Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
"Di Quân, vị này chính là Đinh tổng, còn không dậy rót chén trà cho Đinh
tổng." Vương Tuyết dẫn người đàn ông trung niên vào phòng khách nói.
Người đàn ông trung niên tên Đinh Hoa, là ông chủ một công ty xây dựng,
hai năm nay gặp được quý nhân, thầu được mấy dự án, buôn bán lời không ít
tiền, ở Du Châu cũng coi như có chút danh tiếng.
"Không cần, không cần, cháu không khát." Đinh Hoa thấy Lâm Di Quân,
hai mắt lập tức sáng ngời, lúc trước Vương Tuyết đưa ảnh Lâm Di Quân cho
ông ta xem, ông ta thấy cô tiên nữ hạ phàm.
Không ngờ, dù Lâm Di Quân đã kết hôn sinh con, cũng vẫn còn vẻ đẹp
trời sinh, da thịt chăm sóc như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mềm mại
mịn màng.
Lâm Di Quân đánh giá Đinh Hoa, khó mà nói được tiếng chào hỏi.
Chớ nói Đinh Hoa già như vậy, cho dù Đinh Hoa vẫn còn trẻ, trước khi cô
còn chưa ly hôn với Lục Trần, cô sẽ không dính líu gì tới ông ta.
"Di Quân, con bé này, sao lại không hiểu chuyện thế hả?" Vương Tuyết
không vui nói.
"Đinh tổng, xin lỗi nhé, con gái tôi hơi sợ người lạ, hay là hai người cứ nói
chuyện trước đi." Vương Tuyết lại cười nói với Đinh Hoa.
Lúc Vương Tuyết nói với Đinh Hoa, còn quay người nhìn Lục Trần một
cách khinh bỉ, bà ta chính là muốn xem lúc nào Lục Trần mới tự giác rời đi.
Thấy Vương Tuyết xem như anh không tồn tại, Lục Trần vô cùng tức giận,
nếu không phải nể mặt Lâm Di Quân, anh rất muốn nổi đóa.
"Đinh tổng đúng không, nghe nói ông có ý đồ với vợ tôi?" Lục Trần sầm
mặt, cười mà như không cười nhìn Đinh Hoa.
"Cậu là?" Đinh Hoa nhìn về phía Lục Trần, nhíu mày hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết rằng Lâm Di Quân là vợ tôi là
được rồi." Lục Trần thản nhiên nói.
"À." Đinh Hoa đáp một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường.
Lục Trần là chồng Lâm Di Quân, nhưng Vương Tuyết còn muốn giới thiệu
Lâm Di Quân cho ông ta làm quen, cho dù ông ta là kẻ đần, cũng biết Lục
Trần chắc chắn là kẻ vô dụng, đến cả vợ và mẹ vợ cũng xem thường.
Đàn ông như vậy, lấy tư cách gì có được cô gái xinh đẹp như Lâm Di
Quân?
"Đinh tổng, mặc kệ cậu ta, con gái tôi sắp ly hôn với cậu ta rồi." Vương
Tuyết nói.
"Mẹ, mẹ nói bậy nữa là con đi đó, con nói muốn ly hôn với Lục Trần lúc
nào?" Lâm Di Quân thật sự giận rồi.
Cho dù cô có ly hôn với Lục Trần đi nữa, cô cũng tuyệt đối không đồng ý
qua lại với Đinh Hoa.
Huống hồ, lúc này Lục Trần đang bên cạnh cô, mẹ cô lại cay nghiệt như
vậy, hoàn toàn là không coi Lục Trần ra gì.
Vương Tuyết không biết thân phận của Lục Trần, nhưng cô biết.
Ông chủ Kỹ thuật Di Kỳ, nhà họ Trương chọc anh, anh thậm chí một mồi
lửa thiêu rụi cao ốc nhà họ, nghe nói còn muốn nổ san bằng bất động sản
vịnh Bích Thủy của nhà họ Trương.
Có thể thấy được Lục Trần vốn là người tàn nhẫn ác độc, mẹ cô còn nhục
mạ Lục Trần như thế, cô cũng không biết Lục Trần nổi giận, sẽ xảy ra chuyện
gì.
"Mẹ, mẹ không thể bớt tranh cãi được ạ? Hơn nữa anh rể còn ở đây, mẹ
lại giới thiệu người đàn ông khác cho chị, mẹ coi anh rể là cái gì?" Lâm Di
Giai cũng nhìn thấy giận dữ trong mắt Lục Trần.
Trải qua chuyện tối hôm qua, cô cũng biết chuyện Lục Trần suýt nữa thì
diệt cả nhà họ Trương.
Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, tối qua, cách nhìn của cô về Lục Trần
đã hoàn toàn thay đổi.
Cô cũng nói không rõ đó là cảm giác gì.
Nhưng cô biết cô đã không còn thành kiến với Lục Trần giống như trước.
"Anh rể? Cậu ta vốn không xứng làm anh rể của con, so với Đinh tổng,
cậu ta còn kém xa vạn lần." Vương Tuyết lạnh giọng nói.
"Dì Vương khách khí, người có chí riêng, cũng đều có kỳ ngộ riêng, có lẽ
người anh em Lục này còn chưa tới thời gian đột phá. Đúng rồi, người anh
em Lục, cậu tìm được việc chưa, nếu không tôi tìm cho cậu một việc, công ty
tôi vừa vặn thiếu bảo vệ, tôi thấy dáng người cậu khôi ngô, trời sinh ra để làm
bảo vệ." Đinh Hoa nhìn về phía Lục Trần, bỡn cợt nói.
Lâm Di Quân nghe Đinh Hoa lại dám chế giễu Lục Trần, ánh mắt lộ vẻ
trêu tức, ông lại muốn ông chủ Kỹ thuật Di Kỳ tới làm bảo vệ cho công ty ông,
sợ là nhà trắng nước Mỹ còn chưa có năng lực này.
"Đinh tổng thật sự là mắt sáng như đuốc, vừa khéo trước kia cậu ta cũng
làm bảo vệ." Vương Tuyết kinh ngạc nói.
"Ồ, không thể nào, người anh em Lục làm bảo vệ thật ư? Người anh em
Lục, tôi nói rất nghiêm túc, tới công ty tôi làm bảo vệ, tôi cho cậu gấp đôi tiền
lương." Đinh Hoa tỏ vẻ rất nghiêm túc nói.
"A vậy sao, vậy anh nói cho tôi xem công ty anh tên gì." Lục Trần cười
trêu tức, hỏi.
"Công ty tôi là bất động sản Gia Lăng, nếu cậu tới, ngày mai là có thể đi
làm." Đinh Hoa cười nói.
"Bất động sản Gia Lăng sao? Rất tốt." Lục Trần cười, trong mắt hiện lên
nét dữ dội.
Sau đó anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Trong vòng mười phút,
khiến bất động sản Gia Lăng phá sản cho tôi, đúng rồi, tra một chút, ông chủ
bọn họ có phải tên Đinh Hoa hay không."
Lục Trần nói xong lập tức cúp điện thoại, nghe cuộc gọi của Lục Trần,
Vương Tuyết và Đinh Hoa đều không nhịn được bật cười, chỉ có Lâm Di
Quân nheo mắt lại, nội tâm có chút thương cho Đinh Hoa.
Công ty Đinh Hoa chỉ hai, ba trăm triệu tài sản, ở trong mắt Lục Trần hoàn
toàn chỉ như con kiến, Lục Trần muốn làm công ty ông ta phá sản, quả thực là
chuyện vài phút đồng hồ.
"Lục Trần à Lục Trần, cậu thật sự là quá đề cao mình rồi, cậu cho rằng
cậu là ai, còn trong vòng mười phút khiến công ty Đinh tổng phá sản, cậu có
cần mất mặt như vậy không?" Vương Tuyết không nhịn được cười nhạo nói.
"A!" Đinh Hoa cũng không nhịn được nữa cười nhạo thành tiếng, dò xét
Lục Trần, "Thằng nhóc, có phải cậu đang nằm mơ không? Trong vòng mười
phút khiến công ty tôi phá sản, bằng cậu? Tôi nghĩ, có phải cậu nghĩ cậu là
một bảo vệ nên đánh nhau giỏi, hoặc là quen mấy người cũng đánh nhau giỏi
thì muốn tìm bọn họ tới đập phá công ty tôi?"
"À, vậy chúng ta đợi mười phút sau xem thực hư là được." Lục Trần cười
nhạt nói.
"Hừ, giả vờ giả vịt!" Đinh Hoa khịt mũi một tiếng, tuy ông ta vốn không tin
Lục Trần có thể khiến công ty ông ta phá sản, nhưng thái độ của Lục Trần làm
ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta là ông chủ bất động sản Gia Lăng, ở Du Châu cũng là nhân vật lớn
trong xã hội thượng lưu, Lục Trần chỉ là một bảo vệ nhỏ, dựa vào cái gì làm ra
vẻ trước mặt ông ta.
"Thằng nhóc, tuy tôi không biết cậu dựa vào cái gì dám phát ngôn bừa bãi
trước mặt tôi, nhưng tôi cho cậu một cơ hội lựa chọn. Một, quỳ xuống nói xin
lỗi tôi, hoặc tôi biến cậu thành tàn phế. Cậu chọn đi."
Đinh Hoa hừ lạnh một tiếng, bổ sung: "Tôi cũng cho cậu 10 phút, cậu suy
nghĩ thật kỹ đi."
Ông ta nói xong thì lấy ra một điếu thuốc châm lửa, dựa vào ghế sofa hút
thuốc.
Trong chớp nhoáng này, ông ta căn bản không giống như ở nhà người ta
mà giống như đang ở nhà mình.
Lục Trần cười nhạt một tiếng, cũng lấy ra châm một điếu thuốc, dựa vào
ghế sofa chờ thời gian.
Thấy Lục Trần rút ra điếu thuốc bình thường, lo ngại trong lòng Đinh Hoa
cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi hai người hút hết điếu thứ hai thì cũng
hết 10 phút.
"Thằng nhóc, bây giờ cậu muốn quỳ xuống nói xin lỗi, hay là tôi bảo người
tới đánh gãy hai chân của cậu?" Đinh Hoa cầm điện thoại trong tay xoay
vòng.
Đột nhiên, điện thoại di động của ông ta vang lên, sau khi bắt máy, cả
người ông ta sột soạt từ ghế sofa đứng dậy, sắc mặt như tro tàn nhìn Lục Trần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.