Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Đối mặt cú đấm mạnh mẽ dày đặc như mưa giông gió bão của Đông
Phương Long, trong lúc nhất thời Lục Trần rơi vào khốn cảnh, có vẻ như
không có sức lực phản kϊƈɦ, chỉ có thể liều mình phòng thủ.
Tiếp đó Đông Phương Long hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền mạnh
mẽ dữ dội, nhằm thẳng về phía ngực của Lục Trần.
Trong cuống quýt.
Hai tay Lục Trần tạo thành chưởng, bảo vệ trước ngực, cú đấm cực kì
mạnh mẽ đánh tới, khiến Lục Trần trượt một đường đến mép đài cao, mọi
người dưới đài cũng có thể ngửi được mùi khét do đế giày bị ma sát quá
mạnh.
Thấy một màn như vậy, mọi người không nhịn được kêu hay cho Đông
Phương Long.
"Đông Phương sư phụ quả là Đông Phương sư phụ, quyền pháp như
mưa, lực vô cùng lớn, thật sự quá lợi hại."
"Đáng tiếc chỉ một chút nữa Lục Trần sẽ bị đánh rơi xuống đài cao, đáng
tiếc, có điều đoán chừng cậu ta cũng chỉ chống đỡ được một quyền của Đông
Phương sư phụ."
Ba người Lâm Di Quân thấy Lục Trần thiếu chút nữa bị một quyền của
Đông Phương Long đánh rơi xuống đài cao, trái tim sắp bay ra khỏi lồng
ngực.
Mặc dù cô biết Lục Trần đánh nhau rất giỏi, nhưng nói thật, cô chưa từng
nghĩ Lục Trần lại giỏi đến mức này.
Cho dù vừa rồi Lục Trần suýt nữa bị một quyền của Đông Phương sư phụ
đánh rơi xuống đài cao, nhưng chuyện Lục Trần là cường giả nội lực thâm
hậu đã trở thành sự thật.
Toàn bộ Du Châu, tổng cộng có tầm mười võ quán lớn nhỏ, nhưng không
có võ quán nhà ai có cao thủ nội lực thâm hậu.
Lúc trước tất cả mọi người xem nhẹ Lục Trần, nhưng lúc này biết Lục
Trần đích thực là cao thủ có nội lực thâm hậu, ánh mắt mấy người ở võ quán
nhìn Lục Trần cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Không gì cả.
Chỉ bởi vì Lục Trần là người Du Châu bọn họ, là đủ rồi.
Nhìn Lục Trần suýt nữa bị một quyền đánh rơi xuống đài, tất cả đám
người nhà họ Trương thầm than đáng tiếc.
Nhưng thấy dưới thế tấn công của Đông Phương Long, Lục Trần không
hề có sức đánh trả, bọn họ cũng yên tâm.
Chỉ cần lát nữa Đông Phương Long đánh Lục Trần tơi bời, bọn họ phải
lập tức khống chế được Lục Trần trước.
"Hứng một quyền mạnh như thế của tôi, cậu thà rằng hứng chịu tất cả sức
mạnh của cú đấm, cũng không muốn lui lại một bước, không tệ." Đông
Phương Long không nhịn được khen Lục Trần.
Nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm rơi xuống đài, thế nhưng Lục
Trần thì không, anh vẫn vững như Thái Sơn.
Một quyền vừa rồi của anh ta, nếu như Lục Trần cất bước lui về phía sau
thì có thể giảm đi một phần sức mạnh, nhưng nếu là như vậy, anh phải lùi về
phía sau trước mặt Đông Phương Long, lui lại, đại biểu khí thế suy yếu.
Nhưng Lục Trần không làm, tình nguyện để đế giày bị mài rách, tình
nguyện hứng chịu toàn bộ sức mạnh một quyền này của Đông Phương Long,
anh cũng không bước chân lui về phía sau.
Hai tay Lục Trần buông xuống, chắp tay phía sau, đối mặt với đám người
dưới đài phía sau Lục Trần, thị lực tốt thậm chí có thể thấy được lúc này hai
tay Lục Trần đang run nhè nhẹ.
"Anh thật sự rất mạnh, ở trong rừng sâu núi thẳm ăn chay niệm kinh, quả
thực là lãng phí nhân tài, tới giúp tôi, mỗi năm tôi trả công cho anh một trăm
triệu." Lục Trần thản nhiên nói.
"Võ giả chúng tôi, đạo tâm kiên định, há lại bị mấy đồng tiền dơ bẩn của
cậu mà thay đổi sự kiên định ban đầu. Vừa rồi tôi khen cậu, chẳng qua do
cảm thấy cậu còn trẻ đã có thực lực như vậy, nhưng hôm nay tôi phải đánh
cậu tàn phế." Đông Phương Long hừ lạnh một tiếng, căn bản không để tâm
đến một trăm triệu của Lục Trần.
Nếu hắn ta là đồ tham tiền tài thì đã sớm có gia sản bạc triệu.
Hắn ta một lòng chỉ vì tu đạo, chỉ vì võ đạo mà chiến, ngoại lực sao có thể
dao động được tín niệm của hắn?
Hắn ta hừ lạnh, chân trái đạp đất, đài cao lõm xuất một dấu chân chấn
động lòng người, thân thể gầy gò giống như con báo săn, quyền trái rít gào
đánh tới.
Hắn ta phải nhanh chóng đánh bại Lục Trần.
Lục Trần cũng đạp chân, nhảy bật lên, thân thể xoay tròn 180° trêи không
trung, đùi phải từ trêи trời giáng xuống, lấy tư thế Lực Phách Hoa Sơn mạnh
mẽ đè xuống.
Anh sẽ không tiếp tục đấu quyền với Đông Phương Long.
Không thể không nói, cú đấm của Đông Phương Long thật sự mạnh hơn
Lục Trần nhiều, Lục Trần đấu quyền với hắn ta, tương đối thua thiệt.
Bởi vì điểm mạnh của anh không phải là công phu quyền cước, mà là
chiến lực tổng thể.
"Thì ra cậu chọn cái chết!"
Đông Phương Long hừ lạnh một tiếng, tốc độ của Lục Trần quá nhanh,
hắn ta đành thu lại quyền hướng lên đón đỡ.
Lục Trần đánh một quyền Thái Sơn Áp Đỉnh vào cánh tay Đông Phương
Long, sắc mặt Đông Phương Long biến hóa, thân thể theo bản năng lùi về
sau hai bước.
Mà Lục Trần lại nhờ vào lực đàn hồi bật lên, thân thể lần nữa lộn vòng
tròn trêи không trung, tái hiện tư thế Thái Sơn Áp Đỉnh một lần nữa đánh
xuống.
Động tác này của anh hoàn toàn không phù hợp với thể lực cơ học.
Nhưng Lục Trần lại làm được.
Anh chẳng những làm được, còn mỗi một lần đều lợi dụng lực của Đông
Phương Long, thân thể lại tiếp tục xoay tròn, lần nữa tạo tư thế Thái Sơn Áp
Đỉnh.
Toàn bộ hình ảnh rơi vào trong mắt mọi người dưới đài cứ như xem bộ
phim võ hiệp, tuyệt đẹp tráng lệ, rồi lại rầm rộ, lại thêm khí thế hừng hực, đài
cao rung động.
Rầm!
Đông Phương Long đỡ lấy mười phát chém liên tục không ngừng của Lục
Trần, sắc mặt ông ta trắng bệch, hai chân khẽ cong, phịch một tiếng quỳ
xuống, cuối cùng không chịu nổi sức mạnh nặng ngàn cân của Thái Sơn Áp
Đỉnh.
Rắc rắc!
Trong chớp mắt, hai đầu gối Đông Phương Long quỳ rạp trêи mặt đài cao,
toàn bộ đài cao dường như không chịu nổi sức nặng, thoáng cái sụp đổ.
Mọi người thấy một màn như vậy, không khỏi mắt chữ A mồm chữ O,
không dám thở mạnh.
Đông Phương Long sư phụ thua sao?
Nhất là đám người nhà họ Trương, thật sự không tin nổi vào mắt của
mình.
Đông Phương sư phụ là đại sư võ đạo chân chính, sao ông ta lại thua?
Sao ông ta có thể thua Lục Trần?
Trương Sinh Kiều sột soạt đứng dậy khỏi ghế, nhìn Đông Phương sư phụ
quỳ gối trêи đài sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, cả người trong chớp mắt
già hơn mười tuổi.
Đông Phương sư phụ thua rồi.
Chứng tỏ hy vọng của nhà họ Trương bọn họ cũng tan vỡ.
"Hết rồi…" Trương Sinh Kiều khí huyết cuồn cuộn, không biết là máu xông
lên não hay là cái gì, ngã xuống ầm một cái.
"Ông nội, ông nội…" Trương Đạo Nhân vội vàng đỡ Trương Sinh Kiều,
đám người Trương Hưng Quyền cũng biến sắc, vội vàng chạy qua xem xét
tình huống.
Lúc này đám người nhà họ Trương đã chẳng quan tâm Lục Trần, cả đám
đều đang quan tâm an nguy của ông cụ.
Người nhà họ Trương mau chóng đưa ông rời khỏi Lục Đảo, bọn họ nhất
định phải nhanh chóng đưa Trương Sinh Kiều đến bệnh viện.
Mà lúc này Đông Phương Long quỳ gối trêи đài rốt cuộc hồi lại chút sức
lực, nhưng khí thế toàn thân đã không còn, ngược lại, trong mắt hắn ta đầy
sự nản lòng thoái chí.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thất bại kể từ khi xuất môn đến nay, lại bại hoàn
toàn như vậy.
"Cậu là học trò của Vân Trung Kỳ?" Đông Phương Long hít một hơi thật
sâu, hỏi Lục Trần.
Lục Trần khẽ giật mình, trong mắt hiện lên ánh nhìn nghiêm túc.
Bộ pháp hợp kϊƈɦ vừa rồi của anh thật sự là tuyệt kỹ thành danh của ông
Vân, nếu bị anh đánh liên tiếp, cho dù thực lực mạnh hơn anh, cuối cùng đều
bị anh chém đến không thể chống đỡ.
"Vân Trung Kỳ gì chứ, tôi không biết. Tôi vẫn là câu nói kia, anh trở lại
rừng sâu núi thẳm ăn chay niệm kinh, thực sự lãng phí nhân tài, không bằng
đi theo tôi, làm chút cống hiến cho thế giới này, cớ sao không làm." Lục Trần
mở chủ đề nói.
Đông Phương Long thấy Lục Trần giả vờ không biết Vân Trung Kỳ, cũng
không hỏi gặng quá nhiều, đối với lời của Lục Trần, hắn ta chỉ cười ha ha,
quay người đi xuống đài cao.
"Tu luyện, tu chính là tâm, là cảm nhận giác ngộ nhân sinh muôn màu,
anh sống một mình trong núi sâu sẽ chỉ khiến anh cảm ngộ được cô độc sâu
sắc…" Lục Trần nói với bóng lưng của Đông Phương Long.
Đông Phương Long hơi ngông cuồng, nhưng thật sự là cường giả võ đạo
hiếm thấy, nói thật, nếu anh không có bộ phương pháp hợp kϊƈɦ kia, cũng
không chắc là đối thủ của hắn ta, anh vẫn muốn mời chào Đông Phương
Long.
Đông Phương Long nghe thấy hơi nao nao, nhưng cuối cùng vẫn một
mình rời Lục Đảo, cả Hàn Thiên cũng không muốn gặp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.