Hiện tại phim truyền hình chủ yếu quay ở ngoại cảnh, kịch bản hay là một phần, chinh là chọn một địa điểm quay đẹp phù hợp với nội dụng kịch bản rồi diễn viên phối hơp diễn đến cuối kỳ mới cắt nối biên tập.
“À, nói mới nhớ, em chưa gặp qua Eries.” Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu nói, Eries và Hoa Tử Tuấn đều là nghệ sỹ nổi tiếng, nhưng gần đây Eries tham gia rất nhiều bộ phim đa số đều là vai chính, lần này quay ‘Thanh Thành’ lại diễn vai phụ.
“Eries là nghệ sỹ của Canh Giờ, gần đây rất bận rộn, nhưng buổi họp báo ngày mai chắc cậu ta cũng tham gia.” Trác Thích Nghiễn thấm thía nhắc nhở: “Eries cũng tham dự nhưng em không cần quá thân cận với cậu ta.”
Diệp Thiếu Cảnh nhăn mi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trác Thích Nghiễn: “Họp báo em cũng phải đi sao?” so với việc phải đi tham sự các loại xã giao, cậu muốn ở bệnh viện chăm sóc hắn hơn: “Em không đi thì tốt hơn.”
“Nào có buổi họp náo nào mà thiếu nhân vật chính chứ?” Trác Thích Nghiễn không rời mắt nhìn người yêu, cười ôn nhu tao nhã: “Anh sẽ xem trực tiếp, không hiểu chuyện gì thì hỏi Phương Vĩ Đông, cậu ta sẽ giúp em.”
“Vậy Hoa Tử Tuấn có đi không?” Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng hỏi, cậu đã lâu không gặp Hoa Tử Tuấn rồi, một chút tin tức của cậu ta cũng không có, cũng không biết tình hình của cậu ta thế nào, đối với Hoa Tử Tuấn cậu luôn có chút áy náy, nếu không vai chính đã là của cậu ta rồi.
“Cậu ta sinh bệnh, trợ lý nói không có cách nào đi được.” Trác Thích Nghiễn tựa hồ không muốn nói thêm về chuyện Hoa Tử Tuấn, rồi lại lảng sang chủ đề khác: “Đã an bài người đại diện cho em chưa?”
“Cấp trên nói người đó sẽ tự liên hệ với em.” Diệp Thiếu Cảnh để khay hoa quả xuống, nhớ lại cuộc nói chuyện với ông chủ, ông ấy cao hứng nói người đại diện đã xếp xong, hôm nay người đại diện sẽ gọi cho cậu.
Lúc này chuông di động vang lên, Diệp Thiếu Cảnh nghĩ là người đại diện gọi tới, vội vàng nhận điện, muốn cùng đối phương chào hỏi, nhưng bên kia di động lại truyền tới tiếng chu chéo như đang giết heo: “Diệp Thiếu Cảnh! Toàn đoàn phim đều đang chờ cậu, thế mà cậu lại nhờ người khác xin phép nghỉ thế là ý gì hả? cậu muốn đoàn phim loạn hết cả lên sao??!” Vương đạo diễn bất mãn Diệp Thiếu Cảnh vài ngày nay đã không tới trường quay, chỉ thấy người xin phép nghỉ hộ mà chả thấy người đâu.
Diệp Thiếu Cảnh thái độ thành khẩn nói: “Đạo diễn, tôi thật sự có việc.” Không phải bất đắc dĩ cậu cũng sẽ không xin nghỉ nhiều thế này, lần này dù bị vương đạo diễn mắng nhưng cẫu cũng không thể về, Trác Thích Nghiễn mới tỉnh lại không bao lâu, cậu còn muốn ở lại chăm sóc cho hắn.
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện công việc? cậu tốt xấu gì cũng chỉ là một nghệ sỹ hạng ba, có được cơ hội diễn vai chính còn từ bỏ, cũng bởi vì cậu mà tiến độ đoàn phim nhiều lần bị chậm trễ, cũng đúng là quá giỏi đấy!”
Diệp Thiếu Cảnh thần tình đỏ bừng không nói lên lời, hoàn toàn không có khả năng ứng phó cục diện thế này.
Trác Thích Nghiễn an tĩnh chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cho dù không nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ nhưng thanh âm the thé từ micro truyền tới hắn vẫn nhận ra đó là đạo diễn Vương, hắn vươn tay ý muốn lấy di động của Diệp Thiếu Cảnh: “Để anh nói chuyện với ông ấy!”
Diệp Thiếu Cảnh do dự mà đưa di động cho hắn. Trác Thích Nghiễn tiếp nhận di động, chợt nghe đạo diễn Vương ở đầu dây bên kia mắng Diệp Thiếu Cảnh, hắn không từ mà lớn tiếng ngăn lại: “Đạo diễn Vương sao? Tôi là Trác Thích Nghiễn.” Micro kia quả nhiên từ tiếng tru lên điên cuồng lập tức thành tiếng ồ ồ thở dốc, hắn tiếp tục: “Diệp Thiếu Cảnh đang ở cạnh tôi.”
Đạo diễn Vương không sao hiểu được Diệp Thiếu Cảnh lại ở cùng Trác Thích Nghiễn, ông ta đang hỏa khí xung thiên đang muốn phát tiết đột nhiên bị cưỡng chế ngăn lại thực rất khó chịu, nhưng lại không thể đắc tội Trác Thích Nghiễn, cố gắng nhẫn nhịn mà cười làm lành.
Nói qua loa xong, Trác Thích Nghiễn cúp điệp thoại, đưa trả di động cho Diệp Thiếu Cảnh.
“Không cần lo lắng, đạo diễn Vương nói em lúc nào trở về cũng được, đến lúc đó tập trung quay phần diễn của em là xong.”
“Thật sự có thể chứ?” Diệp Thiếu Cảnh vẫn thấp thỏm bất an, ngữ khí đạo diễn Vương tựa như hôm nay cậu không tới đoàn phim sẽ xông vào giết cậu ngay tức khắc.
Trác Thích Nghiễn bật cười hỏi lại: “Em chẳng lẽ không tin anh?”
“Em đương nhiên tin anh.” Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu nói: “Em có thể tưởng tượng anh sẽ như vậy, nhưng em lại không có bản lĩnh đó, những chuyện như vậy em chưa làm qua mấy lần, cũng không biết trấn an tức giận của người khác.”
Trác Thích Nghiễn ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu cậu: “Anh cũng không phải vạn năng, trước mặt em, anh cái gì cũng không làm được.” rồi nói giỡn tiếp tục: “Nếu biết sẽ bị em khống chế thế này, lần đầu gặp nhau nên lảng tránh em.”
Một khu khác trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Hoa Tử Tuấn sắc mặt tái nhợt, thần sắc lạnh như băng trợn trừng nhìn trần nhà, hiển nhiên có người nói cậu ta không muốn nghe, ngồi trong góc tối, Nhiếp Minh Viễn chăm chú nhìn cậu, mái tóc dài đỏ chói dưới ánh mặt trời lóe ra rực rỡ quang mang.
“Tin tức vừa nhận được, ngày mai sẽ họp báo, cậu không thể đi.”
Hoa Tử Tuấn cũng không hé răng, Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc tiếp tục nói: “Cậu muốn trở thành minh tinh có thể qua Canh Giờ, tôi sẽ toàn lực hỗ trợ, cậu ở lại Hoàn Á cho dù tốt đến mấy cũng chỉ là thế thân.”
“Tôi không muốn dựa vào anh.” Hoa Tử Tuấn nhịn không được mở miệng.
“Cậu từ đầu đến cuối đều không dựa vào tôi.” Nhiếp Minh Viễn lạnh lùng nhếch môi. “Đừng quên, tài chính của ‘Thanh Thành’ đều là tôi đưa cho cậu, hiện tại thì sao, Trác Thích Nghiễn hoàn toàn dùng tiền của tôi để phủng nghệ sỹ khác.”
“Tiền tôi sẽ trả lại cho anh!”
“Chỉ bằng cậu? nếu rời khỏi tôi, cậu chỉ có hai bàn tay trắng.” Nhiếp Minh Viễn thong dong dựa vào thành sô pha, cả người toát ra cường thế địa vị cao giả: “Đến công ty của tôi đi, ít nhất cũng trên danh nghĩa tôi cũng là anh trai của cậu, chẳng lẽ tôi sẽ hại cậu sao?!”