Người đàn ông trung niên từ từ rút lui trước ánh mắt thất vọng của mọi người.
Chính ngay lúc này, ánh mắt của mọi người lại sáng lên một lần nữa.
Bởi vì Ngô Đình Khải hành động rồi!
Ngô Đình Khải chậm rãi bước lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Tôi cho ông đi chưa?"
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng lời này vang bên tai người đàn ông trung niên lại là sự khiêu khích cực lớn.
Người đàn ông trung niên ngây ra sau đó sắc mặt ông ta trầm xuống.
Là một thành viên của nhà họ Trần ở thành phố Thục, dù chỉ là một kẻ chết trận thì ông ta cũng có sự kiêu ngạo riêng của mình.
Ông ta lạnh lùng nhìn Ngô Đình Khải nói: "Cậu nhất định phải làm vậy sao?"
"Nhà họ Trần ở thành phố Thục chưa từng sợ ai đâu.
"
Câu này của ông ta đã nói rõ lai lịch của mình, cũng là đang đe dọa Ngô Đình Khải.
Ý ông ta là: Tôi chính là người của nhà họ Trần, nếu cậu muốn ra tay thì phải cân nhắc một chút.
Đáng tiếc câu này của ông ta lại chẳng mảy may ảnh hưởng đến Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải vẫn vững vàng bước tới, cứ như từng nước đi đều đã tính toán ổn thỏa, không lệch chút nào.
Lúc này cậu Trần cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh ta lớn tiếng nói: "Hắc Hổ, cứ mạnh dạn ra tay, có nhà họ Trần tôi chống lưng cho anh, không cần nể mặt anh ta.
"
Sắc mặt cậu Trần có chút khó coi!
Lúc này Hắc Hổ lại chùn bước!
Cùng lúc đó, nhìn thấy vẻ mặt bình chân như vại của Ngô Đình Khải, cậu Trần bỗng cảm thấy bực bội.
Anh có cái gì?
Dựa vào đâu mà anh điềm tĩnh như vậy?
Dựa vào đâu mà nghe thấy tên nhà họ Trần tôi anh lại thờ ơ như vậy?
Trông cách ăn mặc của anh cũng chẳng phải con ông cháu cha gì, dựa vào đâu mà anh nhàn nhã bình tĩnh vậy?
Cậu Trần cảm thấy Ngô Đình Khải đã khiêu khích nghiêm trọng đến địa vị giả vờ của anh ta.
Giả vờ là việc ai cũng có thể làm được sao?
Người có thực lực giả vờ thì mới gọi là giả vờ, người không có thực lực giả vờ thì chính là ngu dốt!
Hắc Hổ nhận được mệnh lệnh, đành phải chạm trán với Ngô Đình Khải.
Anh ta hơi khom người, cơ bắp khắp người đều nổi lên, căng thẳng nhìn Ngô Đình Khải.
Nhưng anh ta lại không ra tay!
Anh ta đang đợi Ngô Đình Khải ra tay, sau đó chờ cơ hội tìm sơ hở của Ngô Đình Khải.
Đáng tiếc để anh ta thất vọng rồi!
Ngô Đình Khải thong thả bước tới, vốn không có ý định ra tay.
Hơn nữa vẻ mặt Ngô Đình Khải vẫn bình tĩnh như vậy, Hắc Hổ không thể phân tích được bất cứ thông tin có lợi nào.
Năm mét!
Bốn mét!
Ba mét!
Ngô Đình Khải ngày càng gần hơn, Hắc Hổ có chút không kiềm chế được.
Anh ta gầm nhẹ một tiếng, anh ta đeo một bộ tay đấm gấu lên ngón tay rồi hung hăng lao về phía Ngô Đình Khải.
Anh ta nhắm chuẩn vào phần bụng của Ngô Đình Khải, định phá hỏng nội tạng của Ngô Đình Khải bằng một nắm đấm.
Không biết có phải bị hoa mắt không, Hắc Hổ bỗng nhận ra Ngô Đình Khải cách mình gần hơn rất nhiều.
Như vậy nhịp tấn công của Hắc Hổ đã bị đảo loạn.
Anh ta vừa giơ nắm đấm lên, cơ thể chưa lao quá một mét đã nhận ra Ngô Đình Khải xuất hiện trước mặt anh ta.
Lúc này Hắc Hổ cảm thấy phần bụng đau nhói, một lực đánh cực lớn dồn tới.
Cảm giác chèn ép mà lực đánh này mang lại như muốn ép hết tâm gan của Hắc Hổ ra ngoài.
Hắc Hổ chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại rồi anh ta ngất đi.
"Bịch!"
Hắc Hổ đã ngất bỗng đập mạnh vào vách tường, một tiếng cực lớn vang lên sau đó anh ta lăn xuống đất.
Tận lúc này Ngô Đình Khải mới nhàn nhạt nói: "Nhà họ Trần?"
"Chưa từng nghe qua!"
Câu này mà nói ở thành phố Thục, chắc chắn là lời nói đi ngược lại tất cả mọi người.
Một số người bình thường không biết đến nhà họ Trần, thậm chí cảm thấy nhà họ Trần rất bình thường, đây là điều dễ hiểu, dù sao tin tức mà họ biết được chỉ có hạn.
Nhưng một người học võ nói lời này, chắc chắn là không coi nhà họ Trần ra gì!.