũng không lo nghĩ được nhiều như
vậy. Ánh mắt thâm thúy vẫn dán chặt lên Tô Tích Nhân đã bị đẩy đi rất
xa, nhìn nàng sắp ngã xuống, tim của hắn cũng nhói lên, nhìn nàng cuối
cùng không sao, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Vận lực một lần nữa, hắn vội vàng vọt đến phía sau Tô Tích Nhân, kinh hoảng nhìn thấy nàng bị một nữ nhân mập mạp cao lớn va phải, mắt thấy nàng sẽ bị ngã sang một quầy gỗ
bên cạnh, trong lòng hoảng sợ, liền vươn tay ra, muốn đỡ lấy nàng, nhưng không ngờ một bàn tay khác nhanh hơn đã đỡ lấy Tô Tích Nhân lảo đảo
muốn ngã.
Nhan Nhược Thần mặc một bộ bạch y, trong lúc rảnh rỗi,
một mình ngồi ở quán trà, dựa vào lan can đưa mắt nhìn xuống khung cảnh
đường phố dị thường náo nhiệt đông đúc phía dưới, ánh mắt lơ đãng xẹt
qua một người con gái. Nàng mặc váy màu lục nhạt, búi tóc được chải rất
khác biệt, mặc dù không tính là xinh đẹp, nhưng cũng rõ ràng là một tiểu giai nhân thanh tú. Nhưng cái hấp dẫn ánh mắt của y không phải là tướng mạo của nàng, mà là vẻ mặt trống rỗng của nàng. Nàng giống như bị ai
bắt mất hồn, bị đám người chen chúc đẩy sang đông sang tây nhưng tựa như không hề có cảm giác. Nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà lại có vẻ
mặt như vậy? Y thật tò mò, ánh mắt không khỏi đuổi theo nàng, nhìn thấy
nàng sắp ngã vào sạp gỗ bên đường, không chút nghĩ ngợi, liền phi thân
về hướng nàng.