Hai mắt cậu Trần đỏ bừng, hằn học nhìn Ngô Đình Khải.
Nhà họ Trần cho anh ta tất cả, nhà họ Trần cho anh ta cuộc sống sung túc, của cải dồi dào.
Đổi lại, anh ta xem danh dự của nhà họ Trần còn quan trọng hơn mạng sống.
Bản thân Trần Kinh Châu không cho phép có người coi thường nhà họ Trần như vậy.
Cậu Trần tên đầy đủ là Trần Kinh Châu, là nhân vật thiên tài có tố chất cực cao, hiếm có trong thế hệ này của nhà họ Trần.
Anh ta còn trẻ nhưng tu vi võ công đã đạt đến cấp tông sư võ đạo, vượt xa nhiều người cùng trang lứa.
Trần Kinh Châu trầm giọng nói: "Vì một người phụ nữ mà anh dám khiêu khích nhà họ Trần tôi như vậy, anh cũng to gan lắm!"
"Nếu anh đã muốn chết như vậy thì chịu chết đi!"
Trên thực tế, Trần Kinh Châu hiểu, đến tông sư võ đạo có tu vi cấp cao như Hắc Hổ cũng không đánh lại Ngô Đình Khải, tông sư võ đạo có tu vi cấp trung như anh ta càng không phải đối thủ.
Nhưng vì niềm kiêu hãnh của nhà họ Trần cũng như sự tự tôn của chính mình, anh ta vẫn phải chủ động ra tay.
Anh ta biết cho dù mình không đấu lại người này, người này cũng không dám nặng tay với mình.
Nhà họ Trần ở thành phố Thục không phải để trang trí!
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Trần Kinh Châu quá ngây thơ!
Trong mắt Long Soái Hoa Hạ, nhà họ Trần của thành phố Thục nhỏ bé chỉ như một con muỗi.
Ngô Đình Khải không nhúc nhích, đợi đến khi Trần Kinh Châu lao đến trước mặt anh, anh mới đấm một phát vào gò má Trần Kinh Châu.
Với tốc độ xuất chiêu của Ngô Đình Khải, Trần Kinh Châu vốn không thể tránh kịp.
"Phụt!"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, sau đó lỗ mũi Trần Kinh Châu chảy đầy máu như thủy điện xả lũ.
Trần Kinh Châu bối rối!
Anh ta thẫn thờ nhìn Ngô Đình Khải, lẽ nào anh không nghe thấy sao?
Tôi là người nhà họ Trần đấy!
Tôi là cậu ấm nhà họ Trần ở thành phố Thục đấy!
Tôi nhấn mạnh nhà họ Trần nhiều lần vậy rồi, lẽ nào anh thực sự không coi nhà họ Trần ra gì sao?
Hoàng Thiên Hồng ngây ra!
Người này là ai?
Một người học võ như anh sao lại chưa từng nghe qua danh tiếng của nhà họ Trần?
Cao thủ trong dòng họ Trần nhiều không kể xiết, nói không chừng hôm nay anh đánh cậu ấm nhà họ Trần, ngày mai đến cái thân anh cũng không còn.
Một đội trưởng cục an ninh thành phố Thục như tôi nhìn thấy anh ta còn phải nhẫn nhục chịu thiệt, anh ở đâu ra mà dám ngông cuồng như vậy?
Người này mà anh cũng dám đánh?
Độc Nhãn Long nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía, hận không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Gã ta giao đấu với Trần Kinh Châu khá nhiều, biết cậu ấm nhà họ Trần này được dòng họ cưng chiều như thế nào.
Một đứa con cưng được bề trên trong dòng họ hết mực cưng chiều, lại bị người ta đánh cho tơi bời ở đây.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Nhãn Long chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Gã ta biết thành phố Thục sắp đổi chủ rồi!
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của nhà họ Trần.
Không biết có bao nhiêu dòng họ nhỏ bé đã tan thành mây khói trước cơn giận của bọn họ.
Các bạn học tham gia Hội học sinh đều nhìn đến ngẩn ngơ!
Đây là thằng nhóc Ngô Đình Khải nghèo hèn đó sao?
Đây là Ngô Đình Khải thích dán nhãn trang trí làm màu cho card?
Dựa vào đâu mà anh to gan như vậy, lại dám đánh cậu ấm nhà giàu mà đến đội trưởng cục an ninh cũng không dám đắc tội.
Phải biết rằng người này đánh cháu ngoại Hoàng Thiên Hồng ngay trước mặt gã ta, Hoàng Thiên Hồng còn chẳng dám làm gì.
Người như vậy lại bị thằng nhóc nghèo Ngô Đình Khải đánh!
Nhìn từng phát từng phát một, nghe từng tiếng bạt tai vang lên, mọi người đều cảm thấy cậu Trần thảm quá, thảm đến mức không dám nhìn.
Trong lòng Ngô Đình Khải, cái người được gọi là cậu Trần này đã bị xử tội chết.
Nếu mình không phải Chiến Soái của quân đoàn Cuồng Long, nếu mình không có võ thì có phải khi nãy đã bị cậu ấm nhà giàu này sỉ nhục, thậm chí là phải bỏ mạng không?
Nếu đã là kẻ nhà giàu xấc xược, vậy thì cứ cắt móng vuốt của bọn chúng, nhổ răng của bọn chúng!
Lúc Hắc Hổ ra tay với mình, hai người bọn họ, thậm chí là cả nhà họ Trần đều nằm trong phạm vi tấn công của Ngô Đình Khải rồi.
Còn về trả thù, Ngô Đình Khải vốn chẳng thèm quan tâm.
Dù là nhà họ Trần chủ động tìm cái chết hay anh huy động lực lượng tiêu diệt nhà họ Trần.
Kết cục của nhà họ Trần đều chỉ có một, đó là lụi tàn!.