Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
"Đúng vậy, đáng tiếc hôm nay lại khiến cho anh ta không vui, lần sau cũng
sẽ khó mà hẹn được anh ta." Trần Sơ Nhiên khẽ gật đầu, không vui nói.
"Rốt cuộc anh ta là ai?" Lam Linh suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Du Châu có bốn đại thiếu gia, cho dù là từ trêи báo chí hay là từ miệng
Trần Sơ Nhiên thì cô ta cũng có biết về bọn họ, nhưng đối với Lục Trần thì cô
ta lại không có chút ấn tượng nào cả.
"Không nói gạt cậu, tớ cũng không biết thân phận chính xác của anh ta là
gì, tớ chỉ có thể nói cho cậu biết là cha của tớ gọi em xưng anh với anh ta, Tạ
Vĩ Hào cũng thế, hơn nữa còn đích thân tới mời rượu anh ta." Trần Sơ Nhiên
nói.
Lam Linh giật mình, vô thức nói: "Thân phận của anh ta cũng quá thần bí
chứ? Chẳng lẽ anh ta là ông chủ của Viện khoa học đang nổi gần đây ở Du
Châu?"
Trần Sơ Nhiên giật mình, Lam Linh nhắc cô mới để ý, sao có thể như vậy
được?
Anh ta còn trẻ như vậy thì sao có thể khai sáng ra một doanh nghiệp siêu
lớn như Viện khoa học kỹ thuật chứ?
Hơn nữa không phải anh ta là ông chủ của siêu thị Thịnh Thế sao?
Mặc dù Trần Sơ Nhiên cảm thấy có thể Lục Trần là ông chủ của Khoa Học
Kỹ Thuật Di Kỳ nhưng vẫn còn có chút không dám tin.
Nhưng mà nếu không phải vậy thì một ông chủ siêu thị có thế khiến cho
nhân vật như cha cô và Tạ Vĩ Hào ưu ái như vậy sao?
"Anh ta có phải là ông chủ của Viện Khoa Học Kỹ Thuật hay không thì tớ
không biết, nhưng tớ biết anh ta mở một cái siêu thị tên là Thịnh Thế. Đúng
rồi, không phải cậu đang muốn tìm người khiến cho ông lớn của Trung
Nguyên là Châu Tuân Phi ăn quả đắng trong buổi triển lãm đồ cổ của nhà họ
Tả sao? Người đó chính là Lục Trần, trong hội cược đá anh ta đã thắng Trịnh
Tây Hòa Trịnh sư phụ, khiến cho Châu Tuân Phi thua luôn cả nguồn cung đá
thô." Trần Sơ Nhiên nói.
"Hả, vậy thì tiếc quá, không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại anh ta hay
không." Lam Linh tiếc nuối nói.
Lần này cô ta tới Du Châu, ngoài mặt là tới du lịch nhưng mục đích lớn
nhất lại là tìm người đã thắng được nguồn nhập đá của nhà họ Châu.
Cô ta muốn mua lại nguồn cung đá thô của nhà họ Châu.
Bởi vì nhà họ Lam của cô ta là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Châu, thậm
chí có thể nói là thù hận. Mạch máu của nhà họ Châu chính là nguồn đá thô,
phải bảo đảm nắm chặt mạch máu này của nhà họ Châu trong lòng bàn tay
thì mới có thể đảm bảo được thế bất bại hoặc là đánh ngược lại trong quá
trình cạnh tranh giữa nhà họ Lam với nhà họ Châu.
"Ừm, ngày kia có một buổi tiệc cảm ơn, là do thành phố tổ chức, hẳn là
anh ta sẽ tới." Trần Sơ Nhiên nói.
"Tốt, vậy ngày mốt chúng ta đi tham gia bữa tiệc đó." Lam Linh nói.
Lục Trần đón xe về đến nhà, thấy Lâm Di Quân vẫn ngủ chung phòng với
Kỳ Kỳ, trong lòng chua xót. Bèn tắm rửa đi ngủ.
Ngày thứ hai, anh đành phải đón xe đưa Kỳ Kỳ đi học.
Đưa Kỳ Kỳ vào nhà trẻ, Lục Trần lại gọi xe đi siêu thị một chuyến. Bây giờ
Viện Khoa Học Kỹ Thuật có hai vị tướng vừa có tài hoa vừa có thực lực hơn
người như Vương Duy và Hứa Thư Đình trông coi thì anh không lo lắng chút
nào.
Còn về phần siêu thị, anh còn chưa yên tâm về Ngô Lỗi cho lắm.
Mặc dù là anh để mặc cho Ngô lỗi phát triển thật lớn siêu thị nhưng sự
thật là anh muốn đi theo hướng mở chuỗi. Hơn nữa đây cũng là một quân cờ
mấu chốt cho việc xây dựng đế quốc buôn bán trong tương lai.
Hôm qua sau khi xử lý khôi phục xong thì hôm nay siêu thị đã hoạt động
bình thường trở lại. Lục Trần chờ đến trưa, thấy tất cả đều bình thường thì
mới đi ăn cơm.
"Anh Lục, là anh sao." Khi Lục Trần đi qua cổng một quán giải khát thì
thấy Trần Tiểu Băng với một cô gái nữa đang đi về phía anh.
Cô gái hai mươi mốt tuổi cũng không tính là xinh đẹp nhưng cách ăn mặc
thời thượng vẫn khiến cho cô ta trông khá ưa nhìn.
Lục Trần nhìn cô gái đó, khá quen nhưng nhất thời anh lại không nhớ ra
được là ai.
Cô gái này tên là Lôi Phác Ngân, Lục Trần không nhớ ra cô ta nhưng cô
ta lại nhớ rõ Lục Trần .
Bởi vì cô ta là bạn học tốt của Lâm Di Giai, trước đó đã gặp mặt. Cô ta
còn biết trong mắt người nhà họ Lâm thì Lục Trần chính là một thằng con rể
vô dụng.
"Ừ, thật là trùng hợp." Lục Trần mỉm cười, đáp lại Trần Tiểu Băng.
"Anh Lục, anh muốn đi đâu vậy?" Trần Tiểu Băng lại hỏi, từ lần Lục Trần
tỏa sáng trong tiệc mừng thọ của ông nội cô ta thì thái độ của cô ta với Lục
Trần cũng thay đổi.
"Chuẩn bị đi ăn cơm trưa, hai người còn chưa ăn sao?" Lục Trần thuận
miệng hỏi.
"Đang muốn đi ăn đây, anh Lục, nếu không anh mời chúng em uống một
ly nước giải khát còn chúng em mời anh ăn một bữa cơm được không?" Trần
Tiểu Băng nháy mắt, cười nói.
Lục Trần đưa mắt nhìn quán nước giải khát bên cạnh, cũng hơi khát
nước. Anh vừa định nói có thể thì bị Lôi Phác Ngân ngắt lời.
"Tiểu Băng, chúng ta tự mình đi ăn đi." Trong ấn tượng của Lôi Phác
Ngân, cô ta biết Lục Trần là một kẻ vô dụng, không có bất kỳ cảm tình gì với
anh.
Không, phải nói là xem thường Lục Trần mới đúng.
Cô ta không hiểu vì sao Trần Tiểu Băng lại đi chào hỏi với thứ vô dụng
như Lục Trần, còn muốn mời anh ăn cơm. Cô ấy không sợ bị người khác thấy
được sẽ gièm pha thân phận của cô ấy sao?
Tuy nhiên dù cho khó hiểu thì cô ta cũng không có biểu hiện ra, cô ta là
bạn của Trần Tiểu Băng thật nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng chỉ là hợp tác.
Mà doanh nghiệp nhà họ Lôi của cô ta gần như là nằm dưới tay của nhà họ
Trần, nếu như chọc cho Trần Tiểu Băng không vui thì rất có thể sẽ ảnh hưởng
đến quan hệ hợp tác giữa hai nhà.
Lục Trần nhìn Lôi Phác Ngân một chút, thấy ánh mắt xem thường của cô
ta thì nói với Trần Tiểu Băng: "Tôi nghĩ tôi không nên đi thì tốt hơn."
"Vậy anh mời một mình em là được, lát nữa em mời anh lại." Trần Tiểu
Băng nhận ra Lôi Phác Ngân không thích Lục Trần trong lời nói, lập tức rất
khó chịu với Lôi Phác Ngân.
Lục Trần là khách quý của nhà họ Trần, trong mắt cô, so với Lục Trần thì
mười nhà họ Lôi cũng không đáng nhắc tới .
Cảm nhận được thái độ của Trần Tiểu Băng thay đổi, trong lòng Lôi Phác
Ngân khẽ run lên.
Thoạt nhìn cô ta với Trần Tiểu Băng giống như là bạn bè, nhưng thật ra là
vì lợi ích của công ty gia đình nên cô ta mới cố ý tiếp cận Trần Tiểu Băng.
Hơn nữa cô ta có thể lấy được tín nhiệm của Trần Tiểu Băng là dựa vào
nhiều lần che chở và nhẫn nhịn.
Đây cũng là ý của cha cô ta, làm quen với Trần Tiểu Băng, nhất định phải
nhẫn nhịn Trần Tiểu Băng. Bởi vì doanh nghiệp của nhà họ Lôi bọn họ hoàn
toàn dựa vào nhà họ Trần tiếp tế. Nhà họ Trần buôn bán với bọn họ thì bọn
họ mới có cơm ăn.
Cho nên dù cho Trần Tiểu Băng hay là những người khác của nhà họ
Trần thì Lôi Phác Ngân cũng chỉ có thể nịnh bợ.
"Vậy thì cùng nhau đi đi." Lôi Phác Ngân vội vàng nói với Lục Trần.
Mặc dù trong lòng cô ta rất xem thường Lục Trần nhưng cũng không thể
không để ý đến thái độ của Trần Tiểu Băng.
Chỉ là hôm nay cô ta còn hẹn người con trai mà mình ngưỡng mộ, lát nữa
bị thấy được cô ta đi uống nước với Lục Trần thì chắc chắn sẽ bị mất mặt.
Lục Trần hơi kinh ngạc nhìn Lôi Phác Ngân, thái độ của Lôi Phác Ngân
đối với anh đột nhiên thay đổi khiến cho anh có chút bất ngờ.
Nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu được, thoạt nhìn thì Lôi Phác Ngân
giống như là bạn của Trần Tiểu Băng, nhưng đại tiểu thư như Trần Tiểu Băng
thì sao người bình thường có thể trở thành bạn của cô ta được.
Chắc chắn là Lôi Phác Ngân này muốn cầu cạnh Trần Tiểu Băng cho nên
mới chủ động lấy lòng Trần Tiểu Băng .
Mới nãy Trần Tiểu Băng có chút bất mãn, chắc chắn là Lôi Phác Ngân đã
nhận ra.
Nhưng không hiểu tại sao cô ta lại ghét anh như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh đắc tội với cô ta ở đâu sao?
Lục Trần khó hiểu thầm nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.