Ôn Văn Nho Nhã

Chương 109



Âm nhạc của yến hội đã dừng lại, chủ sự tổ chức đứng ra điều giải, yêu cầu mọi người đối chuyện phát sinh hôm nay giữ bí mật, lúc này mới an bài tân khách rời đi, còn riêng cái gã ẻo lả bị Trác Thích Nghiễn tát sưng vù mặt mũi bị vệ sỹ riêng của hắn cưỡng ép lôi vào toilet tiếp tục giáo huấn, ông chủ của bọn họ không thích nhìn hình ảnh bạo lực.

Còn lại một mình Diệp Thiếu Cảnh đứng tại chỗ, mất thể diện mà nâng không nổi đầu, không ngờ lại được Trác Thích Nghiễn cứu lần nữa… mỗi lần đều nhượng hắn nhìn thấy mình bị chật vật như thế, còn vì mình là ra tay bênh vực.

Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng đem áo vest khoác lên người cậu, Diệp Thiệp Cảnh ngẩng đầu, Trác Thích Nghiễn dùng sức đem cậu ôm ở trong ngực, thanh âm khàn khàn tựa như cơn mưa mùa hè mát lạnh: “Anh xin lỗi, anh tới chậm.”

Một loại sóng thần chua xót tràn lên hốc mắt Diệp Thiếu Cảnh, cậu hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

“Kỳ Dực nói cho anh biết em tới đây tìm Từ Chung, anh lo lắng để em tới đây một mình tuyệt đối không an toàn.” Nói xong Trác Thích Nghiễn lại dùng thêm lực ôm chặt cậu trong vòng tay.

“…” Hô hấp của Diệp Thiếu Cảnh tràn đầy khí tức quen thuộc của hắn, lực tay quá mạnh nhượng cậu vô pháp hít thở, thở dốc ngửa đầu lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Hoa Tử Tuấn đứng cách đó không xa, thân thể nháy mắt lạnh lẽo.

Trác Thích Nghiễn thuận theo tầm mắt cậu nhìn lại, Hoa Tử Tuấn thấy ánh mắt hắn lạnh như băng liền xoay người bước đi, lần nữa quay đầu nhìn lại Diệp Thiếu Cảnh, Trác Thích Nghiễn thần sắc trở nên ôn nhu như nước: “Anh dẫn em qua bên kia nghỉ ngơi.”

“Hoa Tử Tuấn sao cũng ở đây?” Diệp Thiếu Cảnh vốn không muốn hỏi nhưng cậu lại không thể giữ được tâm sự trong người, mới vừa rồi thẫn thờ như vậy là do nhìn thấy ảnh chụp hắn cùng Hoa Tử Tuấn ôm nhau.

Trác Thích Nghiễn cùng cậu giải thích: “Anh mới tới không bao lâu, cũng không rõ ràng.”

“Anh và Hoa Tử Tuấn…có phải có chuyện giấu em không?” Cậu cảm giác giữa bọn họ có bí mật gì đó, cho dù câu trả lời của Trác Thích Nghiễn hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng đó là trong trường hợp cậu vẫn chưa biết cái gì.

Trác Thích Nghiễn mặt không đổi sắc hỏi lại: “Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?”

“Em vừa mới gặp Eries, cậu ta nói cho em biết, anh cùng Hoa Tử Tuấn lén lút gặp mặt, còn ôm ấp nhau trong quán bar.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn không chuyển mắt, nóng lòng muốn biết chân tướng sự tình.

Trác Thích Nghiễn kinh ngạc nhìn cậu, không ngờ lần đó lại bị Eries nhìn thấy, sau khi lấy lại tinh thần, không giấu diếm mà nói hết cho cậu biết, chỉ sợ nếu tiếp tục che giấu sẽ gây tới nhiều hiểu lầm không đáng có: “Sau hôm em thu chương trình Twkinkel xong, Hoa Tử Tuấn có hẹn anh ra ngoài, nói cho anh chuyện em cùng Eries ở hậu trường đánh nhau, sau khi tán gẫu qua lại cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy anh thổ lộ…”

Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ Hoa Tử Tuấn thật sự thích hắn, nhưng nam nhân như Trác Thích Nghiễn vốn không thiếu người ái mộ.

Trác Thích Nghiễn còn nói: “Lần đó em và Eries trong phòng nghỉ có tranh chấp là do Canh Giờ cố ý an bài, chỉ có em là không biết gì, bọn họ muốn lợi dụng scandal của em và Eries để đánh bóng tên tuổi của cậu ta.”

“….” Diệp Thiếu Cảnh giật mình tại chỗ, mãnh liệt hồi tưởng lại lúc ấy quản lý của Eries đi lên ngăn lại rồi hung tợn trừng mắt với Hoa Tử Tuấn đang ngăn cậu lại, khi đó đã cảm thấy là lạ. Cậu cùng Eries đánh nhau bị lộ ra ngoài thì người bị chỉ trích chắc chắn là cậu, may mà có Hoa Tử Tuấn nhanh tay ngăn cản. Hiện tại nghĩ lại, Eries khẳng định cảm thấy Hoa Tử Tuấn đang gây trở ngại cho cậu ta, cậu hẳn là bị Eries đánh cho tàn phế mới là chuyện bình thường.

Trác Thích Nghiễn chau mày nói: “Đầu năm mới, trên mạng xuất hiện ảnh chụp em và Eries tranh chấp ở hậu trường anh lập tức cho người xử lý rồi.”

“….” Diệp Thiếu Cảnh ngạc nhiên nhìn Trác Thích Nghiễn.

Hắn tiếp tục: “Em khi đó đang lên như diều gặp gió, lại từng có scandal với Eries, nếu chuyện của em và cậu ta đánh nhau lại lộ ra, không thể nghi ngờ sẽ gây ảnh hưởng xấu tới em.”

Diệp Thiếu Cảnh cả kinh vô pháp hô hấp, không ngờ việc này lại liên quan lớn như thế.

“Anh sợ mọi sự cố gắng của em bị đổ xuống sông xuống bể cho nên mới lôi quá khứ của Eries lên mặt báo, ít nhất nhượng cậu ta không thể gây thêm bất cứ tổn thương nào với em nữa.” Trác Thích Nghiễn gắt gao ôm chầm lấy cậu chỉ sợ nói nhiều quá sẽ khiến cậu sẽ không chịu nổi những hắc ám âm hiểm trong cái giới giải trí đầy hào nhoáng này.

“Là em không tốt, bị lợi dụng mà không biết.” Diệp Thiếu Cảnh chôn ở trong ngực Trác Thích Nghiễn, nhắm lại đôi con ngươi đen ẩm ướt, hắn cao cao tại thượng như vậy, vốn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng có lúc phải sợ hãi. Nếu cậu không có tranh chấp với Eries sẽ không có nhiều chuyện kéo theo đằng sau như vậy, là cậu mang tới nhiều rắc rối cho Trác Thích Nghiễn: “Là em phải nói xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi với anh.” Trác Thích Nghiễn đem cậu ngồi xuống sô pha, lại tìm bông băng đến xử lý vết thương trên tay cậu.

Việc này hoàn toàn có thể giao cho người khác xử lý nhưng Trác Thích Nghiễn tình nguyện hạ mình cúi người chăm sóc cậu, Diệp Thiếu Cảnh nhìn cái trán tinh xảo của Trác Thích Nghiễn, chiếc mũi cao ngất, còn cói đôi môi dày no đủ, không từ mà tim đập gia tốc, rồi mới nghe hắn bá đạo yêu cầu: “Sau này chưa được anh cho phép, không được một mình tham gia tiệc rượu.”

Diệp Thiếu Cảnh nói: “Em trước kia cảm thấy thực an toàn, một minh đi đâu cũng không thấy gì…”

Trác Thích Nghiễn cẩn thận lau đi vết máu trên tay cậu, nhớ tới có người dám tập kích người yêu mình, cắn răng nén xuống tức giận nói: “Em hiện tại không còn là nghệ sỹ bình thường, vì tránh cho sau này bị tập kích, anh sẽ an bài vệ sỹ riêng cho em.”

“Giám đốc công ty em cũng chưa được như anh an bài vệ sỹ cho em.” Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, có đôi khi cảm giác rất kỳ quái, từ sau khi giám đốc đem cậu ném cho Kỳ Dực, cũng rất ít khi hỏi đến chuyện của cậu, chẳng lẽ tin tưởng năng lực của Kỳ Dực đến vậy sao? Hay là biết Trác Thích Nghiễn là chỗ dựa của cậu.

Trác Thích Nghiễn ngẩng đầu nói: “Nếu ông ta đối tốt với em, anh sẽ chịu không nổi.” Hắn nghĩ người nên làm tất cả những điều này cho Diệp Thiếu Cảnh phải là hắn, nếu không phải do em ấy nể tình cũ không muốn rời khỏi Văn Trừng thì đã sớm trở thành nghệ nhân công ty hắn rồi.

Diệp Thiếu Cảnh suýt nữa phải xoa xoa huyệt Thái Dương, không ngờ Trác Thích Nghiễn đến những chuyện như vậy cũng để ý, quả thực dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, cậu cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt tựa như bóng đêm sâu thẳm: “Anh không giận em sao?” Sáng hôm nay đã rống to vào mặt hắn rồi lao ra ngoài như vậy, hắn chắc chắn sẽ chịu khổ sở, ít nhất cũng phải vài ngày không để ý tới cậu.

Trác Thích Nghiễn vì cậu dán băng cá nhân xong, nhìn vết thương trên cánh tay cậu, vẻ mặt đau lòng mà nói: “Là anh không tốt, nếu không do anh thì em cũng không bị thương như vậy.”

“Sáng nay em đã ầm ĩ như vậy…” Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn, đời này chưa từng được người nào quan tâm như vậy, ngay cả cha mẹ cũng không cho cậu cảm giác ấm áp bằng một phần mười hắn.

Trác Thích Nghiễn lại lần nữa ôm cậu vào lòng, hôn lên gò má cậu, thanh âm trầm thấp động nhân tựa như nước suối: “Chúng ta về nhà đi.”

“Ừm.” Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười cầm tay hắn theo Trác Thích Nghiễn rời đi.

End 109 <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.