Bác sỹ ra khỏi phòng bệnh, Diệp Thiếu Cảnh an tĩnh nằm trên giường, một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn thấy, bốn phía an tĩnh đến mức có thẻ nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất, mắt ân ẩn đau khiến cậu hơi khó chịu, cậu cũng không dám tùy tiện chạm vào, sợ nó chuyển xấu.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc xát trùng, cửa sổ đóng chặt, điều hòa thổi nhiệt khí vào người, đây là phòng VIP bệnh viện, cả phòng chỉ có mình cậu.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về bệnh viện là năm 6 tuổi. Lúc đó, nhà cậu nghèo kiết xác, cậu chưa từng có một món đồ chơi nào, mỗi ngày đều ngồi xổm trước cửa hàng nhìn các món đồ chơi được bày trên tủ kính, ông chủ cửa hàng thấy ảnh hưởng tới sinh ý liền đuổi cậu đi chơi chỗ khác, cậu đỏ mặt mà chạy đi, chốc lát lại trở về nhìn.
Có đứa bé hàng xóm mới mua đồ chơi mới đang ngồi chơi trước cửa nhà, cậu thèm thuồng chơi cùng với nhóc con đó, không chịu về nhà, mẹ cậu tức giận đen cậu đánh cho nhừ tử, rồi bỏ đói cậu hai bữa cơm.
Ngày hôm sau cậu đói đến hoa mắt choáng đầu, trên đường nhặt một viên tròn tròn màu đỏ, tưởng là đậu đường, trực tiếp ném vào miệng nhai, mới phát hiện đó là thuốc (khi đó đậu đường có hình dạng rất giống viên thuốc), cảm giác buồn nôn, liền lấy nước uống, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Buổi tối cậu sốt rất cao, bùng còn rất đau đớn, thảm nhất chính là ho khan liên tục, ảnh hưởng tới cha cậu đang ngủ, cao giọng mắng cậu một câu, cho nên cậu cố nhịn thế là chảy máu mũi không ngừng, rồi ngất đi, sáng sớm, cha mẹ dẫn cậu đến bác sỹ, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Diệp Thiếu Cảnh theo tiếng vang sờ sờ ngăn tủ bên giường, trên ngăn tủ còn để một cốc nước cùng thuốc giảm đau, sở nửa ngày không chạm tới di động, chẳng may gạt cốc nước rơi vỡ toang, cùng tiếng di động bay ra xa, tiếng chuông ngừng kêu. Cậu vội vàng xuống giường, ngồi xổm trên đất lấy tay quờ quạng xung quanh, trên sàn nhà có rất nhiều các mảnh vụn thủy tinh, nên ngón tay cậu bị chúng cứa đến chảy máu, mà di động thì bị bắn ra tới tận cửa phòng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trác Thích Nghiễn đi tới nhìn thấy tỉnh cảnh này của Diệp Thiếu Cảnh, biểu tình thương tâm hiện rõ trên mặt, hắn nhặt di động rơi ở cạnh cửa lên, đến bên người Diệp Thiếu Cảnh, nhét điện thoại vào tay cậu: “Em đang tìm nó sao?”
Diệp Thiếu Cảnh giật mình, không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn vẫn còn trong bệnh viện, lịch sự nói lời cảm ơn, cúi đầu nhìn điện thoại mới nhớ mắt mình vẫn đang được băng kín không nhìn thấy gì, quẫn bách đưa điện thoại cho Trác Thích Nghiễn: “Giúp tôi nhìn xem là ai gọi tới?”
Trác Thích Nghiễn tiếp nhận di động, phát hiện di động đã bị tắt máy, lại nhìn thoáng qua cảnh bừa bãi trong phòng, rất nhanh đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hắn đỡ cậu ngồi lên giường, mở di động nhìn lịch sử cuộc gọi rồi nói: “Là Cẩm Đường gọi tới.” Diệp Thiếu Cảnh nhờ Trác Thích Nghiễn ấn gọi lại giùm cậu, khi cậu tiếp điện thoại, nghe được âm thanh lo lắng của Cẩm Đường, cậu đơn giản nói lại tình trạng của mình, Cẩm Đường nghe xong thở phào một hơi: “Tôi lập tức tới thăm cậu.”
“Anh hôm nay còn rất nhiều việc, đừng tới đây.” Diệp Thiếu Cảnh cự tuyệt đề nghị của Cẩm Đường “Bác sỹ nói phẫu thuật thành công, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, anh giúp em xin phép đoàn làm phim.”
Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt như có hạt cát bay vào xót xa nhìn cậu, Diệp Thiếu Cảnh vừa làm phẫu thuật rất nghiêm trọng, thế mà còn an ủi trợ lý bên người, lại không quên xin phép đoàn làm phim.
Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nói gì đó, Cẩm Đường nói sẽ sớm đến thăm cậu rồi cúp máy. Diệp Thiếu Cảnh vẫn cầm di động, cảm thấy Trác Thích Nghiễn vẫn còn ở bên cạnh. Nhớ Trác Thích Nghiễn là ai, hôm nay không ngần ngại giúp hắn nhiều như vậy “Hôm nay, cảm ơn anh, chi phí phẫu thuật cùng phí nằm viện tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.”
“Không cần.” Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng dùng thuốc khử trùng lau vết thương ở ngón tay rồi băng lại cho cậu, thỉnh thoảng thấy cậu xót còn thổi nhẹ “Chi phí nằm viện của em, đoàn làm phim sẽ trả.”
Đèn phòng sáng ngời rải lên mái tóc đen của Diệp Thiếu Cảnh ánh sáng nhẹ nhàng, ôn hòa, cậu như có như không mỉm cười, giọng nói có phần nghi ngờ “Làm như vậy những người khác không nói gì sao?”
“Trong hợp đồng đã ký có điều khoản, diễn viên bị thương, đoàn làm phim sẽ chịu mọi chi phí chữa trị.” Trác Thích Nghiễn xoa xoa mu bàn tay băng đầy urgo của cậu, đoàn làm phim trả chi phí thuốc mem là tất yếu nhưng Diệp Thiếu Cảnh không muốn phiền toái cho người khác.
Diệp Thiếu Cảnh im lặng không đáp, ngại ngùng rút về bàn tay bị Trác Thích Nghiễn đang nắm, sờ sờ ngón tay đã được băng bó rất tốt, đoán không ra hắn lại cẩn thận như vậy.
Trác Thích Nghiễn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, nhớ tới thuốc tê còn chưa tan hết, thuốc tê tan hết chỉ sợ cậu đau đến ngủ không nổi, hắn đỡ cậu nằm xuống, chỉnh lại gối cùng chăn đắp: “Em mệt thì ngủ một lát đi.”
“Tôi không muốn ngủ.” Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nỉ non, nhưng khi đầu vừa đặt xuống gối, mí trên cùng mí dưới liền tương thân tương ái mà hợp nhau, ý thức dần dần biến mất…
Trong thoáng chốc, một vật mềm mềm dừng ở trên môi, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, phảng phất như con rắn giảo hoạt liếm liếm con mồi, cậu khó chịu quay đầu trốn, nhưng lại không nhúc nhích được gì, sau đó môi cùng răng bị cường ngạnh cạy mở, một vật mềm mại nóng ẩm linh hoạt hoành hành trong vòm miệng, cậu giãy dụa nghĩ muốn mở mắt ra nhưng làm sao cũng vô pháp thanh tỉnh.