Thang máy vẫn chưa đến, Diệp Thiếu Cảnh sửa sang lại quần áo, thỉnh thoảng che miệng ho khan, một chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt cậu “này, lau đi.”
“Cảm ơn.” Diệp Thiếu Cảnh theo bản năng nói lời cảm tạ, tiếp nhận khăn lau mặt, bởi vì không mang theo ô, lại sợ đến trễ, nên vừa xuống xe bus, cậu lao qua làn mưa chạy tới đây, cả người giờ ướt đẫm, không ngờ còn có người để ý tới cậu.
Nam nhân kia nhìn Diệp Thiếu Cảnh lạnh lùng nhắc nhở: “Khăn tay không phải để cậu lau mặt!”
“hả?” Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc, nhìn nam nhân xa lạ bên cạnh, chắc là nhân viên của Hoàn Á, áo vest Starbucks màu cà phê, thái độ vênh váo tự đắc liếc cậu: “Tôi đưa cậu để lau sạch nước trên sàn.”
Diệp Thiếu Cảnh ngây ngốc nhìn thái độ của nam nhân kia, giống như bị điều khiển từ xa ấn nút dừng, cậu không nghe lầm chứ, người này đưa khăn tay cho cậu để lau sàn nhà? Chắc là nghe lầm rồi.
Người đó nổi giận kinh bỉ nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang cầm khăn tay: “Trên sàn nhà đều là nước, bẩn chết, cậu cho đây là nơi nào, cậu như vậy còn dám bước chân vào Hoàn Á, còn dám đứng ở đây chờ thang máy sao?”
“Anh…” Diệp Thiếu Cảnh giận dữ, mặt trắng bệch, ngực phập phồng đang muốn đáp lại tên nam nhân này.
“Lục Tiêu, anh cùng cậu ấy đang cãi nhau cái gì?” Một thanh âm trầm thấp mà từ tính vang lên từ phía sau tựa như một đóa quỳnh nở rộ vào giữa đêm.
Lục Tiêu biến sắc, từ thái độ vênh váo tự đắc biến thành khúm núm rúm ró, nhìn thấy Trác Thích Nghiễn tư trang chỉnh tề, âm lãnh thần sắc đã biến thành hòa ái “Thưa ngài, tôi không cùng cậu ấy cãi nhau.”
Diệp Thiếu Cảnh thở ra một hơi, không nghĩ tới cái tên Lục Tiêu này thay đổi nhanh như vậy, mẹ nó, hai mặt, nếu Trác Thích Nghiễn không tới đây chắc sẽ cùng cậu có tranh chấp, nhưng cậu không nghĩ tới ở Hoàn Á sẽ nhìn thấy Trác Thích Nghiễn, hăn chính là quý tộc thượng lưu, tây trang phẳng phiu, nho nhã lễ độ, bình thản không hề gây hấn, hắn xuất hiện sẽ biến cục diện nguy hiểm dịu xuống.
Nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt dừng trên người hắn, đặc biệt chú ý tới ánh mắt hắn, đôi mắt hắn đang nheo lại, lông mi đen nhánh nồng đậm che đậy đôi con ngươi hẹp dài, lông mày sắc bén nhăn lại, Diệp Thiếu Cảnh không biết khuôn mặt của hắn có ý gì, chỉ xấu hổ gật đầu với hắn nói: “Chào anh.” Chợt nhớ tới tình huống gặp mặt ngày hôm qua của hai người, lần thứ hai gặp lại cũng lại trong một tình huống chật vật không kém.
Trác Thích Nghiễn thu hồi ánh mắt đánh giá, dùng khuôn mặt trắng trắng tuấn mỹ nhìn Lục Tiêu, chậm rãi phân phó anh ta: “Anh đến phòng kế hoạch đi, bên đó đang cần anh.”
Cái gì? Lục Tiêu sắc mặt trắng bệch đồng dạng cùng màu với sàn nhà, phòng kế hoạch gần đây đang chuẩn bị cho bộ phim ‘Thanh Thành’ bận muốn chết! Từ trước tới nay, anh ta luôn làm trợ lý cho Trác Thích Nghiễn, công việc mặc dù nhiều nhưng chưa từng được phân công đến nơi có công tác luôn bận rộn, chẳng lẽ việc giáo huấn thằng nhóc này bị ông ấy nhìn thấy? Không thể nào! Ông ấy vừa nãy còn cùng nói chuyện với giám chế Trình Hạo Nam, không có khả năng chú ý tới bên này.
“Anh không phải rất lắm việc sao?” Trác Thích Nghiễn cười như không cười, như trước dùng thanh âm đủ để hai người bọn họ nghe được hỏi anh ta.
Lục Tiêu thần sắc đại biến, nhanh như chớp hướng cầu thang mà chạy, biến mất không thấy bóng.
Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc đứng ở đó, không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, Trác Thích Nghiễn cũng đang nhìn cậu, nhất thời có chút lúng túng, đúng dịp thang máy mở ra, cậu vội vàng đi vào trong.
Trác Thích Nghiễn vô thanh vô tức mà cũng bước vào, khách khí hỏi Diệp Thiếu Cảnh mấy câu, mới chọn đi xuống tầng trệt, ước chừng cảm giác không khí giữa bọn họ như đang đông cứng, Trác Thích Nghiễn chủ động phá vỡ yên lặng “Cậu làm việc ở đây sao?”
Diệp Thiếu Cảnh trả lời: “Ngày đầu tiên đến đây.”
“Sao cả người cậu đều ướt vậy?” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu chăm chú, rồi đưa cho cậu một chiếc khăn sạch sẽ.
Diệp Thiếu Cảnh tiếp nhận nhưng vẫn chưa dùng, chính là kiên nhẫn chờ hắn nói câu: “Sàn nhà đầy nước, hãy lau cho khô đi.” Dù sao Trác Thích Nghiễn và Lục Tiêu quen biết nhau, có câu ‘Vật họp theo loài’, có đồng nghiệp như vậy, tính cách của Trách Thích Nghiễn cũng không khác mấy đi, nhưng chờ mãi hắn cũng chưa mở miệng nói thêm câu gì, nhìn cũng không hề có ác ý. Khi cậu cầm chiếc khăn chuẩn bị lau nước trên mặt, vô tình phat hiện chiếc khăn này làm bằng tơ tằm hiệu Hermes, nhất thời thật không dám dùng nó đều lau.
Tại Kim Nguyên Plaza có một cửa hàng Hermes chính hãng, nhân viên cửa hàng ở đó bởi vì bán sản phẩm xa xỉ quốc tế cho nên luôn nhìn người qua đường với gương mặt coi thường, chỉ đến khi bọn họ nhìn qua tử kính thấy xe Rolls-Royce hay Maybach dừng trước cửa mới có thể cung kính mà khom lưng xuống, dừng tư thế hoàn mỹ nhất mở cửa xe cho khách hàng, cùng tư thế tao nhã mở cửa tiệm cho khách vô.
Thấy Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói, cho rằng cậu không nghe rõ, Trác Thích Nghiễn lặp lại câu hỏi một lần nữa. Diệp Thiếu Cảnh cầm chiếc khăn tơ tằm kia, biểu tình mất tự nhiên mà nói: “Từ trên xe bus xuống, liền bị mắc mưa.”
Trác Thích Nghiễn đối với việc quan sát sắc mặt cùng âm điệu ngôn từ rất có năng lực, vừa thấy sắc mặt Diệp Cảnh Thiều, nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, biết cậu vất vả thế nào: “Xe của cậu chưa sửa xong sao?”
“Ngày mốt đi lấy.”
Cứ như thế, một hỏi một đáp, Diệp Thiếu Cảnh khách khách khí khí, cố tạo khoảng cách, khiến cho Trác Thích Nghiễn cảm thấy cậu ấy rất bảo thủ, nếu hắn không chủ động mở miệng, Diệp Thiếu Cảnh sẽ cực lực lặng im, không lên tiếng, tỏ ra rất câu nệ.
Ánh sáng trên đỉnh thang máy mờ mờ lấp lánh, hư hư ảo ảo bao quanh người cậu, giống như tia sáng từ ánh nến trong đêm. Cậu mặc một chiếc áo len màu đen, thiết kế đơn giản, không phải loại quần áo đặc biệt tốt, phong cách có vẻ dành cho người lớn, duy chỉ có phần cổ áo bẻ ra làm cậu trông đẹp trai không ít.
Bởi vì quần áo ướt đẫm, gắt gao dán trên người cậu, ẩn ẩn lộ ra dáng người nam tính, nước mưa thuận theo lọn tóc chảy xuống, cậu vội vàng lau đi, vung tay lắc lắc xoa xoa mái tóc.
Chú ý tới hắn còn đứng bên cạnh, Diệp Thiếu Cảnh quẫn bách cười cười, lại nhìn chăm chú những con số đang nhảy trên bảng điện tử, thoạt nhìn như xem nhẹ sự có mặt của hắn, nói cách khác, sự có mặt của hắn làm cậu thấy không được tự nhiên, bởi vì bộ dạng chật vật của cậu đối lập hoàn toàn với vẻ lịch lãm trang trọng của hắn.
Trác Thích Nghiễn nhìn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, gương mặt tuấn mỹ tạo vẻ nhu hòa: “Phòng làm việc của tôi có sẵn quần áo, cậu nếu không ghét bỏ thì có thể mặc đồ của tôi.”
“Có thể chứ?” Diệp Thiếu Cảnh nhướng mày, không thân cũng chẳng quen biết lại đối xử với cậu tốt như thế, trên đời này thực sự có hảo nam nhân sao? Hay là chỉ khách khí hỏi vậy thôi, nên cậu mới hỏi lại cho chắc.
Trác Thích Nghiễn ôn nhu mỉm cười lộ hàm răng trắng: “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi thực thất lễ, coi như tôi xin lỗi cậu vì hành vi của anh ta.”
“Tôi nên gọi anh thế nào?” Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn, trong lòng như có một túi đường, hôm nay cậu thật may mắn, những lúc khó khăn gặp được người giúp đỡ, cả người đều cảm thấy rất ấm áp.
“Trác Thích Nghiễn.”
Trác Thích Nghiễn? Diệp Thiếu Cảnh mơ hồ dường như đã nghe tên người này ở đâu đó, ngẩng đầu muốn hỏi, Trác Thích Nghiễn đã mở miệng nói thêm: “Phòng làm việc của tôi ở bên này.”
Diệp Thiếu Cảnh theo hắn vào văn phòng, trong đó có một phòng nghỉ nhỏ, Trác Thích Nghiễn đi vào lấy cho cậu một bộ y phục, quần áo đều là thương hiệu phổ thông, không làm cho cậu thấy không được tự nhiên, cậu đi vào trong phòng vệ sinh để thay đồ sạch vào.
Diệp Thiếu Cảnh đi ra phòng nghỉ, nhìn Trác Thích Nghiễn ngồi trước bàn làm việc, chân thành nói lời cảm tạ với hắn: “Cảm ơn y phục của anh.”
“Không cần khách khí.” Trác Thích Nghiễn nhã nhặn đáp lại, Diệp Thiếu Cảnh thay áo sơ mi sạch sẽ cùng quần dài mới, trông cậu thuận mắt hơn rất nhiều, ít nhất không giống như vừa rồi, ai nhìn thấy cũng muốn tránh xa.
Diệp Thiếu Cảnh là dạng người nhận được ân huệ của ai thì nhất định sẽ báo đáp người đó, vì thế muốn đáp lại Trác Thích Nghiễn: “Anh hôm nay đã giúp tôi rất nhiều, nếu có gì cần hỗ trợ cứ việc nói với tôi.”
“Xe của tôi còn chưa có sửa, cậu nếu có thời gian thì có thể đưa xe đến cửa hàng sửa xe được không?” Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh đứng trước mặt, dùng âm thanh trầm thấp từ tính nhẹ nhàng hỏi, giống như trưng cầu ý kiến của cậu.
“Có thể.” Diệp Thiếu Cảnh không chút do dự đáp ứng, cậu thấy như vậy sẽ đáp lại lòng biết ơn cho Trác Thích Nghiễn.
“Xe tôi để ở lầu ba bãi đỗ xe.” Trác Thích Nghiễn nói cho Diệp Thiếu Cảnh vị trí cụ thể, nói cậu đi sửa xe cho hắn chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới cậu đáp ứng luôn “Đây là chìa khóa xe.”
“Ừ.” Diệp Thiếu Cảnh đi qua nhận lấy chìa khóa, không cẩn thận đụng tới chân bàn, trọng tâm không vững, cả người lao về phía trước, dự đoán sẽ phải chịu một cú ngã rất đau đớn, nhưng thân thể lại được một đôi tay hữu ôm lấy, mùi nước hoa xa xỉ cao cấp tràn ngập vào mũi “Cẩn thận một chút, đi đường phải chú ý dưới chân.”
Diệp Thiếu Cảnh thập phần xấu hổ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của Trác Thích Nghiễn, đôi đồng tử đen như bảo thạch, làn da trắng gần như không có huyết sắc, đặc biệt đôi mắt hắn hiện rõ ý cười, Diệp Thiên Cảnh theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng thắt lưng đã bị đôi bàn tay rắn chắc kia ôm chặt, cả người không thể động đậy.
Diệp Thiếu Cảnh đã muốn xấu hổ đến hít thở không thông, thì cửa văn phong bị đẩy ra, xuất hiện tại cửa văn phòng là nhà sản xuất Hạng Thanh Uyên, ông ta không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp thế này, sau khi lấy lại tinh thần, suy yếu tựa lưng vào tường, thần tình lo âu nói: “Thưa ngài, tôi không biết ngài đang có việc.”
Diệp Thiếu Cảnh đỏ mặt đến sắp xuất huyết, một phen đẩy mạnh Trác Thích Nghiễn đang ôm chặt mình ra, cũng không dám nhìn Hạng Thanh Uyên mà lao ra khỏi văn phòng.