Ngô Đình Khải còn đang định giải thích vài câu với Lý Như Ý, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Lý Như Ý, anh lập tức biết điều mà ngậm miệng lại.
Vẻ mặt của Lý Như Ý tràn đầy kinh ngạc nhìn bộ dạng ngây ngô của Bé Xám, trái tim liền nhũn ra như muốn tan chảy.
Khiết Nhan thoát khỏi vòng tay của mẹ, bế Bé Xám lên như đang dâng một đồ vật quý giá, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, đây là bạn mới của cục cưng nè, nó tên là Bé Xám á!”
“Nó cũng là con của Sói Trắng đấy ạ.
"
" Sói Trắng hả?”Lý Như Ý liếc nhìn Sói Trắng, nhìn bộ lông trắng như tuyết trên thân của nó, cái tên này thế mà lại khá là thực tế đó.
Hơn nữa, bộ lông trắng muốt như vậy, giá cả chắc là không thấp.
Sói Trắng nhìn thấy Lý Như Ý nhìn sang, đôi mắt của nó chợt trở nên vô cùng dịu dàng, điên cuồng mà vẫy đuôi như muốn chứng minh rằng nó thật sự rất vô hại và hiền lành.
Nhìn thấy đuôi sói trắng vẫy đến mức sắp tạo thành ảo ảnh luôn rồi, Ngô Đình Khải lẩm bẩm: “Con chó chết tiệt này, phản xạ cũng nhanh quá rồi đó.
”
Hành động của Sói Trắng thật sự đã thành công chiếm được cảm tình của Lý Như Ý.
Vì vậy, Ngô Đình Khải không hề gặp chút trở ngại nào trong việc nuôi chó ở nhà.
Sau khi Khiết Nhan chìm vào giấc ngủ say, Lý Như Ý vốn đã do dự hết lần này tới lần khác cuối cùng cũng chịu thổ lộ hết những gì giấu kín trong lòng.
“Ngô Đình Khải, hôm nay anh có đến nhà thi đấu của thành phố Thục thi đấu võ không?”
Ngô Đình Khải biết rằng sớm muộn gì Lý Như Ý cũng sẽ biết chuyện này, đành phải cắn rứt lương tâm mà gật đầu với cô: “Lúc đó nhà họ Trần dồn ép liên tục, anh đành phải tiếp nhận lời mời đấu này.
”
Lý Như Ý gật đầu, sau đó lại chìm vào trong im lặng.
Nhìn thấy dáng vẻ người đẹp không nói tiếng nào, trái tim của Ngô Đình Khải như rớt xuống đáy vực.
Đây thường là sự bình yên trước khi cơn bão đến.
Cũng phải thôi, chính mình đã hứa với cô là sẽ không tùy tiện ra tay nữa, vậy mà bây giờ lại thất hứa rồi, thảo nào người ta lại tức giận đến như vậy.
Đầu óc Ngô Đình Khải bắt đầu suy nghĩ lung tung, phải nhanh chóng nghĩ cách dỗ cho người ta yên lòng mới được.
Lúc này, giọng nói hơi run run của Lý Như Ý khiến anh giật bắn mình.
“Chắc là anh rất cực khổ đúng không?”
Ngô Đình Khải ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy khóe mắt Lý Như Ý hơi đỏ, đôi môi khẽ run.
Anh vội vàng nắm lấy tay Lý Như Ý, đau lòng hỏi: “Như Ý, em làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý mím chặt khóe miệng, cảm thấy rất cảm động.
Cô từng là đứa con gái lớn của nhà họ Lý, nên đương nhiên là cô biết được con đường luyện võ vất vả như thế nào.
Muốn trở thành một võ sư xuất sắc, việc chăm chỉ tập luyện vào thời gian lạnh nhất và nóng nhất trong năm chỉ là những yêu cầu cơ bản nhất.
Muốn đột phá cảnh giới thì phải ra ngoài trải nghiệm, nhiều tiềm năng bên trong cơ thể chỉ được kích phát trong một số điều kiện khắc nghiệt.
Giữa sự sống và cái chết, thường là trạng thái dễ dàng nhất để ngộ đạo, cũng là cách nhanh nhất để hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa chân chính của võ học.
Khi Lý Như Ý biết tin Ngô Đình Khải phải ở thành phố Thục đấu võ với ba vị cao thủ của nhà họ Trần, còn thắng liên tiếp ba trận, trong lòng không hề thấy vui sướng chút nào cả, chỉ tràn đầy nỗi xót xa mà thôi.
Anh đã phải trải qua biết bao gian khổ, chịu đựng bao nhiêu nhọc nhằn mới có thể đạt được tu vi võ công tới trình độ này?
Khi biết rằng ngay cả Trần Tư Hoàng, người đứng thứ sáu trong danh sách tân binh ưu tú cũng không phải là đối thủ của Ngô Đình Khải, trong lòng cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Bởi cô biết rằng, đằng sau sức mạnh vượt trội hơn cả người bình thường, còn phải có những cố gắng và cả những giọt mồ hôi mà không một người bình thường nào có thể sánh bằng.
Con đường võ thuật này cũng giống như đời người vậy, vốn không hề có đường ngang ngõ tắt nào cả.
Theo những gì Lý Như Ý biết được, vị cao thủ chịu khó nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi nhà họ Lý đến bây giờ chỉ là một võ sư ở cấp bậc võ sư.
So sánh như vậy, thực lực của Ngô Đình Khải lại mạnh hơn rất nhiều, đằng sau đó là điều tất nhiên không cần nói cũng đã biết rất rõ ràng rồi.
Lý Như Ý nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt của Ngô Đình Khải, giọng nói run rẩy: "Mấy năm qua chắc là anh đã chịu phải không ít gian khổ rồi đúng không.
"
"Anh mới có hai mươi sáu tuổi thôi, vậy mà có thể dễ dàng đánh bại cấp bậc võ sư! "
Ngô Đình Khải thông qua vài lời nói của Lý Như Ý liền hiểu ra được ngay lập tức trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.
Có được một người vợ như thế này, người làm chồng như anh còn cầu mong thêm điều gì nữa?
Anh sảng khoái bật cười: “Haha, em đừng suy nghĩ nhiều như thế nữa.
”
“Chồng của em rất tài giỏi, là thiên tài võ học hiếm có khó tìm trên thế gian này, đột phá cảnh giới đương nhiên là rất dễ dàng rồi.
”
Đã từng phải trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cũng đã nếm được vị chua xót cay đắng của máu và nước mắt rất nhiều lần chỉ để có thể đứng trước mặt người mà anh yêu thương, những thứ đó có tính là gì đâu?.