Ôn Văn Nho Nhã

Chương 5



Đôi khi có một số người bị thượng để bỏ quên, những người rất tài hoa nhưng đều bị vùi dập dưới đáy tận cùng xã hội, cho dù dốc toàn khí lực để được chú ý nhưng cũng chẳng nhìn thấy một tia cơ hội, những cố gắng của họ luôn bị tàn nhẫn đoạt mất.

Diệp Thiếu Cảnh thay trang phục xong vẫn còn nhiều thời gian, mới hơn 3h, chào tạm biệt đạo diễn Vương, ra thang máy xuống lầu 3 bãi đỗ xe, quyết định mang xe của Trác Thích Nghiễn đi sửa, cậu nghĩ không thể phụ ân huệ của người ta.

Cậu ngồi vào chiếc Maybach đen, vừa đoán chức vị của Trác Thích Nghiễn trong tập đoàn Hoàn Á, vừa gọi điện hỏi địa chỉ cửa hàng sửa xe 4S, khởi động xe ra khỏi bãi đỗ.

Trên đường lái xe, cậu gặp phải một chiếc xe Jeep đang bị hỏng, lái xe cứ khởi động mãi không ngừng, hiện giờ, xe mới tình năng không tồi nhưng chạy không bao lâu thì có sự cố, cùng xe xịn có rèm che khác nhau một trời một vực,

Diệp Thiếu Cảnh căng thẳng nắm chặt tay lái, vì không phải xe của mình, nên phải chạy rất cẩn thận, chính vì quá cẩn thận nên chân ga khống chế không tốt, hơi dùng sức chút xe liền vọt đi, phát ra tiếng gầm rú rất ghê rợn. Thật vất vả mới khống chế được tốc độ xe, quen dần với xe, vẫn giữ tốc độ 60km/h chạy trên đường, cảm giác lái chiếc xe này thật không tệ chút nào, trong xe vang lên tiếng chuông. Cậu luống cuống tay chân tìm ngón khắp nơi, cũng không biết âm thanh đó phát ra từ chỗ nào, sau đó chợt nhớ ra là điện thoại của mình, thế nên cậu lôi điện thoại ra ấn nút nghe, trong xe vang lên một giọng nam trong trẻo: “Thiếu Cảnh à?”

“Em nghe đây.”

“Tôi là Cẩm Đường, nghe như cậu đang ở ngoài đường à, tôi hiện tại đang ở Hoàn Á bàn về hợp đồng của bộ phim ‘Thanh Thành’, tối cậu về sớm một chút, tôi sẽ nói rõ cho cậu biết, được chưa, vậy nhé.”

Cả cú điện thoại, Diệp Thiếu Cảnh chỉ nói được một câu “Em nghe đây.” Còn lại toàn bộ thời gian đều bị Cẩm Đường chiếm mất, chắc có liên quan tới công việc bận rộn thường ngày, Cẩm Đường cực kì quý trọng thời gian không tốn công vào những việc vô bổ, xử sự thực sấm rền gió cuốn.

Lúc Diệp Thiếu Cảnh đến cửa hàng 4S, một nam nhân mặc tây trang màu đen thấy cậu lái Maybach đến, vội chạy lại, giúp cậu mở cửa xe, rồi sau đó một nhân viên nhanh chóng đem túi plastic che lại toàn bộ ghế ngồi trong xe, rồi nhân viên kỹ thuật tiến hành kiểm tra sửa chữa, trong lúc đó, Diệp Thiếu Cảnh được dẫn vào một phòng nghỉ xa hoa, được phục vụ trà bánh cùng khăn mặt.

Nửa giờ trôi qua, nam nhân mặc tây trang lại đến bên người Diệp Thiếu Cảnh cung kính nói: “Xe đã được sửa xong.” Dứt lời, thấy cậu không nói gì, anh ta liền nói luôn giá: “Tổng cộng một vạn rưỡi.”

Nội tâm Diệp Thiếu Cảnh bị chấn động cực mạnh, chiếc xe Maybach đen kia quý giá đến vậy, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc: “Trả bằng thẻ được không?”

“Dạ được.”

Diệp Thiếu Cảnh bổ sung thêm: “Nới này có hóa đơn không?”

“Nếu lấy hóa đơn thì sẽ tính thêm 10% thuế giá trị gia tăng.” Nam nhân tươi cười phúc đáp.

“Vậy thôi, không cần nữa, tôi còn có việc.” Diệp Thiếu Cảnh tim muốn chảy máu, tiền sửa thêm 10% thuế thì hơn tổng chi phí hơn 1 ngàn, khóc không ra nước mắt, chi nhiều tiền như vậy không bằng khỏi lấy hóa đơn.

“Tôi sẽ cho người mang xe ra cho ngài.” Nam nhân không rõ nội tâm dậy sóng của Diệp Thiếu Cảnh, nên mỉm cười nói: “Tiên sinh, ngài có cần rửa xe luôn không?”

“Không cần, tôi vừa mới rửa rồi.” Diệp Thiếu Cảnh đặc biệt nhấn mạnh hai từ “Rửa qua”, trong lòng thầm khóc rửa xe không biết còn thêm bao nhiêu tiền nữa.

Nam nhân kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Cảnh, vẫn bảo trì nụ cười như trước: “Vậy tôi đem lại tới cho ngài, phiền ngài chờ một lát.”

Diệp Thiếu Cảnh thở phào, sau này nói cho Cẩm Đường, cậu mới biết được Maybach đến cửa hàng 4S sẽ được rửa xe miễn phí, làm gì có người trước khi đi sửa xe còn đặc biệt đi rửa, toàn làm chuyện dư thừa.

Khi trở về nội thành, trời mưa rất to, đường Hoài Nam vì mưa to trắng xóa nhìn như dải ngân hà, vô số xe cộ qua lại như những chiếc vảy cá, mỗi cái khi di chuyển đều hắt nước tung tóe. Diệp Thiếu Cảnh lái xe trở lại Hoàn Á, bỗng phát hiện cửa chính công ty đã đóng, xem thời gian, 7h tối, nghĩ muốn gọi điện cho Trác Thích Nghiễn, mới nhớ ra không có số của hắn, mặt nhất thời cau có.

Trác Thích Nghiễn một thân lam sắc ngồi trước bàn làm việc, cùng Hạng Thanh Uyên uống hồng trà Bá tước, ngẫu nhiên ngẩng đầu, nói về vấn đề của Trịnh Hạo Nam rồi mới ký tên trên văn kiện.

Hạng Thanh Uyên ra khỏi văn phòng đưa văn kiện cho Phương Vĩ Đông, anh ta nghe xong yêu cầu của Hạng Thanh Uyên, không tự chủ mà trợn mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sự phải làm vậy sao? Có chuyện gì không tốt à?”

“Cứ làm theo ý ngài ấy đi, vừa rồi thư kí gọi điện tới, Cẩm Đường đã tới Hoàn Á, cậu đem văn kiện này cho anh ta, còn lại không cần xen vào.” Hạng Thanh Uyên sắc mặt nghiêm nghị phân phó Phương Vĩ Đông.

Phương Vĩ Đông cầm chặt văn kiện nói: “Tôi đã biết.”

End 5 <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.