Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 167: Không phải ai cũng được tôi mời rượu



"Khả năng chỉ là một trong mấy người cô có thể đếm được trêи đầu ngón

tay đó." Lục Trần cười cười nói.

Lệ Khuynh Thành cũng cười cười, nhưng mà trong lòng giống như là lời

Lục Trần nói, đang tính toán, top 5 đại gia cả nước là người có khả năng lớn

nhất.

Sau đó, chính là tất cả lãnh đạo lên đài nói lời cảm ơn, chúc phúc khu vực

thiên tai, hơn nữa tại chỗ thay mặt giao số tiền quyên góp thu được cho

huyện Hoàng Bình.

Đến đây mọi thứ đều xong, nghệ sĩ lại lần nữa biểu diễn, mấy người trong

khách sạn hầu hết đều dọn lại trà nước, bắt đầu lên món chính.

Đến lúc này, lễ cảm ơn cơ bản hoàn thành, thời gian còn lại chính là thời

gian ăn uống giao lưu kết bạn.

"Nào, chúng ta cạn một ly đã." Lệ Khuynh Thành rất nhiệt tình kêu gọi

người ở bàn này, không tương xứng chút nào với bề ngoài nho nhã của cô.

Uống rượu vang, Lâm Di Quân, Trần Sơ và mọi người đều thoải mái

uống.

Các bàn khác cũng giống như vậy, chỉ là đổi thành ly giao bôi nhỏ, kết bạn

khen ngợi nhau.

Rất nhiều người trẻ đều chạy đến bàn của Lục Trần, đáng tiếc cũng không

phải kính rượu Lục Trần, đều là kính Trần Sơ Nhiên và Lệ Khuynh Thành.

Thậm chí một số người trẻ nhìn về phía Lục Trần có chút địch ý.

"Cậu chính là cái người Lục Trần làm cho anh em Trương Đạo Nhân của

tôi bồi thường năm mươi triệu, lại còn đóng cửa bãi tắm của cậu ta?"

Ngay lúc này, một thanh niên đĩnh đạc đi đến bàn Lục Trần, hơn nữa

không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Lục Trần.

"Anh là?" Lục Trần nhìn về phía người thanh niên.

"Tôi tên là Trương Đạo Trung, nhưng mà an yên tâm, tôi không phải kẻ

địch với anh, chúng ta còn có thể trở thành bạn bè của nhau." Người thanh

niên khẽ cười nói.

"Ồ phải không?" Lục Trần nhìn Trương Đạo Trung, cười nhạt một tiếng,

"Anh chắc chắn chúng ta có thể trở thành bạn bè chứ?"

"Haha, xem anh biểu hiện thế nào." Trương Đạo Trung ngạo nghễ cười

nói, trong mắt tràn đầy tự tin.

Lục Trần cười cười không nói.

Trương Đạo Trung chuyển sang Lệ Khuynh Thành, nâng ly nói: "Lệ tiểu

thư, đã lâu không gặp."

"Thì ra là Trương thiếu gia à, đã lâu không gặp." Lệ Khuynh Thành nâng

ly cụng từ xa với Trương Đạo Trung.

"Trần tiểu thư, tôi cũng mời cô một ly." Trương Đạo Trung lại chuyển

hướng qua Trần Sơ Nhiên, bỏ qua ba người đẹp là Lam Linh, Lâm Di Quân

và trợ thủ của Lệ Khuynh Thành.

Trương Đạo Trung và Trương Đạo Nhân cùng cha khác mẹ, đều là một

trong những người thừa kế tương lai của nhà họ Trương, tính cách cũng rất

ngông cuồng.

Người này có điểm tốt, chính là không háo sắc, ở trong mắt hắn ta, chỉ có

quyền lợi, hắn ta vẫn luôn thờ phụng một chân lý, đó chính là, người đàn ông

cần phải nắm giữ quyền lợi tuyệt đối, thì muốn người đẹp nào cũng được.

Cho nên, dù Lâm Di Quân, Trần Sơ Nhiên, còn có Lam Linh và trợ thủ của

Lệ Khuynh Thành đều là người đẹp hạng nhất nhì, nhưng mà ở trong mắt

Trương Đạo Trung, người không quen thì chỉ là một đám mặt hoa da phấn.

Sau khi Trương Đạo Trung cạn chén với Lệ Khuynh Thành và Trần Sơ

Nhiên, thấy Lục Trần còn không kính rượu cho anh ta, trong mắt có chút khó

chịu.

"Anh cảm thấy cậu đấu được Trương Đạo Nhân sao?" Trương Đạo Trung

nheo mắt, hỏi Lục Trần.

"Anh hiểu lầm rồi, tôi với Trương Đạo Nhân không có thù." Lục Trần cười

nhạt nói.

"Người anh em, anh cho là tôi ngốc sao? Hay anh nghĩ cậu quyên một

trăm triệu, đứng vào sáu vị trí đầu bảng, là thiên hạ vô địch rồi hả? Nói thật

cho anh biết, bởi vì lần trước anh đánh bại Hàn Thiên, Hàn Thiên bèn mời sư

huynh của anh ta ra. Mặc dù cậu đánh bại Hàn Thiền, cậu cảm thấy thực lực

Hàn Thiên thế nào?" Trương Đạo Trung hỏi Lục Trần.

"Rất mạnh đấy." Lục Trần gật nhẹ đầu. Anh ta nói rất đúng, mặc dù lần

trước anh một quyền đánh bại Hàn Thiên, thật ra lúc ấy anh cũng là nhanh

tay.

Nếu không với thực lực của Hàn Thiên, làm gì có chuyện không tiếp nổi

một quyền của Lục Trần.

"Tôi nói thật cho anh biết, như ông nội tôi nói, sư huynh của Hàn Thiên

mạnh hơn Hàn Thiên mấy lần, hơn nữa, cho dù anh có thể đánh bại sư huynh

Hàn Thiên, nhưng anh nghĩ anh có thể là đối thủ của sư phụ Hàn Thiên sao?

Ông ta chính là thế ngoại cao nhân chân chính đấy. Hơn nữa tôi nghe ông nội

tôi nói, sư phụ Lăng Đạo Tử của Hàn Thiên đã sống hơn một trăm ba mươi

năm, dáng vẻ lại vẫn như lúc sáu mươi tuổi, ông ta tự luyện thuật dưỡng sinh

trêи trăm năm, anh còn lâu mới là đối thủ của ông ta." Trương Đạo Trung nói.

"Thì sao?" Lục Trần tâm thần hơi bất ngờ, thanh danh của Lăng Đạo Tử

anh từng nghe ông Vân nhắc đến, không ngờ lại là sư phụ của Hàn Thiên.

Lăng Đạo Tử đúng là dạng thế ngoại cao nhân như ông Vân, hơn nữa

tính cách quái dị, cũng vô cùng tiêu cực, Lục Trần tin nếu như anh thật sự

đánh bại sư huynh Hàn Thiên, Lăng Đạo Tử rất có thể sẽ tìm anh.

"Sau đó thì sao? Sau đó anh chỉ có thua thôi, Trương Đạo Nhân nhất định

sẽ cho anh chết thì thôi, anh có tin không." Trương Đạo Trung cười lạnh nói.

Lục Trần cười cười, Trương Đạo Trung nói hoàn toàn có lý, với tính cách

của Trương Đạo Nhân, chỉ cần hắn thua thì chắc chắn sẽ trả thù anh đến

chết, mối hận giữa hai người cũng không phải nhỏ đâu.

"Nhưng mà tôi có thể giúp anh." Trương Đạo Trung nói thêm.

"Giúp tôi thế nào?" Trong mắt Lục Trần hiện lên sự giễu cợt.

"Kính tôi một ly rượu đã, gọi tôi một tiếng anh hai, rồi chúng ta từ từ nói

chuyện." Trương Đạo Trung đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Trần nói.

Lục Trần nhịn không được cười lên, không ngờ Trương Đạo Trung nói

nửa ngày, thế mà lại muốn anh kính hắn ta một ly rượu, lại gọi hắn ta một

tiếng anh hai.

Anh có chút tò mò, chẳng lẽ Trương Đạo Trung không hợp với Trương

Đạo Nhân?

Được rồi, cho dù hắn ta thật sự không hợp với Trương Đạo Nhân, Lục

Trần lại đi hợp tác với hắn ta sao?

Lệ Khuynh Thành và Trần Sơ Nhiên nghe vậy đều nhìn về phía Lục Trần,

nhìn xem Lục Trần có thật sự sẽ kính rượu Trương Đạo Trung hay không, có

thật sự gọi Trương Đạo Trung một tiếng anh hai hay không.

Đặc biệt là Lệ Khuynh Thành, mặc dù cô cũng mới biết Lục Trần, nhưng

mà ấn tượng đầu tiên của cô về Lục Trần rất tốt, cho nên mới lần đầu tiên nói

chuyện với nhau cô đã đưa danh thϊế͙p͙ của mình cho Lục Trần.

"Nếu là mời rượu, xem như thôi đi." Lục Trần cười nhạt nói.

"Sao thế, anh xem thường tôi?" Sắc mặt Trương Đạo Trung trầm xuống,

khí thế cả người thay đổi.

"Coi thường hay không, là do anh tự nghĩ thôi." Lục Trần vẫn là cười nói.

"Vậy anh có ý gì?" Sắc mặt Trương Đạo Nhân rất khó coi, Lục Trần rõ

ràng coi thường hắn ta.

Nghĩ đến hắn ta đường đường là một trong những người thừa kế nhà họ

Trương, là thiếu gia trong mắt người bình thường, Lục Trần cũng chỉ là mở

một cái siêu thị nhỏ, có tư cách gì coi thường hắn ta?

"Ý của tôi là, không phải người nào cũng có tư cách để tôi mời rượu." Lục

Trần vẫn cười nhạt.

"A, ha ha, Lục Trần, anh được lắm, vòng vo nửa ngày anh vẫn là xem

thường tôi đúng không? Vậy anh nói cho tôi nghe xem, hạng người gì mới có

tư cách để anh mời rượu?" Trương Đạo Trung cười khẩy nói.

Lục Trần đang định nói gì đó, thì ngay vào lúc này, Tạ Vĩ Hào đã cầm một

ly rượu đi đến.

Trong mắt mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ, mà người một

bàn này của Lục Trần.

Ngoại trừ Lục Trần, tất cả đều đứng lên.

"Tạ Vĩ Hào!"

Bọn người Trương Đạo Trung, Lệ Khuynh Thành, Lâm Di Quân đều chào

hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính.

"Mọi người ngồi đi, mọi người ngồi đi, tôi uống hai ly với cậu em Lục, sẽ

không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người."

Tạ Vĩ Hào cười cười với mọi người, rồi ngồi xuống vị trí của Trương Đạo

Trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.