Ôn Văn Nho Nhã

Chương 16



Vầng trăng tròn treo ngoài cửa sổ, thành phố dát ánh vàng lấp lánh trong đêm, Hoắc Chỉ Ảnh xoay người nhìn Hoa Tử Tuấn nằm dài trên sô pha, thấp giọng yêu cầu: “Ngày mai cậu đến bệnh viện thăm Diệp Thiếu Cảnh đi.”

Hoa Tử Tuấn thẳng thắn từ chối: “Tôi không đi.”

“Mặc kệ có vấn đề gì cũng nẻn đi, tôi đã chuẩn bị quà thăm bệnh rồi, ngày mai trợ lý Vương sẽ đưa cậu đến đó.” Hoắc Chí Ảnh vẫn ôn hòa tươi cười, lộ ra răng nanh trắng bóng.

“Anh đừng tự tiện thay tôi quyết định.”

“Tôi làm đều vì cậu.” Dừng một chút, lại ý vị sâu xa hỏi “Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc sẽ bị Trác Thích Nghiễn đẩy trở về làm nghệ sỹ hạng ba sao.”

Hoa Tử Tuấn không thèm để ý tới anh ta. Hoắc Chí Ảnh lấy ra quyển sổ đọc lịch trình cũng như cũng công việc ngày mai của Hoa Tử Tuấn.

Cẩm Đường tan tầm sau khi tiễn hai nghệ sỹ về nhà, anh dẫn theo hai diễn viên kịch mới ra trường muốn bọn họ có thể phát triển theo hướng điện ảnh truyền hình, cho nên đưa bọn họ tới đoàn phim phỏng vấn, cuối cùng chỉ nhận được vai quần chúng, chủ tịch công ty nghe xong chỉ biết thở dài.

Văn Trừng tài chính có hạn, quan hệ cũng không phải rất rộng, không có biện pháp đào tạo toàn diện cho người mới, phần lớn bọn họ sẽ lựa chọn hợp tác với các đài truyền hình, dù vốn đầu tư cho các bộ phim khá ít nhưng nếu ký hợp động với đài truyền hình thì không cần diễn viên giỏi, trên cơ bản muốn hát liền hát, diễn kịch thì diễn kịch không có điều kiện phát triển.

So với công ty giải trí thông thường, sự nghiệp giải trí của Hoàn Á phát triển phi thường bài bản, bọn họ giỏi về đào tạo siêu sao, có con mắt tinh đời nhìn rõ năng lực của diễn viên, đáp ứng được đại đa số sở thích về minh tinh thần tượng của đại chúng.

Công ty họ tự mình đào tạo huấn luyện nghệ sỹ kỹ càng, rồi mới cho họ xuất hiện các tiết mục trong đài truyền hình, đào tạo ca hát bài bản trước rồi làm ca sỹ, sau khi thành danh nổi tiếng thì lại chuyển sang diễn viên.

Hiện tại Hoa Tử Tuấn là một trong những ca sỹ như vậy của Hoàn Á. Nhớ đến Hoa Tử Tuấn lại nhớ đến cậu ta tại phim trường hạch sách Diệp Thiếu Cảnh, Cẩm Đường sắc mặt ngày càng khó coi, lại thêm lo lắng cho bệnh tình của Diệp Thiếu Cảnh, muốn gọi điện hỏi thăm cậu ấy lại sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi, nên quyết định ngày mai tới thăm cậu.

Sáng sớm. Diệp Thiếu Cảnh tỉnh lại, ngửi thấy phòng bệnh rất thơm, hình như là mùi thơm của một hoa quý hiếm rất thanh mát tươi mới. Nhưng Diệp Thiếu Cảnh lại không ngừng hắt xì liên tục, sao cũng không dừng lại được, cuối cùng Trác Thích Nghiễn phải mang lẵng hoa ra ngoài rồi mở cửa sổ thông gió cậu mới ngừng được.

Trác Thích Nghiễn giật mình đưa khăn tay cho cậu hỏi: “Em bị mẫn cảm phấn hoa sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Cảnh túm lấy khăn tay, không ngừng xoa xoa cái mũi, thanh âm khàn khàn đáp “Ai đưa đến vậy? tôi chịu không nổi mùi hương này.”

Trác Thích Nghiễn tìm được tấm thiệp đặt trong lẵng hoa, mặt trên có dòng chữ viết Hoa Tử Tuấn, tùy tiện ném tấm thiệp dường như không có việc gì nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Đây là đoàn làm phim tặng, hy vọng em sớm bình phục.”

“Của đoàn làm phim sao?” Diệp Thiếu Cảnh vẫn xoa xoa mũi, không nghĩ tới đoàn làm phim hữu tâm tặng hoa cho cậu, rõ ràng tại phim trường rất nhiều người không thích thậm chí bài xích cậu như vậy, không hề có chút thân ái hòa nhã nào với cậu.

“Đáng tiếc em bị mẫn cảm vậy tôi tặng cho bác sỹ chữa trị cho em nhé.”

“Được.” Diệp Thiếu Cảnh chịu không nổi bịt mũi lại.

Trác Thích Nghiễn xách hoa tới phòng làm việc của bác sỹ, lẵng hoa này ước chừng có cả trăm đóa Sơn Chi Hoa, um tùm như bông tuyết, cửa hàng bán hoa rất ít bán loại hoa này, vừa đắt đỏ lại rất sang quý, chỉ cắm một ngày liền héo vàng, mà luôn yêu thích những vật đặc biệt thế này, chắc chắc là doa do Hoắc Chí Ảnh tặng.

Anh ta làm việc theo trường phái lãng mạn, tuyệt không nghĩ đến việc Diếp Thiếu Cảnh bị mẫn cảm phấn hoa, lãng phí tâm ý lo lắng cho Hoa Tử Tuấn của anh ta rồi, lẵng Sơn Chi Hoa xinh đẹp này chỉ có chuyển giao cho bác sỹ của Diệp Thiếu Cảnh thôi.

Bác sỹ chữa trị chính cho Diệp Thiếu Cảnh là một nữ nhân trung tuổi chưa lập gia đình, khi cô thấy Trác Thích Nghiễn tựa như anh tuấn quý tộc bước vào văn phòng, linh quang trở nên sáng ngời, kiểu như lão yêu ngàn năm nhìn đến thân thể nam nhân tràn ngập hormone nam tính: “Anh có chuyện gì sao?”

“Tặng cho bác sỹ, mắt của Diệp Thiếu Cảnh kính nhờ bác sỹ.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức đểu chữa trị cho cậu ấy.” Thanh cuối kéo dài đến ái muội, cơ hồ nghe được tiếng rên rỉ từ cổ họng của cô phát ra, Hoắc Chí Ảnh rất biết lựa chọn hoa, hoa vào tay ai nhất định sẽ rất đáng lo.

Sáng sớm, Cẩm Đường đã chạy tới bệnh viện, nghĩ lại, tạt sang bên đường mua chút hoa quả cho Diệp Thiếu Cảnh. Đại sảnh bệnh viện rộng rãi lúc nào cũng sáng trắng, những cũng rất đông người, không gian tràn ngập mùi thuốc khử trùng cực gay mũi.

Đến quầy tiếp tân hỏi phòng bệnh của Diệp Thiếu Cảnh, biết được cậu nằm trong phòng VIP có chút kinh ngạc, đoàn phim lúc nào thì trở nên rộng rãi như vậy, vào thang máy lên tầng 20, vừa lúc Diệp Thiếu Cảnh làm xong kiểm tra hàng ngày.

Trong phòng bệnh, trừ bỏ bác sỹ cùng y tá, còn có một người nam nhân, khí chất tao nhã, toàn thân tây trang Gucci phẳng phiu chỉnh tể thực anh tuấn, Trác Thích Nghiễn đang rót nước cho cậu uống thuốc, nhìn thấy anh đi vào nghi hoặc hỏi: “Anh là?”

Đã từng nhìn thấy gương mặt kia chỉ xuất hiện trong buổi lễ cuối năm “Media Asia Festival” của Hoàn Á, bỗng dưng lại xuất hiện trước mắt anh, Cẩm Đường cơ hồ ngốc lăng đứng ở cửa, sau khi hoảng loạn qua đi, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp nói: “Tôi là Cẩm Đường.”

Vừa nghe thấy tiếng Cẩm Đường, Diệp Thiếu Cảnh hướng mặt về phía tiếng nói, giống nói chuyện với bằng hữu thân quen hoi: “Sao đến sơm thế, ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười “Vậy là tốt rồi.”

Cẩm Đường đau lòng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, trán cùng hai mắt bị băng kín mít, có một ít máu sau giải phẫu lưu lại trên băng gạc, khắp người còn đầy mùi thuốc khử trùng, bác sỹ nói đầu cậu bị va chạm mạnh nên giác mạc mới bị rách.

“Vết thương còn đau không? Tôi có quen một bác sỹ nhãn khoa, y thuật rất giỏi, tôi sẽ nói ông ấy cấp cho cậu một ít thuốc.” cách nói vẫn như thường ngày còn theo thói quen đưa tay vuốt ve tóc cậu…

Trác Thích Nghiễn đột nhiên chen vào giữa hai người, tự nhiên cầm tay Diệp Thiếu Cảnh, đem bát thuốc đông y đặt vào tay cậu, thái độ ôn hòa nói “Thuốc của em, nhó uống.”

“Vâng.” Diệp Thiếu Cảnh cũng không cự tuyệt hắn nắm chặt bát thuốc.

Cẩm Đường ngạc nhiên nhìn không khí giữa hai người, lần thứ 2 ngốc lăng đơ ra, rất muốn hỏi Diệp Thiếu Cảnh làm sao có thể quen biết Trác Thích Nghiễn, mà vừa rồi là ảo giác phải không, Trác Thích Nghiễn vừa có ý đẩy tay mình ra thì phải.

Đó là loại cảm giác thù địch! Chẳng lẽ mình đã làm hắn ghét? Hắn chỉ giống như bình thường xoa đầu Diệp Thiếu Cảnh thôi mà.

Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu uống bát dược đắng ngắt, mấy lần buồn nôn muốn nhổ ra, lại được Trác Thích Nghiễn khuyên nhủ nên đành nuốt xuống, uống xong đưa mim cười cảm ơn trả bát thuốc cho Trác Thích Nghiễn rồi mới tò mò hỏi Cẩm Đường nửa ngày không thấy nói gì.

Cẩm Đường chăm chú nhìn Trác Thích Nghiễn, hắn cảm giác được cũng quay đầu nhìn lại anh, ánh mắt ý vị thâm trường, giống như đang đánh giá một vật có tỳ vết, thoạt nhìn có chút khinh thường, thái độ như trước thực khách khí: “Tôi ra ngoài một chút, các ngươi nói chuyện đi.”

Cẩm Đường nhìn theo Trác THích Nghiễn bước ra khỏi phòng bệnh, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Cảnh, hai người này hiển nhiên không phải vừa mới quen biết nhau. Nhất thời nông nóng cực điểm, phản ứng giống như đón xem tập phim chiếu trong giờ cao điểm, bắt lấy vai cậu ép hỏi: “Làm sao cậu lại quen người kia? Lúc nào thì quen? Cậu cùng người kia có quan hệ gì?”

Diệp Thiếu Cảnh bị anh ta rống đến choáng váng đầu óc, cơ hồ không thể chen miệng vào, chờ cho đến khi anh hỏi xong một loạt mới có cơ hội mở miệng: “Em cùng anh ta là bạn bè bình thường, cùng nhau ăn cơm được hai lần thôi.”

“Cậu đã ăn cơm với anh ta?!” Cẩm Đường giật mình mở to mắt, Diệp Thiếu Cảnh đối với quan hệ ngoại giao bên ngoài không hứng thú, khẳng định đối với Trác Thích Nghiễn không hề biết. Mà Trác Thích Nghiễn là chủ tịch của Hoàn Á, cũng không hề hứng thú với giới nghệ sỹ, cũng chưa từng cùng nghệ sỹ nào ăn cơm huống chi là ăn cơm riêng với Diệp Thiếu Cảnh.

Cẩm Đường lại hỏi lại, Diệp Thiếu Cảnh đơn giản tóm tắt kể lại mọi chuyện, Cẩm Đường lần nữa kích động mạnh, thần sắc trở nên cực lo lắng, anh lo Diệp Thiếu Cảnh sẽ chịu thiệt “Hai người quen nhau tại đoàn phim ‘Thành Thành’ phải không? Sau khi anh ta mời cậu ăn tối còn thường xuyên đưa cậu ra ngoài, hôm qua lúc cậu bị thương, anh ta bỏ thời gian đưa cậu tới bệnh viện?”

Diệp Thiếu Cảnh gật gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy.”

Cẩm Đường thở dài một hơi: “Anh ta cón làm gì kì quái với cậu không?”

“Kỳ quái gì cơ?” Diệp Thiếu Cảnh khó hiểu hỏi lại. (Jer: ảnh hôn lén anh rồi á …d >”< b) “Chính là chuyện không thể tưởng tượng được đó.” “Anh ấy đến phim trường nhìn đoàn phim làm việc.” Nhìn Diệp Thiếu Cảnh hoàn hoàn không nghĩ tới phương diện kia, Cẩm Đường giống như ăn trộm bị bảo vệ bắt gặp lo lắng thấp thỏm, đổi cách khác tra hỏi “ Anh ta có hay dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú cậu, còn có bộ dạng muốn nói lại thôi không?” Diệp Thiếu Cảnh vô thanh vô tức sờ sờ băng gạc trên mắt, bởi vì ánh mắt bị thương không tiện, Trác Thích Nghiễn ở bên giúp cậu rất nhiều, kể cả việc đi vệ sinh cũng đỡ cậu đi, anh ấy thực tốt bụng. Cẩm Đường chán nản đỡ trán, vẻ mặt lo âu không biết nói thế nào với Diệp Thiếu Cảnh, cậu ta làm sao để diễn xuất vậy, không nghiền ngẫm tính cách nhân vật à, ngoài lúc diễn xuất ra thì y như cái đầu gỗ, hoàn toàn không có tính cảnh giác. End 16 <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.