Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
“Liên quan gì đến em?” Lâm Di Quân vẻ mặt vô tội, Lục Trần là chồng cô,
mua cho cô túi xách không phải là đương nhiên sao.
“Hừ, em không cần làm màu với chị, nếu không phải em đưa tiền cho Lục
Trần từ trước thì anh ta có thể mua được một cái túi xách giá mười vạn sao?”
Vương Uyển châm chọc nói.
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Di Quân.
Vốn nên là cô ta ở trước mặt nhà Vương Tuyết toát ra vẻ thanh tú, không
ngờ đến cuối cùng lại sập bẫy của Lâm Di Quân khiến cô ta mất sạch thể
diện.
“Cô nói Lục Trần không có tiền?” Lâm Di Quân cười, cô thật sự không
muốn đả kϊƈɦ nhà Vương Uyển.
“Lâm Di Quân, sao cháu có thể là người đa đoan như vậy, còn bày mưu
kế với cả chị họ, chị thật sự là bác nhìn lầm cháu rồi!” Từ Phương mặt đầy
tức giận nói, rõ ràng là con gái bà ta mưu mô nhưng bà ta lại cảm thấy là Lâm
Di Quân không đúng.
“Bác gái, rõ ràng bác cũng nhìn thấy trêи cả đường đi đều là mấy người
đang khoe khoang, chúng cháu có nói gì sao? Hơn nữa, nói về chuyện cái túi
xách này, Lục Trần sợ mọi người khó xử nên mới đợi mọi người đi ra hết mới
quay lại mua, mua xong rồi cháu không định mở ra xem cũng là vì sợ mọi
người không chịu đựng nổi, nhưng mà Vương Uyển lại muốn chạy đến tranh
mở ra xem, vậy còn trách cháu được sao? Cuối cùng cô ta thấy được là cái
túi đắt nhất kia lại còn khăng khăng vu oan cho Lục Trần là trộm, bác nói cháu
nghe xem, rốt cuộc là ai đang tính toán?” Lâm Di Quân tức giận nói, không
ngờ rằng Vương Uyển vô sỉ, nhưng ngay cả Từ Phương cũng vô sỉ như vậy,
lại dám nói cô tính toán?
Nếu không phải cân nhắc đến bọn họ đều là họ hàng, sao cô lại để cho
Vương Uyển có cơ hội khoe khoang?
Lời nói của Lâm Di Quân khiến cho Vương Uyển và Từ Phương bị xấu
mặt nên càng khiến hai người bọn họ tức giận.
Bởi vì lời Lâm Di Quân nói, mỗi câu đều là sự thật, đó cũng chính là nói
Vương Uyển và Từ Phương đều là kẻ đần, tự chìa mặt ra cho Lâm Di Quân
tát.
“Hừ, đây không phải là cháu đang muốn ở trước mặt chị họ khoe khoang
cháu sống tốt hơn nó sao? Đều là họ hàng thân thích, không ngờ rằng cháu
lại ác độc như vậy!” Từ Phương cố tình gây sự nói.
Lâm Di Quân vô cùng tức giận nói: “Bác gái, cháu sống tốt hay không,
không phải do người khác nói là được, cũng không cần khoe khoang trước
mặt người khác, ngược lại là những người có chút ít tiền đã cho mình là nhà
giàu nhất nhì, chỉ mong sao khoe khoang cho cả thế giới là nhà mình giàu
nhất.”
Câu nói này của cô rõ ràng là châm chọc Vương Uyển thích khoe khoang,
Vương Uyển nghe xong không chịu được mà hét lớn: “Chị thích khoe khoang
thì làm sao? Bạn trai chị là ông chủ có tiền, chị khoe ra không được sao?
Không giống những người nào đó, tìm được một ông chồng lại chỉ là người
canh cổng cho nhà người ta, đến mua cái túi xách cũng phải dùng tiền của
phụ nữ, thật là một tên bất tài vô dụng!”
Vương Uyển khinh rẻ nhìn Lục Trần một cái, trong mắt toàn là xem
thưn[gf.
Lục Trần cười, anh vốn dĩ không muốn so đo với Vương Uyển nhưng
không ngờ cô ta càng ngày càng phách lối.
“Gói hết toàn bộ túi xách trong cửa hàng của các cô lại cho tôi, tôi mua
hết.” Lục Trần đột nhiên tiến lên nói với nhân viên thu ngân.
“Hả?” Nhân viên thu ngân lập tức bối rối, đóng gói hết toàn bộ túi xách
trong cửa hàng lại, ít nhất cũng phải bốn năm triệu, anh ấy mua hết sao?
Một người bán hàng khác cũng trợn tròn mắt, anh hai à, anh có đang
nghiêm túc không đấy.
“Lục Trần, anh đang muốn gây chuyện cười à, anh muốn gói hết toàn bộ
túi xách ở đây, vậy thì anh mua cho tôi xem đi?” Vương Uyển mỉa mai nói.
Túi xách ở nơi này không cần nói cũng phải mấy triệu, Lục Trần mà lại có
khẩu khí lớn vậy, không phải là muốn vứt hết thể diện ở nhà bà ngoại luôn
đấy chứ?
“Tiên, tiên sinh, anh xác định anh không phải đang nói đùa?” Nhân viên
thu ngân phản ứng lại hỏi.
“Các người thấy tôi giống đang đùa sao.” Nói xong, Lục Trần rút thẻ ra đặt
trêи bàn thu ngân.
“Hả? Gói hết toàn bộ, nhưng mà phải đến bốn năm triệu?” Nhân viên thu
ngân cùng với một nhân viên bán hàng khác ngoảnh mặt nhìn nhau, nhiều đồ
như vậy, cứ cho là mua được hết nhưng mà có thể dùng hết sao?
“Các cô các cậu còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau gói lại?” Vương
Uyển tức giận khiển trách quát.
Trong lòng cô ta đầy tức giận, nhận thức vặn vẹo của cô ta với Lục Trần
càng khiến cho cô ta điên cuồng hơn.
Cô ta không nghĩ Lục Trần lại muốn mua hết tất cả túi xách trong cửa
hàng, đây là còn sợ đánh cô ta chưa đủ hay sao?
Cô ta thật sự không tin Lục Trần có thể mua hết toàn bộ đồ ở nơi này.
Đây là bốn năm triệu đấy.
Đừng nói Lục Trần chỉ là một tên bảo vệ, cho dù anh là lính canh ở Trung
Nam Hải cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Nhìn nhân viên bán hàng đóng gói đồ, trêи mặt Vương Uyển lộ ra nụ cười
đắc ý, cô ta đang đợi đến lúc Lục Trần không trả nổi tiền thì sẽ có kết cục như
thế nào.
Mua hết tất cả?
Khí phách lớn thật đấy.
Vương Uyển chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cuối cùng kia thì trong lòng đã
nhịn không được dâng trào sảng kɧօáϊ.
So với Vương Uyển đang vui mừng trêи nỗi đau của người khác kia thì
Hứa Kiệt lại nhíu mày.
Hắn có thể mở công ty cho nên cũng không vô tri như Vương Uyển kia.
Nếu Lục Trần đã dám nói như vậy thì hắn cảm thấy anh chắc chắn có
năng lực mua cả cửa hàng này.
Chỉ là Vương Uyển bị sự vô tri che mắt, căn bản không có suy nghĩ kỹ
càng một chút về thân phận của Lục Trần.
“Em hai à, sao không ngăn cản Lục Trần lại mà lại để cho cậu ta hồ đồ
như vậy, cậu ta bảo nhân viên gói lại toàn bộ đồ như vậy, nếu như lát nữa
không trả nổi tiền thì họ có tha cho cậu ta không?” Từ Phương cũng không hề
tin Lục Trần có thể mua hết đồ trong cả một cái cửa hàng.
Nhìn mấy nhân viên bán hàng bận đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, Từ
Phương lại vui sướиɠ trêи nỗi đau của người khác mà nói.
Lát nữa Lục Trần không trả nổi tiền thì có thể khẳng định, những nhân
viên bán hàng này chắc chắn sẽ không tha cho Lục Trần, hơn nữa còn có thể
báo cảnh sát, không chỉ là mất mặt mà còn phải bồi thường tổn thất cho
người ta.
“Hừ, bảo con rể tôi mua lại cả tòa cao ốc này cũng không thành vấn đề.”
Vương Tuyết lạnh giọng hừ một tiếng, bà ta tràn đầy niềm tin với Lục Trần. Bà
ta biết Lục Trần có tiền, mấy triệu với anh mà nói chỉ là con số nhỏ.
Về việc mua lại cả cao ốc này hoàn toàn là do nhất thời chém gió ra,
nhưng mà đợi đến lúc Lục Trần trả tiền xong biết đâu anh cũng mua lại cả tòa
nhà này thì coi như không còn chuyện gì nữa rồi.
“Tôi sợ đến lúc đó cậu ta không trả nổi tiền, người ta báo cảnh sát, tối nay
cả nhà mấy người chỉ có thể ở lại trong đồn một đêm thôi.” Từ Phương cười
cười, trong mắt toàn là cười trêи nỗi đau của người khác.
Nói ra thì là họ hàng thân thích, không ngờ sau khi đi ra ngoài một
chuyến, lại biến thành kẻ thù của nhau.
Lục Trần lắc đầu, cảm thấy Vương gia mấy người này đúng là có gen di
truyền.
Một Vương Tuyết như vậy, lại thêm Vương Uyển như thế, nhưng mà Từ
Phương cũng thế luôn.
Việc ngày hôm nay anh vốn dĩ đã nhiều lần cân nhắc đến thân phận họ
hàng của họ nên không muốn nói nhiều, nhưng không ngờ Vương Uyển lại
cứ từng bước một chọc giận anh.
“Tiên sinh, đã gói xong rồi, bốn triệu năm trăm bốn mươi ngàn, chiết khấu
cho anh, còn bốn triệu năm trăm ngàn, quẹt thẻ phải không.” Nhân viên thu
ngân lau mồ hôi, t nói.
Bốn triệu năm trăm ngàn!
Đám người Vương Uyển nhìn Lục Trần chế giễu, muốn xem anh có kết
cục gì.
Lục Trần gật đầu, lấy ra thẻ ngân hàng quẹt một cái sau đó trực tiếp nhập
mật khẩu.
Thấy Lục Trần quẹt thẻ thành công đám người Vương Uyển đều mở to
hai mắt, nhìn Lục Trần không dám tin.
Cô ta hoàn toàn tuyệt vọng!
Sắc mặt trắng bệch ngồi thụp xuống mặt đất, ánh mắt vô thần.
Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn ở trước mặt Vương Tuyết lấy lại toàn bộ thể
diện.
Không ngờ rằng đến cuối cùng,
Cô ta lại mang toàn bộ thể diện của mình vứt sạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.