“Anh mặc áo khoác mỏng như vậy, lại không mang bao tay, không lạnh mới là lạ.” Lâm Tú Nhi nhìn cánh mũi hồng hồng của Diệp Thiếu Cảnh, bên người một trợ lý cũng không có, ít nhiều động lòng trắc ẩn.
Diệp Thiếu Cảnh không nhìn ra tâm tư của cô “Tôi là nam nhân, chống đỡ được, ngược lại cô cẩn thận kẻo bị cảm.” Vì tiết kiệm chi tiêu trên người nên không yêu cầu công ty an bài trợ lý.
“Anh hôm trước xin nghỉ bệnh, hiện tại đã đỡ hơn chưa?” Lâm Tú Nhi sợ lạnh ngồi xổm bên người Diệp Thiếu Cảnh, phùng khuôn mặt xinh đẹp lên hỏi, cô thực thính tính tình của cậu, mỗi khi rảnh rỗi kiền cùng cậu nói chuyện phiếm.
Diệp Thiếu Cảnh cười cười “Tốt hơn nhiều rồi.” Để tránh cô truy vấn tại sao bệnh, nên lôi ra kịch bản nói với Lâm Tú Nhi “ Chúng ta tập lời kịch trước được không?”
“Đừng nghiêm túc thế.” Lâm Tú Nhi gạt kịch bản sang một bên, tiếp tục đề tài vừa rồi “Lúc bị bệnh bạn gái có chăm sóc anh không, hai người ở cùng một chỗ chứ?”
Diệp Thiếu Cảnh là một nam nhân thành thật, vấn đề tình cảm luôn là tử huyệt của cậu, đột nhiên bị hỏi sắc mặt liền đỏ bừng, bối rối không che dấu được, tựa như dã thú bị chấn kinh “Tôi không có bạn gái.”
“Phương diện này em so với anh còn mẫn cảm hơn, thần sắc anh chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.” Lâm Tú Nhi nhìn Diệp Thiếu Cảnh không chuyển mắt, vốn chỉ nói giỡn nhưng không ngờ hệ thống phòng ngự của Diệp Thiếu Cảnh lại yếu như vậy.
Lâm Tú Nhi có kinh nghiệm nói: “Sau khi bộ phim được quảng bá, phóng viên chắc chắn sẽ hỏi vấn đề tình cảm, tốt nhất đừng lộ ra thần sắc như thế này, nếu không có thế tạo scandal cùng em cũng được.”
“Cô đồng ý sao?”
“Không đồng ý thì công ty cũng an bài thế mà.” Lâm Tú Nhi bất đắc dĩ thở dài “Thân là nghệ sỹ có rất nhiều thời điểm thân bất do kỷ.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn Lâm Tú Nhi, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Cô có người mình thích sao?”
“Em cũng không rõ nữa, đó là người đại diện an bài cho em.” Lâm Tú Nhi thấp giọng nói với Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói, nếu là người đại diện an bài thì chắc chắn có liên quan tới lợi ích, nhất thời không biết nên an ủi cô ấy thế nào, ngược lại Lâm Tú Nhi cũng không tỏ vẻ gì.
“Em đã cùng anh ta ăn cơm khoảng 2,3 lần, tiếp xúc qua thì thuộc dạng phú gia công tử.” Dừng một chút nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật anh ta, có tổ chức sinh nhật, nhưng mà em lại không quen ai trong đó, nên có chút sợ hãi.”
Diệp Thiếu Cảnh cũng không nói gì, nữ minh tinh xinh đẹp thường thường là mục tiêu của những phú thương nhà giàu, mà phú thương nhà giàu cũng là mục tiêu của đông đảo nữ minh tinh, bởi vì những người đó đều là những người có tiền, không lo cơm áo gạo tiền, sự nghiệp đảm bảo. Nhưng đa số phú thương đều là những tên giảo hoạt, đời sống sinh hoạt cực kỳ thối nát, bọn họ có thể đồng thời kết giao nhiều người, cũng không coi trọng việc kết giao quan hệ của bản thân, mà cậu cũng chưa thấy qua đối tượng được an bài của Lâm Tú Nhi, nên cũng không biết khuyên giải thế nào.
Lâm Tú Nhi ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen tuyền nhìn Diệp Thiếu Cảnh, điềm đạm đán yêu hỏi: “Anh có thể đi cùng em không?”
“Bạn cô không để ý sao?” Diệp Thiếu Cảnh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lâm Tú Nhi sẽ rủ cậu đi.
“Sao có thể để ý chứ.” Lâm Tú nhi khoái ngôn khoái ngữ “Anh ta cũng mang theo bạn đến, chẳng lẽ bởi vì em cũng mang theo bạn mà sinh khí sao.”
Diệp Thiếu Cảnh do dự không quyết, trừ bỏ công tác không nghĩ sẽ liên can tới cuộc sống sinh hoạt của bạn đồng nghiệp, huống chi sau khi quay xong Trác Thích Nghiễn sẽ tới đón cậu, nhưng mà hiện tại cậu không muốn gặp hắn bởi cậu phát hiện đôi khí hắn rất vô tình.
Hoa Tử Tuấn là nghệ sỹ được đào tạo trong Hoàn Á, tốn rất nhiều tâm huyết để đào tạo, chỉ cần hắn mở miệng thì những cảnh quay của Hoa Tử Tuấn sẽ được giữ lại, nhưng hắn lại tình nguyện coi như không thấy, không có ý muốn giúp đỡ cậu ta, có phải Trác Thích Nghiễn rất ghét cậu ta không, có phải sau này mình cũng có thể sẽ bị đối xử như Hoa Tử Tuấn hay không….
Diệp Thiếu cảnh bỗng thấy nước trà nóng có vị chua xót, Lâm Tú Nhi bên cạnh vẫn còn đang cố thuyết phục cậu, cứ quay xong là bám chặt cậu cứ như xà nương liều mạng dính vào người cậu tha thiết năn nỉ: “Kính nhờ anh đó, giúp em một lần được không? Em sẽ không giữ anh lâu đâu.”
Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt khó xử, vạn phần không muốn dính tới chuyện của cô ấy nhưng mà giờ đẩy cô ra thì lại có vẻ hơi nhẫn tâm, cho dù có đi cùng cô ấy tham gia tiệc thì cũng vô pháp dung nhập bầu không khí ở đó, mãi cho tới khi Lâm Tú Nhi cam đoan chỉ cần ăn xong bánh kem sinh nhật thì sẽ rời đi, mới gắng gượng mà đáp ứng.
Rời khỏi phim trường, hai người thẳng tắp hướng tới đường quốc lộ đi đến, nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, bên ngoài có một thanh niên đang tựa lên xe đứng chờ, Diệp Thiếu Cảnh nghĩ cậu ta có thể là người mà Lâm Tú Nhi nói. Thanh niên mặc áo măngto dài, gương mặt bảnh trai thu hút, nhưng ánh mắt có vài phần tà khí, cậu ta khoác tay lên vai Lâm Tú Nhi, có chút giống như vô ý mà vuốt ve cô, rồi quay sang đánh giá Diệp Thiếu Cảnh: “Tú Nhi, vị này hình như đã gặp ở đâu, không định giới thiệu với anh sao?”
“Triển Đình, đây là bạn em Diệp Thiếu Cảnh, gần đây là bạn diễn cùng em…” Lâm Tú Nhi giới thiệu Diệp Thiếu Cảnh với Lục Triển Đình, nhưng chưa đợi cô nói xong, Lục Triển Đình mất lịch sự trách móc.
“Hóa ra anh là Diệp Thiếu Cảnh, mấy hôm trước tin tức toàn đưa tin về anh, chậc, cảm giác với trong ảnh thực bất đồng nha.” Rồi quay đầu sang nói với Lâm Tú Nhi “Em muốn mời anh ta tới bữa tiệc sao?”
Lâm Tú Nhi con ngươi long lanh nhìn Diệp Thiếu Cảnh, Diệp Thiếu Cảnh không muốn làm Lâm Tú Nhi buồn, chỉ bất giác gật đầu cứng ngắc, rồi mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trác Thích Nghiễn, nói cho hắn biết sẽ cùng bạn tham gia một bữa tiệc.