Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 191: Tuyệt vọng



"Cái gì? Cô nói Lục thiếu gia là đồ ăn bám?" Tống Hải nhìn Lôi Phác

Ngân, suýt chút nữa hắn đã bật cười thành tiếng.

"Ai cho cô lá gan đó vậy, cả Lục thiếu gia cũng dám làm nhục?" Sau khi

Tống Hải cười lớn, trong mắt lóe lên ý định giết người, chậm rãi đi về phía Lôi

Phác Ngân.

Đã lâu lắm rồi anh ta chưa được thể hiện trước mặt Lục Trần, bây giờ có

cơ hội biểu hiện, làm sao anh có thể bỏ qua được chứ.

"Anh, anh muốn làm gì?" Lôi Phác Ngân thấy vẻ mặt giễu cợt của Tống

Hải đang bước về phía mình, trong mắt lập tức dâng lên chút bối rối.

Thật ra hiện tại trong lòng cô ta đã tuyệt vọng, chỉ vì cảm thấy xót xa cho

tôn nghiêm của bản thân, nên cô ta vẫn muốn chống đỡ thêm một lúc.

"Được rồi, đều là đàn ông cả rồi, không nên dọa một cô gái nhỏ sợ." Lục

Trần thấy thế nói.

"Vậy Lục thiếu gia, cậu nói nên xử lý bọn họ thế nào đây?" Tống Hải ngẩn

ra, hỏi.

Đỗ Phi lắc đầu, Tống Hải vẫn không thể phản ứng kịp, anh mỉm cười tiến

lên dò xét Hoàng Kỳ, còn chưa mở miệng đã ngửi thấy một mùi khai khó

ngửi.

"Vãi nhái, mày dấm đài đấy à, đậu má mày dám dấm đài trong phòng ông,

mày muốn chết à?" Đỗ Phi một cước đá văng Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ lại bị dọa

đến tè ra quần, chuyện này làm cho anh dở khóc dở cười.

Lôi Phác Ngân cũng ngửi thấy mùi nước tiểu khai mò trêи người Hoàng

Kỳ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, cực kỳ xem thường Hoàng Kỳ.

"Anh Phi, rất xin lỗi, em, em…" Hoàng Kỳ bị dọa đến hồn bay phách tán,

sắc mặt trắng bệch.

"Khi nãy mày nói con nhỏ này kêu mày tới xử lý anh em của tao à?" Đỗ

Phi bụm mũi hỏi.

Anh em?

Sắc mặt Lôi Phác Ngân trắng bệch, cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, tên

ăn bám Lục Trần này lại chính là anh em của Đỗ Phi, làm sao có chuyện đó

được, một nhân vật lớn như vậy, sao có thể là an hem với anh ta chứ?

Trêи gương mặt của đám người Hoàng Kỳ cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Tống Hải kêu Lục Trần là Lục thiếu gia thì thôi đi, bây giờ Đỗ Phi còn gọi

anh ta là anh em. Mà bọn họ lại định đánh một nhân vật lớn như vậy, hôm nay

chết chắc rồi!

"Đúng vậy, anh Phi, bọn em biết sai rồi, cầu xin anh tha cho bọn em một

con đường sống!" Hoàng Kỳ không ngừng dập đầu xin tha.

"Trước hết cho người anh em của tao một câu trả lời thỏa đáng đã." Đỗ

Phi lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Hoàng Kỳ trở nên hoang mang, cho thế nào đây hả?

"Anh Kỳ, có lẽ ý của anh Phi là bảo chúng ta đánh Lôi Phác Ngân một trận

để Lục thiếu gia hả giận." Một người đàn ông cao lớn từng học cấp ba mấy

năm nên đầu óc khá là linh hoạt, thoáng cái đã đoán được ý tứ của Đỗ Phi.

Lôi Phác Ngân là con gái, mà mấy người Đỗ Phi lại chú ý đến thể diện,

không muốn đích thân động tay đánh người.

Thế nhưng bọn họ với Lôi Phác Ngân vốn là một nhóm, ý của Đỗ Phi

chính là muốn để bọn họ ra tay dạy dỗ Lôi Phác Ngân.

Ánh mắt Hoàng Kỳ sáng lên, bỗng chốc từ trêи mặt đất nhảy lên, một bạt

tai lập tức đánh vào mặt Lôi Phác Ngân.

"Hoàng Kỳ, đậu má anh điên rồi à, sao anh lại đánh tôi?" Lôi Phác Ngân

phản ứng lại, ôm lấy gò má giận dữ nói.

Cô ta không ngờ đám chó mà mình nuôi dưỡng, lúc này lại chuyển qua

cắn cô ta.

"Ông đây đánh chết con tiện nhân mày, đéo phải mày nói Lục thiếu gia là

một thằng ăn bám, thì bọn ông sẽ không biết gì mà bị mày lừa ư? Đệt mợ có

phải mày muốn hại chết bọn tao đúng không?" Hoàng Kỳ gầm lên, đạp Lôi

Phác Ngân lăn ra đất.

Lôi Phác Ngân rêи lên một tiếng, ngã xuống sàn nhà nhìn oán hận trong

mắt Hoàng Kỳ, cô ta cũng thấy hơi sợ.

"Hoàng Kỳ, anh không thích tôi nữa à? Anh thích tôi lâu như vậy, chỉ cần

ngày hôm nay anh cứu tôi ra ngoài, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái anh."Lôi Phác

Ngân cuối cùng cũng muốn lợi dụng con chó chuyên nịnh hót Hoàng Kỳ.

"Thích cái đầu mày, cái loại phụ nữ õng ẹo như mày, mày cho rằng ông

đây thật sự thích mày à? Chả qua mày có chút nhan sắc, hơn nữa vẫn là gái

còn trinh, ông đây muốn nếm thử, bằng không ông sẽ nịnh mày chắc?" Hoàng

Kỳ vừa nói vừa đá vào người Lôi Phác Ngân, đau đến nổi nước mắt của cô ta

cũng chảy ra.

"Đờ mờ mày còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi Lục thiếu gia?"

Hoàng Kỳ lại đạp Lôi Phác Ngân một cước.

Gương mặt của Lôi Phác Ngân tuyệt vọng, cô ta không ngờ Hoàng Kỳ

vẫn luôn nịnh nọt cô ta thế mà lại chỉ muốn chơi đùa cô ta, nhưng trong lòng

cô ta cũng thấy hơi vui mừng vì bản thân vốn chướng mắt Hoàng Kỳ, vẫn

luôn không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, nếu không đã sớm trở thành món

đồ chơi của Hoàng Kỳ.

"Lục Trần, rốt cuộc anh cho Đỗ Phi bao nhiêu tiền, để anh ta giúp anh

diễn trò hài này hả?" Lôi Phác Ngân sợ, cô ta quỳ gối trước mặt Lục Trần,

nhưng trong lòng cô ta vẫn xem thường Lục Trần.

Cô ta tin tưởng phán đoán của bản thân, Lục Trần là đại thiếu gia cái bíp,

nhất định là cho Đỗ Phi tiền, để bọn họ đến đối phó cô ta.

"Mẹ, nói chuyện chú ý một chút, tên của Lục thiếu gia là để cho mày gọi

à?" Hoàng Kỳ không nhịn được đánh một bạt tai vào mặt Lôi Phác Ngân.

Trong lòng Lôi Phác Ngân tuyệt vọng, lại càng căm phẫn Hoàng Kỳ tới

cực điểm, cái tên này đúng là có thiên phú nịnh hót.

Trước kia vì có được cô ta, anh ta không ngại làm con chó ɭϊếʍ chân cô*,

bây giờ vì thoát thân, lại càng không tiếc nịnh nọt Lục Trần.

Trêи mặt của cô rất đau, nhưng vẫn xem thường Hoàng Kỳ.

Nhóm người Đỗ Phi hoàn toàn kinh ngạc, Hoàng Kỳ này cũng thật là một

con chó tàn nhẫn.

Vì thoát thân, vì để bản thân không phải chịu đòn, thậm chí ngay cả người

phụ nữ mình thích cũng đánh đập tàn bạo, đúng là loại người tàn nhẫn.

"Đánh cô ta mười bạt tay, chuyện hôm nay sẽ không liên quan đến cậu."

Lục Trần đột nhiên nhìn về phía Hoàng Kỳ nói.

Anh muốn xem thử Hoàng Kỳ có phải độc ác thật hay không.

Hoàng Kỳ nghe vậy, trêи mặt lộ ra sự vui mừng, xoay người làm lễ với

Lục Trần nói: "Cám ơn Lục thiếu gia, thằng hèn này nhất định sẽ không để

cho Lục thiếu gia thất vọng."

Sau khi anh ta nói xong lập tức xoay người về phía Lôi Phác Ngân.

"Hoàng Kỳ, anh, anh dám đánh tôi ư?" Lôi Phác Ngân hoàn toàn biến sắc,

sợ hãi nhìn Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ cười lạnh, tàn nhẫn nói: "Lôi Phác Ngân, mười bạt tay ngày

hôm nay là do mày tự chuốc lấy, ai bảo mày mắt mù, ngay cả Lục thiếu gia

cũng dám chọc."

"Anh ta là Lục thiếu gia cái con khỉ, anh ta là anh rể rác rưởi của Lâm Di

Giai, không phải anh cũng quen biết Lâm Di Giai à, không tin anh đi hỏi Lâm

Di Giai đi!" Lôi Phác Ngân lớn tiếng nói.

Hoàng Kỳ khẽ giật mình, trong lòng có hơi nghi hoặc một chút, muốn quay

đầu nhìn Lục Trần, nhưng lý trí nói cho anh ta biết, mặc kệ Lục Trần có phải

anh rể rác rưởi của Lâm Di Giai hay không, ngày hôm nay anh ta là anh em

của Đỗ Phi, hắn ta chỉ có thể làm theo ý của Lục Trần hoặc là Đỗ Phi, nếu

không hôm nay anh ta cũng đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài.

"Con tiện nhân mày, đến lúc này mà mày còn muốn lừa ông, đúng là đáng

chết!"

Hoàng Kỳ gầm lên một tiếng, đánh cho Lôi Phác Ngân một bạt tai.

Anh ta túm chặt cổ áo Lôi Phác Ngân, mặc kệ Lôi Phác Ngân khóc lóc ầm

ĩ như thế nào, bốp bốp bốp, mười bạt tai hung hăng không ngừng tát thẳng

vào mặt cô ta.

Hoàng Kỳ cũng thật tàn nhẫn, mỗi một bạt tai đều dùng hết sức lực, đánh

Lôi Phác Ngân đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn đau đến độ mất cả

cảm giác.

"Lục, Lục thiếu gia…" Sau khi đánh Lôi Phác Ngân mười bạt tai, Hoàng Kỳ

nhìn về phía Lục Trần xin xỏ.

"Cậu có thể cút rồi." Lục Trần phất tay, hiện tại trêи người Hoàng Kỳ vẫn

còn tỏa ra mùi kỳ lạ, tới anh cũng muốn nhăn mũi lại.

"Lục Trần, có phải anh muốn đọ với nhà họ Lôi tôi xem ai nhiều tiền hơn

hay không?" Lôi Phác Ngân lấy lại tinh thần, vẫn còn chưa tin Lục Trần chính

là Lục thiếu gia, cô ta vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình, nhất định là Lục

Trần dùng tiền mời đám người này đến diễn kịch cho anh.

Lục Trần nhìn hai bên gò má đã sưng vù của Lôi Phác Ngân, lắc đầu, nói

với Đỗ Phi: "Bảo Lôi Ngôn Quân đến dẫn người đi đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.