Diệp Thiếu Cảnh đối di động vang lên tiếng tút tút nhăn mi lại, quay đầu nhìn chăm chú Trác Thích Nghiễn đang nằm bên cạnh, vạn phần hoài nghi hỏi: “Có phải anh lại nhượng em hát ca khúc chủ đề?”
“Chuyện này do Thượng Ảnh an bài, gọi em đi không phải anh.” Trác Thích Nghiễn ngồi dậy dựa vào thành giường, mái tóc mềm buông xuống cái trán cao, giọng nói ôn nhu như nước, khiến người ta không thể nghi ngờ câu trả lời của hắn.
Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn, hít sâu một hơi, tựa như hạ quyết tâm nói: “Em biết anh thành tâm giúp em, nhưng em muốn dựa vào năng lực để đi lên, hưởng thụ khoái hoạt do công việc mang tới.”
Trác Thích Nghiễn vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Cảnh, thấm thía nói: “Theo anh được biết, trước đây em đóng phim cũng đâu khoái hoạt.” dừng một chút biện giải: “Anh không có can thiệp vào công tác của em.”
Mở mắt nói dối còn có thể hợp tình hợp lý như vậy! Diệp Thiếu Cảnh biết trừ phi Trác Thích Nghiễn tự mình buông tay bằng không hắn vẫn tiếp tục nhúng tay vào công việc của mình, có hắn ở phía sau hỗ trợ, nói không vui cũng không phải, nhưng nếu bị đồn ra ngoài cũng không tốt, cũng dễ dàng đắc tội với các nghệ sỹ khác, cho dù Trác Thích Nghiễn không quan tâm, thậm chí không muốn cậu lo lắng nhưng mà cậu không muốn hắn vì mình mà gây thù chuốc oán quá nhiều.
Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt dừng trên người Trác Thích Nghiễn, trong lúc vô tình nhìn thấy băng gạc trên vai hắn, lại dâng lên một nỗi bất an, không kìm lòng được mà nói với Trác Thích Nghiễn: “Đừng vì em làm những chuyện này nữa, em muốn chúng ta yên bình sống với nhau, không muốn anh lại vì em mà bị thương.”
“Đây có tính là lời thổ lộ không?” Trác Thích Nghiễn chặt chẽ ôm lấy cậu, thanh âm trầm thấp có ý cười ấm áp: “Yên tâm, anh sẽ không bị thương nữa đâu.”
Diệp Thiếu Cảnh tại trong cái ôm của Trác Thích Nghiễn mà thở dài một hơi, nhớ lại hôm nay phải tới phòng thu âm, bất giác nhăn mi lại: “Em thực sự phải đi thu âm sao? Chuyện ca hát vẫn nên để cho ca sỹ chuyên nghiệp thì hơn.”
“Ca hát không phải việc khó, có bậc thầy chuyên nghiệp chỉ cho em.” Trác Thích Nghiễn thật sâu nhìn Diệp Thiếu Cảnh, Diệp Thiếu Cảnh không được tự nhiên, thu hồi tầm mắt: “Nếu không anh đi cùng em tới phòng thu, như vậy sẽ không hồi hộp nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh thẳng thừng cự tuyệt: “Đừng đi!”
Trong giới giải trí hát hay nhảy giỏi nhiều vô số, đại bộ phận chọn một hai bài để nổi tiếng, sau đó chạy show nơi nơi, tham gia biểu diễn concert, phí lên sân khấu cũng không phải rẻ, so với việc vất vả quay phim thì thoải mái hơn. Diễn viên gặp cơ hội như vậy đại đa số đều rất hưng phấn, Diệp Thiếu Cảnh lạ bởi vì thực lực không đủ mà bất an, cho nên việc tới phòng thu cực kỳ hồi hộp, tựa như học sinh chuẩn bị trải qua kỳ thi cuối năm, hận không thể có một chuyện gì xảy ra để hủy bỏ cuộc thi.
Diệp Thiếu Cảnh rất muốn nói với Trác Thích Nghiễn không đi thu âm nữa, nhưng cũng biết trốn tránh không phải là cách, huống chi công việc lần này lại là Kỳ Dực hao hết tâm tư lấy được, thế là giữ vững tinh thần ra khỏi nhà, liếc mắt một cái đã thấy Kỳ Dực dựa vào một chiếc xe cao cấp chờ cậu.
Anh ta mặc vest D&G, bên trong chiếc áo sơmi bó sát người, phía dưới là quần bò được tẩy đến trắng bệch, tùy ý ăn diện, so với nghệ sỹ minh tinh còn giống hơn cậu, khó trách đạo diễn đều mời anh ta đóng phim.
Kỳ Dực nhìn thấy cậu liền nhăn mi lại, đôi mắt hồ ly đánh giá cậu từ trên xuống dưới, đối với việc cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò xanh đen thường thường rất không đồng ý: “Đây là cách ăn mặc của cậu?”
“Mặc đi thu âm thôi mà.” Diệp Thiếu Cảnh cho rằng thế này không có gì không tốt.
Kỳ Dực lo âu nhìn Diệp Thiếu Cảnh, hướng cậu vẫy vẫy tay, Diệp Thiếu Cảnh nghi hoặc đi qua, Kỳ Dực một phen nắm cằm cậu, Diệp Thiếu Cảnh theo bản năng lui ra sau, nhưng lại bị Kỳ Dực giữ lại, nhìn mặt cậu nói: “Cậu ăn mặc thế này, phóng viên sẽ không nhận ra cậu.”
Diệp Thiếu Cảnh né anh ta: “Vậy không phải tốt lắm sao, sinh hoạt cá nhân sẽ không bị chú ý.”
“Phóng viên chụp được có thể quảng bá cho cậu, cậu như thế này cơ hội bị chụp lại đều không có.” Kỳ Dực nhìn cậu lắc đầu.
Diệp Thiếu Cảnh không để ý mở cửa xe, ngồi vào trong, ngẩng đầu nói với Kỳ Dực: “Nếu mỗi ngày ra ngoài đều mặc trang phục đắt tiền, đi chợ cũng long trọng như vậy, không phải rất kỳ quái sao?”
“Nếu như là đi tham dự tiệc rượu, tôi sẽ cưỡng chế cậu thay tây trang.”
“Mặc tây trang không tự nhiên, bó tay bó chân.” Diệp Thiếu Cảnh nhỏ giọng lầm bầm.
Kỳ Dực một bên chuyên tâm lái xe, một bên bởi thời giờ giảng giải cho Diệp Thiếu Cảnh: “Cậu là nhân vật của công chúng, bất đồng với người thường, lúc tham sự hoạt động mặc tây trang sẽ gia tăng khí thế của cậu, mang theo khí thế như vậy cùng lãnh khốc thương gia nói chuyện hợp đồng, hơi hơi lộ ra một tia tươi cười, như vậy biểu hiện không chút ôn hòa mà đối phương cảm thấy đó là thỏa hiệp nhiều nhất của cậu.”
Diệp Thiếu Cảnh nghe Kỳ Dực giảng chuyện lễ nghi thương nghiệp, trong đầu vẽ ra bề ngoài chính là thân ảnh tuấn mỹ của Trác Thích Nghiễn. Kỳ Dực thấy cậu còn đang ngẩn người, cố kéo tỉnh cậu lại, đến khi cậu hoàn hồn lại tiếp tục thuyết giáo: “Giống như hôm nay cậu ăn mặc thế này tới phòng thu không thành vấn đề, nhưng buổi tối có một sự kiện cần tham gia, đồng thời đi cùng hai nữ nghệ sỹ tham dự, cậu ăn mặc như sinh viên vừa tốt nghiệp sẽ không có ai để ý tới cậu, sẽ nghĩ cậu là một nghệ sĩ không đáng để mắt tới, nghệ sĩ phối hợp với cậu sẽ ghét bỏ cậu, đồng thời khi chụp ảnh sẽ chen nhau che mặt cậu, cho rằng cậu mượn danh người ta để nổi tiếng.”
Diệp Thiếu Cảnh nghĩ tới tối nay có hoạt động, thấp thỏm bất an nói: “Vậy đêm nay không phải em tiêu rồi sao?!”
“Tôi giúp cậu kéo một thương hiệu thời trang, sau này tài trợ trang phục cho cậu, buổi tối tôi mang quần áo tới, đợi ghi âm xong, cậu thay là được.”
Kỳ dực không có thói quen khách khí như thế, ho nhẹ một tiếng: “Tôi là quản lý của cậu nên đây là những điều tôi phải làm, sau này hoạt động của cậu rất nhiều, phải chậm rãi quen với việc tham sự các sự kiện công chúng.”