Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 94: Bước Ngoặt Đột Ngột





Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Lý Như Ý.

Ông ta đưa tay ra, làm động tác mời.

Sau đó, ông ta khàn giọng nói: “Quý cô, xin mời!”
Lý Như Ý nhìn ông ta, vội nói: “Ông muốn làm gì? Chồng tôi ở ngay đây đấy!”
Nói xong, cô ôm chặt cánh tay của Ngô Đình Khải, giống như thị uy nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thoáng trầm mặc, nhìn Ngô Đình Khải, lạnh lùng nói: “Anh này, mời anh tránh đi, anh ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện sắp bắt đầu của cậu chủ nhà tôi và quý cô này!”
Giọng nói ông ta cứng rắn, lạnh như tiền, kèm theo giọng điệu độc tài không dễ phản bác!
Vừa nghe thấy lời này, những chàng trai có ý xấu lại lộ ra vẻ mặt vui sướng.


Họ không thích dáng vẻ lạnh lùng này của Ngô Đình Khải, ở trong mắt họ dáng vẻ của Ngô Đình Khải đều là giả vờ.

Những chàng trai này nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Ngô Đình Khải, trong lòng khinh thường nói: “Để xem anh có thể giả vờ được bao lâu!”
Một vài cô gái có tính đố kị mạnh cũng bày ra dáng vẻ xem kịch vui.

Đẹp có ích gì?
Cuối cùng không phải cũng trở thành một món đồ chơi của vài người ư!
Ở trong mắt của những con người này, Ngô Đình Khải có thể khiến Độc Nhãn Lang cúi đầu thì thế nào.

Cậu Trần bây giờ thế nhưng là sự tốn tại mà ngay cả Độc Nhãn Lang cũng phải khúm na khúm núm.

Ngô Đình Khải hoặc là tự nguyện bị đội mũ xanh, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Hoặc là bị người đàn ông trung niên đánh một trận, sau đó bị ném ra ngoài.

Dù sao thì cuối cùng cũng phải ra ngoài!
Mà phản ứng của Ngô Đình Khải có hơi ngoài dự đoán của bọn họ.

Ngô Đình Khải thản nhiên ngẩng đầu lên, chỉ nói hai chữ: “Cút!”
Những người khác xem náo nhiệt mỉm cười khinh thường, anh cho rằng người ta sẽ chửi lộn với anh?
Đợi đi, đợi nắm đấm của người ta đi!
Quả nhiên, trong mắt người đàn ông trung niên xẹt qua một tia tức giận, ông ta khàn tiếng nói ra một câu: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Dứt lời, người đàn ông trung niên đã ra tay chớp nhoáng, túm vào cổ họng của Ngô Đình Khải muốn đẩy anh ra ngoài.


Nhìn thấy tay người đàn ông trung niên sắp đến gần Ngô Đình Khải, Lý Như Ý không nhịn được đổ mồ hôi thay anh.

Mà Ngô Đình Khải chỉ đưa ra một ngón tay, nghênh đón cú túm mạnh mẽ của người đàn ông trung niên.

Trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên sự khinh thường, đối mặt với tông sư võ đạo như mình, tên đàn ông không biết gì này lại định dùng một ngón tay để ngăn cản.

Thật nực cười!
“A!”
Một móng vuốt và một ngón tay nhanh chóng giao nhau, sau khi hai người tiếp xúc với nhau cũng không phát ra âm thanh.

Âm thanh phát ra là tiếng kêu đau trầm thấp của người đàn ông trung niên.

Ông ta che bàn tay bị thương, hoảng sợ nhìn Ngô Đình Khải, trong lòng sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.

Với sự tu luyện đến đỉnh cao tông sư võ đạo của mình, lại không địch nổi một ngón tay của người thanh niên.

Thực lực của thanh niên trước mắt, chắc chắn mạnh hơn mình rất nhiều.

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên lập tức cúi người nói: “Đắc tội rồi!”
Không nhận thua không được, thực lực của đối phương quá mạnh, liều lĩnh chỉ sẽ dẫn đến tình thế cả hai đều thiệt.

Quan trọng hơn hết là, nếu lúc ấy chọc giận đối phương, người này có thể sẽ đe dọa đến sự an nguy của cậu chủ.


Nhìn thấy người đàn ông trung niên cúi người xin lỗi, những người xem náo nhiệt đều há hốc mồm!
“Đệch, tình huống gì thế này?”
“Ôi trời, đây là đang đến nhà chơi nhỉ!”
“Xong rồi? Đánh xong rồi?
“Có phải trước đây hai người họ biết nhau không, đang đóng kịch sao?”
“Làm gì đây, chơi à?”
“Khí thế của người này vừa rồi không phải rất đủ sao? Sao đột nhiên xin lỗi vậy?”
Những người xem náo nhiệt cực kỳ thất vọng, người đàn ông trung niên này vừa rồi khi đánh người khác không phải rất mạnh mẽ sao?
Sao lúc này lại nhụt chí vậy?
Ông đưa tay ra, anh ta giơ ngón tay lên thì đánh xong?
Đây là làm gì?
Học cao thủ võ lâm trao đổi đòn à?
Hơn nữa, điều khiến họ chết lặng nhất là, người xin lỗi lại là người đàn ông trung niên.

Vì sao?
Anh hai ơi, không phải bối cảnh của các người rất sâu sao, dùng bối cảnh ép nát anh ta đi.

Dựa vào đâu mà ông ta phải xin lỗi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.