Ôn Văn Nho Nhã

Chương 23



Diệp Thiếu Cảnh cả kinh, hai tay chặn trước ngực Trác Thích Nghiễn: “ngô…dừng lại…”

“Tôi biết… tôi biết… em đừng sợ….” Trác Thích Nghiễn tựa trán mình lên trán cậu, dồn dập thở dốc, đôi con ngươi bảo thạch đầy tơ máu, giống như người say, nhưng khác ở chỗ hắn có thể tự kiềm chế chính mình.

Diệp Thiếu Cảnh không nhìn thấy, nhưng phát hiện hơi thở của hắn loạn đến dọa người, nhất thời không dám cử động, cứ để hắn như vậy ôm chính mình, mặt cậu dán tại ***g ngực hắn, hít thở mang theo mùi hương nước hoa D&G, nhẹ nhàng lại cực kỳ mê người.

“Tại sao lại là tôi, chúng ta quen biết cũng chưa lâu, cái anh gọi là yêu thích đó, có thể là ảo giác…” Diệp Thiếu Cảnh nghiêm túc nhẹ hỏi, không tin giữa nam nhân với nhau lại có tình cảm như thế được.

Trác Thích Nghiễn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhìn hắn mặt đỏ tai hồng, nhìn hắn mím môi mím lợi, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, chân thành nói: “Tình cảm của tôi với em là hoàn toàn nghiêm túc, mặc kệ em nghĩ thế nào, tôi đều sẽ kiên trì tới cùng.”

“Anh trong giới giải trí hỗn tạp này hẳn là không thiếu trai xinh gái đẹp, loại hình như tôi rất nhiều…” Diệp Thiếu Cảnh không biết nói sao với hắn, chỉ muốn hắn buông tha ý nghĩ với mình, dù sao thì chuyện này cũng rất khó tiếp thu.

“Tôi không phải người tùy tiện, đâu phải ai cũng có thể thân cận. còn nữa, tôi không phải vì dung mạo mà yêu em.” So với khuôn mặt tuấn tú kia, hắn càng để ý đến tính cách cùng cảm giác, những người loạn thất bát tao hắn chịu không nổi.

Diệp Thiếu Cảnh sượng đơ tại chỗ, không có biện pháp nhìn biểu tình của Trác Thích Nghiễn, vô pháp tưởng tượng hắn dùng thái độ gì đế nói những lời này, nhưng cậu cảm giác hắn rất nghiêm túc.

Trác Thích Nghiễn ôn nhu sờ sờ mái tóc đen dày của cậu, cậu theo bản năng nghiêng đầu né tránh, có thể thấy cậu bị hành vi của hắn dọa sợ không nhẹ, nhưng hắn cũng bị kích thích không ít. Ban đầu tiếp xúc Diệp Thiếu Cảnh khi thân phận chưa bị lộ, thăm dò tính cách làm người của cậu, không nghĩ tới tính cách cậu so với suy nghĩ còn tuyệt hơn, cậu biết thân phận hắn cũng không bợ đỡ xu nịnh.

Từ đầu đến cuối cậu đều rất khách khí, rất lịch sự lễ độ, không bởi vì quen biết hắn mà tự phụ trước người khác, cũng không vì không có danh tiếng mà tự ti trong đoàn phim, không bị danh khí của Hoa Tử Tuấn ngăn chặn, con người như vậy thực rất thu hút.

Không kìm lòng nổi mà chú ý cậu, biết cậu có nhiều chuyện, phóng viên đối diễn xuất trước nay của cậu đánh giá, còn có người coi cậu là loại hư hỏng mà mắng chửi, đủ loại có cả, nhưng cậu cũng chả để tâm, vì thế lại càng thích cậu, khi cậu bị thương đương nhiên tận lực chăm sóc chu đáo.

Mà Diệp Thiếu Cảnh tạm thời không nhìn thấy gì nên mọi việc cứ ỷ lại vào hắn, nhưng hôm nay cậu phát hiện hắn chiếu cố cậu là nhằm vào cái gì, cậu mà tỏ ra ỷ lại vào Cẩm Đường, thì hắn sẽ luôn không thoải mái, thậm chí đố kỵ địa vị của Cẩm Đường trong lòng cậu.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Trác Thích Nghiễn buông Diệp Thiếu Cảnh ra, lưu loát giúp cậu chỉnh trang lại quần áo, phi thường trấn định ra mở cửa phòng, nhìn bác sỹ đứng ngoài cửa liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bác sỹ liền nói ngay: “Tôi đến tháo băng cho cậu Diệp.”

Trác Thích Nghiễn tránh sang một bên để bác sỹ tiến vào. Bác sỹ từ từ tháo băng cho Diệp Thiếu Cảnh, cẩn thận kiểm tra kỹ càng, rồi bảo cậu từ từ mở mắt ra, Diệp Thiếu Cảnh có chút bất an, lông mi đen nhánh khẽ rung động, từ từ hé mở.

Trác Thích Nghiễn thấp giọng động viên, mắt Diệp Thiếu Cảnh chậm rãi mở ra, có chút chua xót, trước mắt hết thảy đều mơ hồ huyền ảo, khẽ chớp chớp mắt vài lần, cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, tia nhìn thẳng tắp hướng tới Trác Thích Nghiễn.

Trác Thích Nghiễn có bờ vai dài cùng ***g ngực rộng, dưới ánh đèn thoạt nhìn có điểm mềm mại, ấm áp sáng bóng, hắn lo lắng hỏi cậu: “Mắt có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không, em có nhìn thấy chưa?”

Diệp Thiếu Cảnh vẫn nhìn hắn gật đầu: “Tôi có thể thấy.”

Bác sỹ lại cẩn thận kiểm tra lại, cho tới khi xác định không vấn đề, thấp giọng nói vài câu với Trác Thích Nghiễn rồi rời khỏi phòng bệnh.

Trác Thích Nghiễn đứng dậy rót một cốc nước ấm, rồi đặt trong tay cậu viên thuốc vitamin: “Bác sỹ nói không còn vấn đề gì đáng ngại, cho em một ít thuốc vitamin hỗ trợ phục hồi thị lực.”

Diệp Thiếu Cảnh yên lặng cúi đầu nhìn viên thuốc, Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn cậu, đôi môi cong cong một nụ cười hoàn mỹ, hắn chắc không hề biết rằng, khi đối diện với Diệp Thiếu Cảnh thần sắc của hắn rất ôn hòa, cùng điệu cười mà như không cười với người khác rất bất đồng. “Em cũng muốn nhanh chóng quay về đoàn phim mà, mau uống thuốc đi.”

Diệp Thiếu Cảnh như trước cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn không biểu lộ cảm xúc gì, cậu tiếp nhận thuốc từ Trác Thích Nghiễn, trong lúc vô tình chạm đến da thịt hắn, nhất thời giống như điện giật lùi tay về.

Trác Thích Nghiễn tới gần, Diệp Thiếu Cảnh liền né tránh, thấy vậy hắn hỏi: “Em đang sợ hãi cái gì?”

“Tôi hiện tại đã nhìn thấy, anh không cần ở đây để chiếu cố tôi nữa.” Diếp Thiếu Cảnh vẫn cúi đầu mở miệng đáp, không nhìn thấy biểu tình trên mặt, nếu nhìn mặt hắn thì sẽ không biết phải làm sao, cho nên cúi đầu nhắm mắt làm ngơ.

Trác Thích Nghiễn đương nhiên cũng phát hiện ra, hắn nhẹ nhàng nhướn đôi lông mày sắc bén, hoàn toàn không chấp nhận thái độ của cậu lúc này: “Diệp Thiếu Cảnh….”

“Cám ơn anh mấy ngày nay chiếu cố tôi, anh có việc bận có thể đi trước.”

End 23 <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.