Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 183: Quá vô liêm sỉ



Đón nhận ánh mắt như ngọn lửa của Đông Phương Long, hai mắt Lục

Trần cũng rất mãnh liệt.

Ngoại trừ ông Vân ra, Đông Phương Long là người mạnh nhất anh từng

gặp.

Nhất là khí thế bên trong đôi mắt Đông Phương Long, ngay cả anh nhìn

cũng thấy không thoải mái.

Nhưng từ nhỏ anh đã luyện phương pháp dưỡng sinh, khí thế không thể

so với người bình thường.

Cho nên Đông Phương Long tuy khí thế như rồng, tạo cho Lục Trần áp

lực nhất định, nhưng trong nháy mắt Lục Trần đã gạt bỏ được khí thế hùng hổ

đó của Đông Phương Long.

“Đúng vậy, chính là tôi, người muốn khiêu chiến với tôi chính là ông?” Lục

Trần nhàn nhạt cười nói.

“Là cậu thì tốt, lên chịu chết đi.” Đông Phương Long tuy ngạc nhiên vì Lục

Trần không sợ hãi khí thế của ông ta nhưng cũng không quá để ý.

Dù sao vừa rồi ông ta cũng chỉ mới dùng nội lực thôi, Lục Trần nếu như

có thể một quyền đánh bại sư đệ Hàn Thiên của ông ta, có thể nói nội lực của

anh cũng rất mạnh.

Nội công mạnh, đương nhiên sẽ không bị một nội công mạnh khác làm

cho sợ hãi.

“Ông nói gì? Nói lại xem?” Lục Trần quay đầu, lỗ tai hướng về Đông

Phương Long đang ở trêи đài.

Anh vừa đến, Đông Phương Long đã muốn hạ gục anh, cho dù ông ta là

loại cao thủ gì, anh cũng không cần để ý đến thể diện của ông ta.

Đương nhiên anh cũng không phải chắc chắn có thể đánh bại Đông

Phương Long, nhưng lớn gan một chút trước khi chiến đấu cũng là một mưu

kế tốt.

Đối với người bình thường mà nói, không phục sẽ đánh.

Đi lên đánh là được.

Nhưng với một võ sĩ chân chính, chí khí là quan trọng nhất, xảy ra bất cứ

vấn đề gì trong trận chiến cũng sẽ thua thiệt, làm không tốt sẽ thất bại.

Đông Phương Long như muốn phát điên, Lục Trần làm cho ông ta càng

thêm hăng hái.

Thấy Lục Trần không biết điều trước mặt Đông Phương Long như thế,

đám người hâm mộ Đông Phương Long tức giận trừng mắt với Lục Trần, hận

không thể xông lên cho anh một bài học.

Nhưng thấy ở đây vây quanh đến trăm người, khí thế của họ lập tức sụp

xuống.

Trút giận cho thần tượng rất quan trọng

Nhưng mạng của mình còn quan trọng hơn.

Đám người Trương Sinh Kiều thấy Lục Trần chọc giận Đông Phương

Long như thế, trêи mặt đều lộ ra vẻ cười khinh bỉ.

Lục Trần đúng là đang tìm đường chết, bọn họ đều cho rằng lát nữa Lục

Trần sẽ chết rất thảm.

Có Lẽ Đông Phương Long chỉ đơn giản muốn đánh bại Lục Trần mà thôi.

Nhưng Lục Trần lại không biết sống chết chọc giận Đông Phương Long,

nói không chừng chỉ hạ một quyền là có thể giết người.

Nếu không ông ta chắc chắn sẽ không vừa lòng.

“Ông, Lục Trần đang nghĩ gì vậy, lúc này chọc giận Đông Phương Long

không tốt chút nào.” Trần Sơ Nhiên lo lắng nói.

Trần lão thái gia cũng thấy hành động lần này của Lục Trần có chút không

lý trí.

“Thằng nhãi, mày muốn chết sao?” Đông Phương Long quả nhiên rất tức

giận.

Tuy ông ta tu đạo nhiều năm nhưng tính tình vẫn rất nóng nảy, như hôm

qua cũng vậy, một lời không vừa ý sẽ ra tay đánh người, nếu là một đạo sĩ có

chí khí chắc chắn sẽ không bị chút chuyện nhỏ làm cho kϊƈɦ động.

Hành động này của Lục Trần không thể không khiến ông ta cảm thấy

đang bị lăng nhục, sao có thể cư xử bình tĩnh.

“Cái gì? Ông Thật sự muốn giết tôi?” Lục Trần làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó

xoay người hô lớn: “Các anh em, ở đây vậy mà có một vị thần thánh muốn

giết tôi, mọi người nói phải làm sao bây giờ?”

Lục Trần vừa dứt lời liền có một đám đàn ông cầm dao găm tiến vào.

“Con mẹ nó, là ai muốn giết Lục thiếu gia, có bản lĩnh thì bước ra đây,

xem ông đây có chém chết mày không?”

Mấy chục con người hùng hổ gào lên, ánh mắt hung hăng, có thể nói khí

thế rung trời.

Những người xung quanh đều bị họ làm cho khϊế͙p͙ sợ, sắc mặt biến đổi,

vội lui sang một bên, trong lòng đều lo lắng đám người kia lỡ tay làm mình bị

thương.

Mọi người đều biết đám người này là người của thế lực ngầm, vô cùng

hung hãn, coi trời bằng vung, một lời không vừa ý sẽ ra tay đánh người.

Sắc mặt Trương Đạo Nhân vô cùng khó coi, không ngờ Lục Trần lại giở

trò này, không cùng Đông Phương sư phụ so tài lại muốn đàn áp Đông

Phương sư phụ sao?

Đông Phương Long tức ói máu.

Nói đấu võ cơ mà?

“Thần côn, vừa rồi không phải ông rất hung hăng sao? Xuống đây, đánh

tôi xem, xem các anh em có sợ ông không?” Lục Trần trêu tức Đông Phương

Long trêи đài.

“Mày… Mày còn là võ sĩ sao? Mày có tinh thần võ sĩ không? Có bản lĩnh

thì lên đây đấu với tao.” Đông Phương Long vô cùng tức giận nói.

Tuy rằng ông ta lợi hại, có thể đánh một lúc cả chục người, nhưng ông ta

cũng không ngốc, Lục Trần mang đến mấy trăm tên, cho dù ông ta lợi hại đến

đâu cũng không đánh lại mấy trăm tên vây quanh.

Tuy trong mắt ông ta, những kẻ này chỉ như con kiến.

Nhưng dù bản lĩnh cao đến đâu, cũng sợ nhiều người.

Sao ông ta có thể đấu lại được một đám hùng hổ vây quanh, e là sẽ khiến

ông ta mệt chết.

“Ai nói với ông tôi là võ sĩ? Tôi đường đường chính chính là một ông chủ,

là người có văn hóa, chuyện đánh đánh đấm đấm đó là của mấy người tiều

phu thô lỗ cục mịch.” Lục Trần vẻ nghiêm nghị nói: “Đương nhiên, nếu ông

muốn đánh đấm tôi cũng không làm ông thất vọng, dù sao ông cũng đi đường

xa tới đây, nếu không đáp ứng nguyện vọng của ông tôi cũng rất ngại.”

Lục Trần nói được một nửa đã khiến Đông Phương Long tức giận đùng

đùng.

Ông ta đường đường là một đạo sĩ, vô số người sùng bái Đông Phương

sư phụ, Lục Trần thế lại so sánh ông ta với mấy tên tiều phu thô lỗ, thật sự

quá nực cười.

“Được lắm, cậu muốn thỏa mãn nguyện vọng của tôi vậy thì lên đây đấu

một trận đi.” Hít một hơi thật sâu, áp chế tức giận trong lòng, Đông Phương

Long nói từng câu từng chữ.

“Các anh em, tiều phu ở núi này lấn lướt quá rồi, các cậu lên tiếp ông ta

đi, không cần sợ, phía sau còn có mấy trăm anh em.” Lục Trần quay đầu lại

nói với mấy chục anh em.

Phụt!

Đông Phương Long bừng bừng tức giận, cuối cùng nhịn không được,

phun ra máu.

Trương gia không ai không nổi giận, sao lại có loại người vô sỉ đến vậy.

Này cũng quá vô sỉ rồi.

Rõ ràng đến nhận thách đấu, anh chẳng những qua cầu rút ván, lại còn

cho mấy trăm người vây quanh sư phụ, việc này sao có thể tính chứ?

“Lục thiếu gia, thần côn hộc máu rồi, còn đánh sao?” Hồ Bưu cố ý lớn

tiếng nói.

Phụt!

Trêи đài, Đông Phương Long nghe vậy lại phun ra máu tươi.

Ông ta đường đường là một sư phụ, đi đến đâu cũng có vạn người

ngưỡng mộ.

Hôm nay lại bị một bọn xấu xa lăng nhục, việc này so với một đao giết

chết ông ta còn đáng hận hơn.

“Lục Trần, khốn kiếp, mày có dám đấu một trận không?” Phương Đông

Long gào rít nói.

“Ông thật sự muốn đấu? Tôi sẽ kêu anh em lên, đến lúc đó ông bị bọn họ

chém giết hóa thành quỷ rồi đừng trách tôi giang hồ không nói đạo lý.” Lục

Trần nhướng mày, trêu tức nói.

“Mày.” Đông Phương Long cả người run lên, tu đạo mấy chục năm, hôm

nay nội tâm của ông ta cuối cùng cũng bị kϊƈɦ động rồi.

Lần đầu tiên ông ta gặp một người vô sỉ như thế. Nếu có thể ông ta chỉ

muốn một quyền đánh chết Lục Trần ngay lúc này.

“Lục Trần, đậu má mày có còn chút liêm sỉ nào không!”

Trương Đạo Nhân cũng nhịn không được nhảy ra chỉ trích Lục Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.