Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 148: Cho hai đứa bọn mày một cơ hội quỳ xuống để xin lỗi



“Đúng vậy, mấy cái thứ rác rưởi này cũng không biết tự soi mặt vào nước

tiểu mà nhìn, cứ cho là chúng nó cắm đầu cắm cổ vào được đến đây, chúng

nó cho rằng chỉ cần như thế là có thể gia du với chúng ta sao?” Ngũ Khải

khinh thường nhìn Lục Trần nói.

“Đừng nói đến việc hắn ta chỉ lái một chiếc Audi, cho dù hắn ta có lái một

chiếc xe sang trọng, không có gia thế, hắn ta cũng không có khả năng trở

thành bạn của chúng ta, loại người này là muốn đi đường tắt, tôi không biết

trêи đời này có lối tắt kiểu như vậy đấy.”

“Tôi nhìn tên này rất ngứa mắt, có muốn tôi chơi với hắn một tý không?”

Một thanh niên khác nói.

“Được đó, cần phải cho cái thứ rác rưởi này một bài học.” Ngũ Khải biết

Lục Trần không dễ chọc, thấy người bên cạnh muốn xung phong lên trước,

đây chính xác là những gì hắn ta muốn.

Thanh niên kia bưng chén rượu vang nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó

đi lên trước mặt Lục Trần trêu tức: “Chiếc xe rởm bên ngoài là của mày?”

“Thế thì sao? Tao với mày quen nhau sao?” Lông mày Lục Trần nhíu lại,

lạnh lùng nhìn thanh niên kia.

“Mày là cái thá gì mà tao phải biết mày, nhưng đây là bữa tiệc do Đại tiểu

thư Trần gia tổ chức, mày có thϊế͙p͙ mời không?” Thanh niên nhìn Lục Trần

cười chế nhạo.

“Tao tới đây không cần thϊế͙p͙ mời.” Lục Trần thản nhiên nói.

“Ơ, mày cho rằng mày là ai, tứ đại thiếu gia?” Thanh niên nhìn Lục Trần

trêu tức, thậm chí còn hất nửa ly rượu trong tay lên người Lục Trần.

Hắn ta đang cố ý gây sự, nửa ly rượu này là đang sỉ nhục Lục Trần, để

Lục Trần hiểu rõ anh không có tư cách giao du với bọn hắn, dẫu có phun rượu

vào anh, anh cũng không dám đánh trả.

Đám người Ngũ Khải cũng cười nhạo nhìn Lục Trần, thấy Lục Trần bị hất

rượu vang đỏ khắp mặt, những người xung quanh im lặng tỏ vẻ khinh thường.

Đặc biệt là mấy người phụ nữ xinh đẹp kia ánh mắt nhìn Lục Trần càng

khinh thường hơn.

“Không phải cái thứ rác rưởi như mày vừa gáy to lắm sao, làm sao bị đổ

rượu đầy mặt đến cái rắm cũng không dám thả vậy.” Ngũ Khải nói một cách

đầy mỉa mai.

“Thứ rác rưởi chính là thứ rác rưởi, ở trước mặt chúng ta nó dám đánh

rắm sao?” Thanh niên kia cười ha ha nói.

Mấy người khác cũng cười theo, bọn họ thích cái cảm giác sỉ nhục người

khác, thậm chí còn cảm thấy rất có thành tựu khi người khác sợ chúng một

phép.

Lục Trần híp mắt lại, anh từ từ đưa tay lên lau rượu chảy trêи mặt, trong

mắt hiện lên một tia sáng lạnh: “Tao cho hai đứa bọn mày một cơ hội quỳ

xuống để xin lỗi.”

Tiếng cười của mọi người đột nhiên ngừng lại, ánh mắt không thể tin

được nhìn Lục Trần.

“Gì cơ? Mày nói to lên một chút, mày muốn bọn tao quỳ xuống xin lỗi

mày?” Ngũ Khải ngoáy lỗ tai nghiêng tai về phía Lục Trần.

“Con mẹ mày mày là cái thá gì mà muốn bọn tao quỳ xuống xin lỗi mày?

Mày không uống nhầm rượu đấy chứ?” Thanh niên đổ rượu lên mặt Lục Trần

cười nói đùa cợt.

Mọi người đều nhao nhao lắc đầu cười, trong mắt đều có ý đùa cợt.

“Có phải mấy người đẳng cấp thấp bây giờ đều như thế? Không nói đến

việc trà trộn vào buổi tiệc của chúng ta, không kết bạn được với chúng ta,

không giao du được với chúng ta, lại còn dám đắc tội Ngũ Khải, đây không

phải là muốn chết sao?”

“Có lẽ người ta nghĩ rằng không đi theo con đường bình thường có thể thu

hút sự chú ý của chúng ta.”

“Tôi khinh, nó chỉ là thứ đồ chơi vứt đi, cho dù có lăn qua lăn lại trêи mặt

đất cũng không thu hút nổi sự chú ý của chúng ta, càng không có khả năng

gia nhập vào nhóm chúng ta.”

Mọi người xung quanh đều thảo luận về Lục Trần với sự khinh miệt, tất cả

mọi người đều coi Lục Trần như là một con nhà giàu đẳng cấp thấp.

Những người phụ nữ xinh ăn mặc đẹp đẽ đó nhìn Lục Trần đầy khinh bỉ.

Theo quan điểm của bọn họ, Lục Trần chỉ là một tên nhà giàu đẳng cấp

thấp, chắc chắn anh ta muốn trà trộn vào đây để tiếp cận các cô, anh ta thật

sự cho rằng bọn cô dễ dãi vậy sao?

“Ngũ thiếu gia, vừa nãy thằng ranh này còn muốn cậu quỳ xuống xin lỗi

nó, cậu sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy chứ?” Có người ồn ào nói.

“Bỏ qua?” Ngũ Khải hừ lạnh một tiếng, đây mới chỉ là bắt đầu, làm sao

anh ta có thể bỏ qua được.

Nhưng Ngũ Khải biết thân thủ của Lục Trần không tầm thường, cậu ta

không muốn xung phong chịu chết, vậy nên cậu ta chuẩn bị để mấy thanh

niên kia đánh trước.

“Đúng thế, đương nhiên không thể bỏ qua, nếu không chúng tôi sẽ xem

thường cậu.”

“Đúng, đúng, cái thứ đồ chơi rác rưởi này cho dù cậu có đánh tàn phế

cũng không có vấn đề gì đâu, có lẽ sau đó nó còn phải chủ động xin lỗi cậu.”

“Ngũ Khải lên đi.., không phải anh nói có học taekwondo sao, nhân cơ hội

này biểu diễn cho chúng tôi xem đi.” Một người đẹp cười nói.

“Đúng vậy, Ngũ Thiếu, mau cho chúng tôi xem taekwondo của anh đi.” Lại

thêm một người đẹp hùa theo.

Ngũ Khải có chút khó xử, cậu ta muốn để cho một thanh niên khác xung

phong lên trước, nhưng sau khi được hai người đẹp khuyến khích cậu ta

đành phải cắn răng lên.

“Thứ ngu xuẩn, là mày làm tao không thể không ra tay, hôm nay coi như

mày xui xẻo, ngoan ngoãn phối hợp để ông đây biểu diễn, nếu không thì cho

dù là Đại La Thần Tiên cũng không cứu được mày.” Ngũ Khải vừa đe dọa vừa

đưa tay ra định túm lấy Lục Trần.

Mọi người thấy Ngũ Khải động tay thì lập tức hưng phấn lên.

Có thể thấy được màn biểu diễn này ở bữa tiệc như vầy, vừa vặn có thể

thỏa mãn được sự nhàm chán của bọn họ.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo tất cả mọi người đều trợn to hai

mắt nhìn, bọn họ thấy Lục Trần một phát chụp được tay của Ngũ Khải, Ngũ

Khải không thể kéo được tay của mình ra.

“Ngũ Khải, cậu đang sợ hãi đấy à, nó mới chụp được tay cậu mà cậu

không dám đánh nó à?”

“Vãi đạn, cậu thậm chí không đánh thắng nổi cái thứ rác rưởi này sao? Về

sau cậu đừng có ở trước mặt bọn tôi chém gió là đã luyện taekwondo nữa

nhé.”

“Các cậu mau lại đây giúp đỡ Ngũ thiếu gia một tay, tôi thấy trêи trán của

Ngũ thiếu gia đổ mồ hôi rồi, có vẻ như cậu ta thật sự không đánh lại thứ rác

rưởi này.”

Nghe được mọi người châm chọc, vẻ mặt Ngũ Khải trở nên vặn vẹo xấu

xí, anh ta đường đường là đại thiếu gia của Ngũ gia, thế mà lại bị một thứ rác

rưởi trêu đùa, thật sự quá mất mặt.

“Thứ rác rưởi, mau bỏ tao ra, nếu không hôm nay ông đây cho mày ăn

đủ.” Ngũ Khải trầm giọng uy hϊế͙p͙.

Lục Trần nhìn Ngũ Khải đầy khiêu khích, lạnh lùng nói: “Tao vừa mới nói

rồi, cho mày cơ hội quỳ xuống để xin lỗi thì mày không biết nắm lấy, còn nhiều

lần thích khiêu khích tao, nếu mày đã chọn cái chết như vậy thì để tao giúp

mày thực hiện. “

Anh vừa nói xong thì nâng chân phải lên, dùng lực đạp mạnh một cái vào

chân phải của Ngũ Khải.

Rắc!

Âm thanh xương chân nứt gãy làm mọi người trong đại sảnh lập tức im

lặng.

“Anh ta, anh ta đá gãy chân phải của Ngũ Khải sao?” Tất cả mọi người

đều nín thở nhìn Lục Trần, thật không thể tin được.

Bọn họ không thể nghĩ ra được là ai cho Lục Trần can đảm dám đá gãy

xương chân của Ngũ Khải.

Mà người đứng bên cạnh Ngũ Khải, chính là thanh niên đã hất rượu vào

mặt Lục Trần hai chân mềm nhũn ra, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Bởi vì đứng gần cho nên âm thanh nứt gãy xương của Ngũ Khải anh ta

nghe rất rõ ràng, làm cho cả người anh ta cảm thấy run rẩy.

“Mày, con mẹ mày dám đá gãy chân tao?”

Lúc này Ngũ Khải mới phát ra tiếng gào thét đau đớn.

Cơn đau dữ dội kịch liệt truyền đến từ chân phải, cậu ta cúi đầu xuống

nhìn và thấy chân phải của mình đã bị biến dạng, chân phải không có một

chút sức lực nào làm cho cậu ta sợ đến mức suýt nữa bất tỉnh.

“Mới có một chân thôi, mày gấp làm gì.” Lục Trần cười khiêu khích, lại giơ

chân đá mạnh vào cái chân còn lại của Ngũ Khải.

Mọi người thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi, dựng cả tóc gáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.