Không thể không nói quả thật rằng năng lượng của nhà họ Trần rất lớn.
Mới chưa đến nửa ngày mà người của nhà họ Trần đã đào được ra một ít tin tức về Ngô Đình Khải rồi.
Ông Trần tức giận hừ một tiếng: "Chỉ là một binh sĩ xuất ngũ mà cũng dám coi thường nhà họ Trần chúng ta.
Đúng là thật nực cười!"
"Chẳng qua anh ta có bối cảnh quân đội, điều này đúng là có hơi phiền phức!"
Ông ta nhìn về phía một người đàn ông cao lớn tháo vát mặc quân phục rồi hỏi: "Anh Kiệt, cháu đã ở trong quân lâu, có thể điều tra được bối cảnh của thằng nhóc này không?"
Người đàn ông cao lớn kia tên là Trần Anh Kiệt, là cậu hai nhà họ Trần.
Trần Anh Kiệt nghi ngờ lắc đầu nói: "Không có, cháu đã cho người lần mò trong hồ sơ to nhỏ trong quân đội rồi, đều không thể tra được chút dấu hiệu nào của người này."
"Loại tình huống này chỉ có hai cách giải thích!"
"Ồ?" Ông Trần nghi ngờ nói: "Hai cách giải thích sao?"
Trần Anh Kiệt chậm rãi nói: "Cách thứ nhất là thân phận địa vị của người này rất cao.
Tin tức về thân phận là cấp bậc tuyệt mật, ngay cả cháu cũng không có quyền lợi tra xét!"
"Cách thứ hai là thằng nhóc này không phải binh sĩ xuất ngũ mà cái thân phận binh sĩ xuất ngũ này chỉ là thân phận giả, thế nên trong kho hồ sơ mới không có bản ghi chép về anh ta!"
Nghe nói như thế, ông Trần hơi đăm chiêu, sau đó ông ta lại mở miệng hỏi: "Anh Kiệt, con cảm thấy trường hợp nào có khả năng cao hơn?"
Trần Anh Kiệt không chút do dự nói: "Chắc chắn là trường hợp thứ hai!"
"Với tu vi Tông sư võ đạo của thằng nhóc này thì không thể nào được liệt vào tin tức tuyệt mật được."
"Cao thủ trong quân rất nhiều.
Một Tông sư võ đạo như anh ta không thể nào có chức vị cao được!"
Nghe nói như thế, ông Trần chậm rãi thở ra một hơi rồi trầm giọng nói: "Nếu là như vậy thì Ngô Đình Khải này rất phù hợp với suy đoán trước đó của chúng ta."
"Anh ta vô cùng có khả năng là đệ tử dòng chính của một dòng họ nào đó.
Thân phận binh sĩ xuất ngũ này chẳng qua chỉ là một cái thân phận giả mà dòng họ anh ta bày ra thôi!"
Nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, ông Trần hừ lạnh một tiếng: "Lần này khiến anh ta hiểu được một điều: ở thành phố Thục này, nếu là rồng thì để bọn ta cuộn lại, còn nếu là hổ thì để bọn ta cưỡi lên!"
"Dám động đến nhà họ Trần, tôi đây khiến anh ta có đến mà không có về!"
Lúc này, một vị trung niên có tác phong quan liêu mở miệng nói: "Cha, Ngô Đình Khải này và con nhóc nhà họ Lý kia có qua lại, có cần đánh tiếng cho ông lão họ Lý kia không?"
Người vừa mở miệng là Trần Cơ Hành, nhân vật số hai ở thành phố Thục này, đứa con lớn nhất của ông Trần.
Thái độ của ông Trần đối với đứa con lớn nhất này từ ái hơn nhiều.
Ông ta lắc đầu cười rồi đắc ý nói: "Bây giờ ông già nhà họ Lý kia đã què, không còn gì đáng lo ngại nữa.
Nhà họ Lý lại càng ngày càng sa sút, không có sức đe dọa gì đâu."
"Nhà họ Lý như vậy không còn xứng để được nhà họ trần chúng ta để vào mắt nữa!"
Theo tình huống bên ngoài thì lời của ông Trần cũng không sai.
Của cải của nhà họ Lý đang nhanh chóng rút lại, thực lực của dòng họ giảm xuống rất nhiều.
Không chỉ có như thế.
Trong thế hệ sau của nhà họ Lý không xuất hiện người nào có tương lai.
Ngay cả một người đứng ra gánh vác cũng không có.
Nhà họ Lý như vậy quả thật chẳng có sức đe dọa ai.
Trái lại, nhà họ Trần có tài sản khổng lồ, con cháu thịnh vượng.
Đứa con lớn nhất là nhân vật số hai của thành phố Thục, đứa con thứ hai là chiến tướng cao cấp trong quân đội, đứa con thứ ba lại là hội trưởng thương hội Thục Châu.
Cho dù là nhìn kiểu gì thì đây cũng là một dấu hiệu tốt cho thấy nhà họ Trần đang phát triển mạnh mẽ!
Ông Trần vừa lòng nhìn ba đứa con của mình rồi lớn tiếng nói: "Hôm nay cho người gửi thiệp thách đấu đi, sau đó tìm nơi nào nhiều người công khai trận tỷ thí này, để một số người ở thành phố Thục nhìn xem kết quả của việc động vào nhà họ Trần là gì."
Lúc này, có một người cháu chen vào nói: "Ông nội, nếu tên kia không ứng chiến thì làm sao bây giờ?"
"Hừ!" Ông Trần hừ lạnh một tiếng: "Vậy để kẻ đó phải quỳ trước cửa lớn nhà họ Trần chúng ta ba ngày ba đêm!"
"Nếu không thì đừng trách nhà họ Trần làm việc không để ý phép tắc!"
Người cháu kia nghe giọng điệu lạnh lẽo như thế thì sợ đến mức rùng mình một cái, nín lặng ngậm miệng không dám nhiều lời nữa!.